Kiếm Hiệp Tình

Chương 139: Chương 139: Ra mau!




Được lão Quách dùng nội gia chân khí cao thâm đỡ lên, Triệu thị Song hùng càng thêm ngưỡng mộ. Họ bảo: “Hữu ân tất báo. Tuy Quách đại lão gia nói thế, nhưng Triệu thị Song hùng này vẫn nguyện có ngày báo đáp. Xin cáo từ!”

Chờ họ đi khuất, lão Quách quay sang nhìn Hoa Cúc: “Tiểu cô nương có tán thành hành động vừa rồi của lão phu? Vì thật tâm mà nói, lời của họ cũng có phần nào đúng sự thật. Quách gia đã thiếu sót khi mãi đến tận hôm nay vẫn chưa có gì giao phó với tiểu cô nương, gọi là trả lại lẽ công bằng. Vì thế, lão phu có chủ ý này, sao tiểu cô nương ngay lúc này không cùng lão phu đến Quách gia một chuyến? Tệ gia tuy bần hàn, thanh đạm, nhưng thế nào cũng có lễ vật tương xứng trao tặng cho tiểu cô nương, đáp lại phần nào trong tội do nghịch tử gây ra.”

Dứt lời, không chờ Hoa Cúc kịp có phản ứng, lão Quách đưa tay làm hiệu, sai thuộc hạ đưa cỗ xe ngựa đi.

Đến khi cỗ xe mã bị lăn bánh ngoài ý muốn, Hoa Cúc mới hốt hoảng kêu: “Đâu cần phải vội thế, Quách lão gia? Tiểu nữ đang có nhiệm vụ bên người, cần quay về bẩm báo với tiểu thư, chưa thể phụng lệnh Quách lão gia ngay lúc này.”

Vừa lúc đó trong cỗ xe có tiếng thánh thót của nữ nhân vang ra: “Hoa Cúc tỷ, chẳng phải Hoa Cúc tỷ hứa đưa tiểu muội đến gặp tiểu thư sao? Những người này định đưa tỷ muội chúng ta đi đâu?”

Nhân cơ hội đó, Hoa Cúc vò vò nét mặt, nhìn lão Quách và khẩn nài: “Đó là Bạch Cúc, tiểu nữ có phận sự đưa về chỗ tiểu thư, phục dịch hầu hạ các khách quan vẫn luôn lui tới Quán trà. Việc không thể chậm trễ, mong Quách lão gia lượng thứ.”

Sắc mặt lão Quách vụt đanh lại, cứ nhìn chăm chăm vào cỗ xe: “Tiểu cô nương quyết chắc chỉ có mỗi một nha hoàn là Bạch Cúc đang ẩn bên trong? Liệu có ẩn tình gì chăng? Vì dường như lão phu phát hiện nhịp hô hấp không phải chỉ của một người?”

Thanh âm của Bạch Cúc vụt ré lên: “Lão không được hồ đồ. Trong này chỉ có mỗi một mình tiểu nữ, làm gì có thêm người thứ hai như lão hồ nghi?”

Lão Trương Hổ tái mặt: “Tiểu nha đầu muốn chết, dám loạn ngôn loạn ngữ, xúc phạm Quách lão gia thế sao? Mau bước ra, nếu ngươi không muốn bị lão phu vào tận trong đó lôi đầu ngươi ra ngoài này.”

Bạch Cúc vặn lại: “Vẫn có câu nam nữ phân biệt. Tiểu nữ chỉ sợ lão gia miệng hùm gan sứa, dám nói nhưng không dám thực hiện.”

Hoa Cúc thất kinh, vội nạt vọng vào trong xe: “Bạch Cúc muội không được vô lễ. Bọn họ đều là người của Quách đại thế gia danh chấn thiên hạ. Muội muốn mất mạng hay sao mà trêu vào họ.”

Từ bên trong vang ra tiếng Bạch Cúc đáp lại có phần nhân nhượng hơn: “Có là Quách đại thế gia thì cũng không thể bỏ qua đạo lý. Muội bị họ ngờ oan, lẽ nào không cho muội biện minh? Nể lời Hoa Cúc tỷ, được rồi, muội không nói nữa.”

Lão Trương Hổ càng thêm sa sầm nét mặt, toan phát tác thì bỗng nghe Quách lão nhanh miệng hơn, Quách lão hừ nhẹ: “Thật không ngờ Bạch Cúc cô nương lại chính là cao nhân bất lộ tướng, chứng tỏ Quán trà đệ nhất Thượng Thanh tuyệt đối chẳng tầm thường. Xem ra lúc nãy lão phu đã lầm, vì nghe lại quả nhiên bên trong xe chỉ còn lại mỗi một nhịp hô hấp của chính cô nương mà thôi. Mong Bạch Cúc và Hoa Cúc hai vị cô nương lượng thứ, bỏ qua cho. Mời.”

