Kiếm Hiệp Tình

Chương 153: Chương 153: Mụ thối tha




Đặng Tiểu Hồng hất hàm: “Ẩn tình gì đó của ngươi ta thừa hiểu. Nhưng ta không quan tâm đến ẩn tình đó của ngươi. Ta chỉ cần ngươi giao phó cho ta một lời thừa nhận. Nói đi, ngươi có liên quan đến Vạn Diện tiên sinh hay không?”

Trương Anh Hào cười cười, lắc đầu: “Tiểu thư từng quở trách Hoa Cúc quá đa nghi, bị bốn chữ kia gây ám ảnh. Giờ đến lượt tiểu thư cũng như thế sao? Nhưng không sao, nếu tiểu thư muốn thì tại hạ xin thẳng thắng thừa nhận.”

Đặng Tiểu Hồng phập phồng và bồn chồn: “Sao? Ngươi thừa nhận thế nào?”

Trương Anh Hào vờ nghiêm mặt: “Thừa nhận rằng bốn chữ Vạn Diện tiên sinh, dù muốn dù không, cũng đã gây quá nhiều phiền não cho tại hạ. Vì thế, nếu chư vị còn mãi bám theo tại hạ, hừ, là chư vị đang tự rước họa vào thân đấy, biết chưa?”

Đặng Tiểu Hồng nổi giận: “Ta không bám theo ngươi. Nhất là hạng bán nam bán nữ như ngươi...”

Trương Anh Hào bỗng lia mắt nhìn Hoa Cúc và Bạch Cúc. Và dù chỉ là cái lia mắt bình thường thôi, nhưng vẫn đủ làm Đặng Tiểu Hồng vì nhìn thấy nên chột dạ, tự bỏ ngang câu đang nói.

Bạch Cúc cũng chột dạ cúi đầu, không dám nhìn Trương Anh Hào.

Trái lại, Hoa Cúc hoàn toàn thản nhiên, không chút áy náy hoặc bận lòng, ung dung nhìn ngược lại Trương Anh Hào, và bình thản tiếp lời Đặng Tiểu Hồng tiểu thư: “Ý tiểu thư ta muốn nói, có tự rước họa vào thân hay không là quyền của bổn môn Mê Thù Môn. Nhưng mong ngươi giải thích, cớ sao lại bảo bốn chữ kia gây nhiều phiền não cho ngươi?”

Trương Anh Hào cười nhạt: “Cô nương tự hiểu, hỏi làm gì những câu thừa. Và nguyên nhân nữa khiến tại hạ gặp nhiều phiền não chính là từ hai người.”

Hoa Cúc cau mặt: “Ngươi ám chỉ ta?”

Trương Anh Hào có sắc giận: “Không sai. Vì nếu cô nương không quá đa nghi, khiến Hồng Vân Hội ngỡ là thật, thì Công Tôn công tử của chư vị cùng với Hắc Xích Giáo, Thất Phái đâu bị kinh động, kéo cả đến vì tin tại hạ chính là Vạn Diện tiên sinh? Chưa hết đâu, cô nương đừng vội bào chữa hay biện minh, tại hạ còn nói nữa. Đó là vì sự đa nghi một cách thái quá của cô nương đã khiến tại hạ buộc lòng phải bộc lộ thân thủ. Thân thủ này lại là vì ẩn tình nên bấy lâu nay tại hạ vẫn cố che giấu. Bấy nhiêu đó đã đủ gọi là phiền não chưa?”

Hoa Cúc mấp máy môi mấy lần định nói nhưng đều bị Trương Anh Hào trong tâm trạng giận dữ ngăn lại. Vì thế, đến lúc Trương Anh Hào ngừng lời thì bao điều Hoa Cúc định nói đều bị sự việc kéo theo trôi qua.

Hoa Cúc đành hỏi một câu cho qua chuyện: “Vậy còn người thứ hai? Ai đã đem đến phiền não cho ngươi? Bạch Cúc ư?”

Trương Anh Hào khinh khỉnh: “Chính Công Tôn công tử của chư vị. Hừ, hắn muốn ra vẻ hào hoa thì mặc hắn, muốn làm dáng thế nào trước mặt những vị giai nhân thì tuỳ, cớ gì hắn lại chọn tại hạ làm đối tượng để phô diễn công phu? Cũng do hắn nên tại hạ phải bộc lộ thân thủ. Mà thân thủ tại hạ có thì lợi hại gì cho cam. Chỉ vò vẽ vài ba chiêu nhờ gắng công khổ luyện nên mới thấu triệt và có chút ít thành tựu. Tất cả cũng nhờ Hoa Cúc cô nương trao cơ hội cho tại hạ vào một năm trước.”

Đặng Tiểu Hồng ái ngại: “Ta làm sao ngờ đến sự thể này? Vả lại, nếu có biết đi nữa, ta càng không ngờ ở ngươi lại có ngộ tính và tư chất cao tuyệt đến thế? Vậy còn vật gì Hoa Cúc đã trao cho ngươi?”

Bạch Cúc định lên tiếng chợt thấy Hoa Cúc lắc đầu và còn bảo: “Không nên đề cập vật đó ở đây. Huống chi tiểu thư không cần để tâm đến vật đó làm gì, khi mà vì vật đó, họ Trương kia đã hóa thành...”

Chợt có tràng cười vang lên: “Là vật gì mà Hoa Cúc cô nương ngại, không cho Bạch Cúc đề cập? Nhưng dù là vật gì đi nữa, bổn công tử vẫn không tin với những cơ duyên nhỏ nhoi đó lại có thể làm cho Trương tiểu tử đạt thân thủ tuyệt phàm. Công Tôn Bạc này tuyệt đối không tin. Do đó đành phải sớm tái ngộ. Ha... Ha...”

Vút, vút!

Hai người xuất hiện. Một là Công Tôn Bạc, và người còn lại thì là một người đàn bà tuy tóc đã điểm sương nhưng diện mạo vẫn xuân sắc mười phần.

Người đàn bà vừa xuất hiện đã hất hàm hướng về Trương Anh Hào: “Là y ư?”

Do là câu hỏi dành cho Công Tôn Bạc, nên Công Tôn Bạc đáp: “Chính hắn!”

Người đàn bà gật đầu: “Giao thủ đi. Sau đó ta sẽ cho ngươi biết chủ kiến của ta.”

Công Tôn Bạc cười lạnh và bắt đầu tiến về phía Trương Anh Hào: “Lần trước ta bại là do ta có chủ ý riêng. Do đó, ta khuyên ngươi, nếu lần này muốn toàn mạng thì nên dùng hết chân tài thực học ra. Bằng không, c...h... ế...t...!”

Và Công Tôn Bạc lao đến.

Vù...

Nhưng Trương Anh Hào đã nhanh chân thối lui: “Chậm đã. Hãy cho ta biết người nào đã cùng đến với ngươi. Đừng vội tự nạp mạng như thế.”

Người đàn bà nọ cười nhạt: “Trước khi ngươi chết, ta sẽ cho ngươi biết ta là ai. Hãy cố mà giữ mạng cho đến thời điểm đó. Giao thủ đi, gã kia. Đừng để phí thời gian của ta.”

Công Tôn Bạc lại xông vào: “Giờ chết của ngươi đã điểm. Nếu muốn biết rõ vị phu nhân kia là ai thì ngươi nên trông chờ vào bản thân của ngươi. Đỡ!”

Ào...

Thân thủ của Công Tôn Bạc ở lần này quả nhiên có khác với lần giao đấu trước bội phần. Nghĩa là lợi hại hơn, uy lực hơn và độc ác cũng nhiều hơn.

Trương Anh Hào thì hiện thời vẫn chỉ có mỗi một đấu pháp cũ là tạo một bóng hình mờ ảo với hai tay cứ hóa thành bảy tám, cánh tay để tạm thời cùng Công Tôn Bạc chiến một trận thư hùng ngoài ý muốn.

Song, chỉ sau vài loạt chiêu, chính Công Tôn Bạc là người đầu tiên đẩy nhanh tiến độ trận chiến. Y vừa gầm vừa cười ngạo nghễ: “Nếu ngươi cứ mãi nhường chiêu thế này, ha ha... là ta càng sớm tiễn ngươi vào Quỷ Môn Quan. Hãy xem đây. Ha ha...”

Ào...

Áp lực của chiêu công của Công Tôn Bạc làm bộ pháp và thủ pháp của Trương Anh Hào chậm lại, không còn biến ảo như trước đây nữa.

Ở bên ngoài nhìn vào, Đặng Tiểu Hồng và ba người còn lại đều bồn chồn lo lắng, chỉ thầm cầu mong Trương Anh Hào đừng sớm mất mạng, khi mà Trương Anh Hào quả thật vẫn còn nhiều tuyệt kỹ nhưng chưa chịu thi triển.

Vị phu nhân nọ thì cứ giương to hai mắt nhìn chằm chằm vào trận đấu, cũng trông chờ Trương Anh Hào đừng sớm bỏ cuộc, kẻo lúc phải nói ra chủ kiến gì đó, người đàn bà lại nói một điều không phù hợp với lòng hy vọng.

Tương tự như muốn ngấm ngầm đáp ứng bao nguyện vọng của bao người, Trương Anh Hào đột ngột gầm lên: “Đúng là ngươi, cẩu tặc vô sỉ, thảo nào thoạt nghe giọng cười của ngươi ta cứ ngờ ngợ. Hãy xem ta báo thù đây. Đỡ!”