Và lão Quách thản nhiên lui bước, cố tình nhường đường cho cỗ xe.

Hoa Cúc thấy vậy chợt có một thoáng ngơ ngẩn và sẽ ngơ ngẩn mãi thế nếu không có tiếng Bạch Cúc vang ra thúc giục: “Quách lão gia đã có ý như vậy, Hoa Cúc tỷ còn chờ gì nữa?”

Hoa Cúc sực tỉnh, vội giật dây cương cho cỗ xe tiến lên.

Đi được một lúc, Hoa Cúc phát hiện không hề có người nào của Quách gia bám theo bèn thở phào, bảo: “Bạch Cúc muội quả to gan, dám trêu cả lão Trương Hổ, làm ta sợ suýt vỡ cả mật.”

Trong xe, Bạch Cúc lầu bầu: “Đã dụng kế thì đừng quên câu binh bất yếm trá. Muội cũng bất ngờ lúc nghe lão Quách ngộ nhận, bảo muội là cao nhân. Hoa Cúc tỷ ngỡ muội không vỡ mật vì sợ sao?”

Hoa Cúc thở hắt ra: “Nhưng dù sao ta cũng bội phục. Chỉ có muội mới dám mạo hiểm như thế. May mà chẳng có việc gì xảy ra. Hy vọng chúng ta vẫn thế này, kịp về gặp tiểu thư trước khi trời sụp tối. Hà...”

Bạch Cúc lại tỏ ra lo lắng: “Muội chưa thể lạc quan như Hoa Cúc tỷ đâu. Chỉ sợ Quách gia không cam tâm, vẫn ngấm ngầm bám theo chúng ta.”

Hoa Cúc bĩu môi: “Có bám theo cũng không can hệ gì. Vì nếu muốn bắt tội, dễ gì lúc nãy Quách gia chịu nhường đường. Dù họ có xuất hiện chặn lối một lần nữa, nhưng mà...”

Đột ngột có thanh âm của lão Trương Hổ vang lên ngắt lời Hoa Cúc: “Bất quá thì thế nào? Quách lão nhân gia vì từ tâm nên không nỡ đối phó bọn ngươi. Riêng lão phu thì không thể, phiền hai ngươi mau cho cỗ xe dừng lại.”

Và lão Trương Hổ xuất hiện, ngang nhiên chắn lối cỗ xe.

Hoa Cúc kinh tâm: “Tiền bối có dụng ý gì khi bảo tiểu nữ dừng lại? Đừng quên chính Quách lão gia đã có lệnh cho tiểu nữ đi.”

Lão Trương Hổ cười lạnh: “Như lão phu vừa nói, lão phu vốn là người bẩm sinh đã cộc cằn, thô lỗ, dù đã cố thay đổi, vẫn không đủ đức hạnh để học theo gương từ tâm của Quách lão gia. Huống chi hai ngươi còn kẻ tung người hứng, dám dùng thủ đoạn, cứ hư hư thực thực giả làm bậc cao nhân. Chính lão phu mới là người cần hỏi hai người các ngươi thật ra là có dụng ý gì. Nào, xuống khỏi xe mau.”

Hoa Cúc vẫn chưa biết nên làm gì thì ở phía sau một góc rèm chợt vén lên. Một dung nhan thật sự thiên kiều bá mỹ cũng theo đó xuất hiện.

Mỹ nhân còn dùng nụ chớm nở ban cho lão Trương Hổ một nụ cười khuynh quốc khuynh thành: “Tiền bối nỡ nào đành tâm bắt một người yếu đuối như tiểu nữ đây bước xuống khỏi xe sao?”

Lão Trương Hổ chớp mắt, không chỉ một đôi lần mà thậm chí thật nhiều lần. Sau đó, lão hắng giọng, cân nhắc mãi mới buông một mệnh lệnh mà có lẽ theo lão vẫn chưa đủ uy lực lắm so với trước đó. Lão bảo: “Lão phu cũng đâu muốn gây khó dễ gì cho hai ngươi. Chỉ có điều, e hèm, nếu hai người chịu khó bước xuống, lão phu sau khi nhìn thoáng qua bên trong, chỉ cần không phát hiện điều gì khả nghi, e hèm, lão phu sẽ không giữ hai người lâu hơn.”

Mỹ nhân nọ vẫn giữ nụ cười chớm nở: “Là tiền bối muốn xem bên trong xe, hay bên trong chỗ nào, xin chịu khó nói rõ để tiểu nữ liệu lời thưa bẩm.”

Lão Trương Hổ tuy đã cao tuổi, cũng xấp xỉ tứ tuần, chứ nào ít gì, nhưng vẫn đỏ mặt lúng túng: “Đương nhiên lão phu chỉ muốn nhìn bên trong xe. Tiểu cô nương đừng quá ác khẩu, cố tình hiểu sai ý lão phu.”

Mỹ nhân cười khúc khích, thành tiếng như chuỗi châu ngọc được khua vào nhau: “Là tiến bối nói không rõ, nào phải tiểu nữ tự ý hiểu sai. Thôi được, tiền bối muốn nhìn thì cứ nhìn. Nhưng đừng nhìn lâu đấy.”

Lão Trương Hổ lại hắng giọng liên tục: “Lão phu chỉ nhìn bên trong xe thôi, e hèm... và cũng không cần nhìn lâu.”

Mỹ nhân nọ buông nhẹ tấm rèm xuống: “Nếu vậy cũng đâu cần tiểu nữ bước xuống làm gì. Tiền bối hãy đến đây mà nhìn.”

Nhan sắc thiên kiều bá mỹ nọ vì thế cũng biến mất, làm cho lão Trương Hổ nhanh chóng lấy lại thái độ như thuở nào của chính lão. Thế là lão liền gay gắt: “Hai ngươi đừng chậm trễ nữa, nếu không chịu bước xuống ngay, đừng trách lão phu ác độc.”

Hoa Cúc thập phần lo sợ, líu ríu bước xuống trước. Sau mới đến lượt mỹ nhân lúc nãy phụng phịu vén bức rèm bước xuống.

Với dáng đi tha thướt như dáng liễu đung đưa trước gió, mỹ nhân nọ nhẹ nhàng di chuyển gót ngọc đến đâu thì lão Trương Hổ không hiểu sao cứ dán mắt nhìn theo đến đó.

Chỉ khi mỹ nhân dừng chân và bất ngờ quay lại nhìn, lão Trương Hổ vì ngượng, vì sợ bị mỹ nhân bắt gặp ánh mắt nhìn kỳ quặc của lão, nên lão vừa quay đi vừa giả vờ hăm hở tiến lại chỗ cỗ xe.

Lão vén rèm, nhìn vào lòng cỗ xe, thấy cỗ xe hoàn toàn rỗng không. Thế là lão hậm hực buông rèm xuống, vừa bực tức bỏ đi, vừa lầu bầu ném lại một câu: “Hai người đi được rồi.”

Chờ lão Trương Hổ đi khuất, Hoa Cúc thất sắc, vội chạy đến nhìn vào trong cỗ xe.

Sau đó, vẫn với vẻ thất sắc như thế, Hoa Cúc chợt quay lại, quắc mắt nhìn Bạch Cúc: “Muội nói mau...”

Bạch Cúc lúc bấy giờ chẳng còn giữ được nữa dáng dấp mê hồn làm điêu đứng một người vừa cao tuổi, vừa nổi danh là lão Trương Hổ. Nàng ảo não thở dài: “Vào lúc này, Hoa Cúc tỷ đừng hỏi làm gì. Muội còn sợ hãi lắm, chẳng có tâm trí đâu mà đáp lời Hoa Cúc tỷ. Chúng ta đi thôi.”

Sắc mặt của Hoa Cúc thoạt đầu còn ngơ ngác, chẳng hiểu Bạch Cúc nói như thế là ý gì, nhưng sau đó từ từ đanh lại. Nàng giận dữ gắt lên, bảo Bạch Cúc: “Lên xe mau. Đi!”

Bạch Cúc vội lên xe, miệng im thin thít, đến nửa lời cũng chẳng dám cãi lại Hoa Cúc. Bạch Cúc lúc này nào còn là người luôn tỏ ra mạnh mẽ hơn Hoa Cúc bội phần, dám cả gan dùng lời lẽ đùa cợt lão Trương Hổ hai, ba lần.

Hoa Cúc chẳng nín nhịn được lâu. Vì thế, ngay khi điều động cỗ xe, Hoa Cúc chợt khẽ nói vọng vào trong xe, giọng bực tức: “Ngươi cũng đừng ngồi yên như phỗng nữa. Hãy ngó phía sau, ngó xung quanh xem. Liệu có còn ai bám theo không. Hừ.”

Bạch Cúc chưa kịp đáp vọng ra, từ đâu đó dưới sàn xe bỗng có thanh âm một nam nhân vang lên đáp hộ: “Hai vị có thể yên tâm được rồi, chẳng có ai đuổi bám theo nữa đâu.”

Hoa Cúc giật nảy người, vội ghì cương, cho cỗ xe dừng lại, miệng thì thào quát: “Là ngươi đấy ư? Ngươi đang nấp ở đâu? Ra mau!”

Quát thì quát, hỏi cứ hỏi, và khi cỗ xe chưa kịp dừng lại hẳn, Hoa Cúc đã vội vã nhảy vội xuống, đưa tay vén rèm và dáo dác nhìn khắp lượt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.