Ầm!

Chỉ với một kích chạm nhau, trong khi Công Tôn Bạc có bị khựng lại, Trương Anh Hào dù phải lùi, hắn vẫn nhờ bộ pháp thần diệu mà thần tốc lao đến trước tiên.

Trương Anh Hào lại gầm: “Hảo nội lực. Nhưng kẻ thảm bại lần này vẫn phải là ngươi thôi. Trúng, trúng!”

Bùng, bùng!

Với những tám cánh tay cùng công kích, Trương Anh Hào dùng lợi thế giáng cho Công Tôn Bạc cùng một lúc hai kích nên thân.

Công Tôn Bạc lảo đảo lùi và tái mặt khi thấy bóng hình của Trương Anh Hào đã biến mất. Y hoảng hốt lạng người nhảy tạt qua một bên: “Sao ngươi sớm nhận ra ta? Hay là...”

Có một lực đạo quật vào lưng y.

Ầm!

Y ngã chúi, đành tuyệt vọng bật người lao lên cao.

Vút.

Nhìn thân pháp thượng thừa của Công Tôn Bạc, Đặng Tiểu Hồng tái mặt: “Ẩn Tử Quá Sa? Là tuyệt học của Tây Vực Phương Tuyệt Vương?”

Trương Anh Hào định thân, nheo mắt khinh khỉnh nhìn theo: “Vậy là ta đã biết vì sao mấy ngày trước ngươi phục kích ta. Ngươi và Hồng Vân Hội, tất cả sẽ phải trả giá sau những gì đã gây ra cho Vương gia. Sao ngươi không đến đây lấy mạng ta như đã huênh hoang? Sợ rồi à?”

Công Tôn Bạc đảo người lao xuống: “Tiểu cẩu ngươi đừng đắc ý vội. Đỡ chiêu!”

Ào...

Đột ngột, người đàn bà nọ lao xen vào: “Dừng tay!”

Công Tôn Bạc thất kinh thối lui, lo lắng nhìn người đàn bà: “Sao lại dừng, tiền bối? Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận...”

Bỗng có tiếng gầm của Trương Anh Hào vang lên: “Ngươi không muốn dừng cũng phải dừng. Nằm xuống cho ta!”

Ầm!

Trương Anh Hào nhờ bộ pháp kỳ ảo, lại nhân lúc Công Tôn Bạc thu chiêu thối lui, nên một kích ám toán liền thu được kết quả.

Nhưng ngay khi Công Tôn Bạc sắp khuỵu xuống vì nội thương nghiêm trọng, người đàn bà nọ đã kịp đỡ y vào tay và còn quắc mắt giận dữ nhìn Trương Anh Hào: “Dùng thủ đoạn hèn hạ bất minh để ám toán hại người, ngươi còn đáng là nam nhi đại trượng phu nữa không?”

Trương Anh Hào thản nhiên đáp: “Tiền bối hãy dùng câu đó mà hỏi y. Phần tại hạ, nếu tiền bối không chịu buông y ra, chớ trách tại hạ sao thất lễ.”

Người đàn bà giận đến đỏ mặt, run người: “Tiểu tử ngươi thật là... Được lắm, ta nể tình lần đầu gặp mặt, cho ngươi một cơ hội. Hãy thu lại câu vừa nói, nếu không ta đành thay cha mẹ ngươi giáo huấn ngươi một phen.”

Trương Anh Hào vẫn ngạo nghễ: “Tại hạ cũng cho tiền bối cơ hội cuối cùng. Đừng ngăn cản tại hạ báo thù cho Vương gia, gia đình có những ba mươi mấy người chết uổng. Nếu không, tại hạ coi như tiền bối chính là đồng bọn với y, đành cho tiền bối cỡi hạc quy tiên sớm.”

Người đàn bà phát cười lanh lảnh: “Khẩu khí này của ngươi, ha ha... Có lẽ bình sinh ta gặp đây chỉ là lần thứ hai. Kể ra ngươi cũng khá lắm đấy. Ta đành tạm tha cho ngươi lần này vậy. Ha ha...”

Vút, như một bóng u linh, người đàn bà nọ chỉ mới đó đã biến mất, đến cả Trương Anh Hào là người đứng đối diện và thật gần nhưng cũng không nhận biết người đàn bà đã bỏ đi như thế nào, đi về phương trời nào.

Chỉ khi phát hiện Công Tôn Bạc cũng chẳng còn, Trương Anh Hào tức tối gầm vang: “Mụ thối tha. Lần sau nhớ đừng để Trương Anh Hào này nhìn thấy mặt. Mụ có nghe ta chửi bới mụ chăng, mụ thối tha?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.