Kiếm Khách Truy Thê

Chương 3: Chương 3




“Muội muội giống như bánh bao a !” Tiểu Quan Thiên Dật bình luận nói.

Người lớn bên cạnh toàn bộ bật cười.

Quan Thiên Dật không để ý người lớn không mang theo tiếng cười ác ý, chỉ chuyên tâm nghiêm túc nhìn chăm chú vào tiểu tử trắng tròn vù vù, ấm vù vù, mềm vù vù, tràn ngập hương sữa kia.

Bộ dạng trẻ con vừa mềm vừa béo, thực sự giống như bánh bao tròn đầu bếp nhà hắn nặn ra, thơm mềm làm cho người ta rất muốn cắn một cái……

Tiểu Quan Thiên Dật đứng ở bên người mẫu thân, cẩn thận vươn ngón tay dè dặt cẩn trọng chọc chọc lên trên má mềm mại của tiểu tử trong lòng Lăng bá mẫu.

Tiểu tử kia rất ngoan, không kinh động, chỉ là giương con mắt giống hai viên thuốc đen bóng tò mò xoay qua xoay lại.

Nếu dựa theo cách nói của đầu bếp nhà hắn, bánh bao này đã phát đủ, làm bánh bao khẳng định sẽ vừa thơm, vừa trắng, lại tròn……

“Cái gì nha ? Thật sự là không thú vị ! Trong đầu của chàng thế nhưng chỉ nghĩ đến ăn !”

Vốn Lăng Nhạn Sương ngồi ở trước xe ngựa, kề bên Quan Thiên Dật, vừa hỏi hắn nguyên nhân thích kêu nàng tiểu bánh bao liền không vừa lòng trề môi, ngồi thẳng dậy dịch chuyển sang một bên.

Quan Thiên Dật tự mình đánh xe ngựa, vừa kéo dây cương cho ngựa đi chậm, vừa vươn tay ôm nàng trở lại.

“Cẩn thận ngã xuống. Ta khi đó cũng chỉ là đứa nhỏ mới mấy tuổi, đối với đứa nhỏ mới sinh trắng trẻo mềm mại chẳng lẽ sẽ nghĩ đến câu hình dung gì hàn mai thắng tuyết, bạch ngọc nõn nà sao ?”

“Ít nhất cũng không nên là bột lên men a ! Còn bánh bao trắng nữa……” Lăng Nhạn Sương ủy khuất kháng nghị.

“Nàng hồi nhỏ bộ dáng thực sự rất đáng yêu, chỉ cần ôm vào trong ngực liền không nỡ buông ra, quả thực mềm đến thấu tim. Danh hiệu này nhưng là nàng độc hữu nha !” Quan Thiên Dật cười ha ha.

Bởi vì ấn tượng hồi nhỏ luôn ghi tạc sâu trong đầu, từ nay, chỉ cần vừa thấy Lăng Nhạn Sương, hắn sẽ liên tưởng đến bánh bao trắng mềm mại.

“Ta là bánh bao nhỏ, kia về sau đứa nhỏ của chúng ta không phải kêu bánh bao nho nhỏ, tiểu bạch bánh bao sao ?” Nàng cười nói.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt phút chốc chuyển thành thâm sâu kỳ dị.

“Không sai nha, về sau tiểu hài tử của chúng ta kêu bánh bao nho nhỏ, hoặc là tiểu bạch bánh bao. Bọn nhỏ nhất định sẽ giống nương bọn chúng, thơm mềm ngon miệng làm cho người ta muốn một ngụm nuốt vào……”

Hắn càng nói thanh âm càng thấp trầm, đến cuối cùng, cơ hồ là ở bên tai nàng nói nhỏ rất nhỏ, chỉ có một mình nàng nghe thấy.

Lời thân mật càng nói càng rõ ràng làm cho Lăng Nhạn Sương không nhịn được đỏ từ bên tai đến cả khuôn mặt.

“Nha, rõ như ban ngày, nói những lời này xấu hổ không a ?”

Nàng đỏ mặt đẩy hắn ra, làm bộ như tức giận quay đầu không để ý tới hắn.

“Bốn phía lại không có người.” Hắn cười đến tà khí.

Xe ngựa lúc này đang hành tẩu ở ngoài thành trước sau chỉ có một chiếc xe của bọn họ, Quan Thiên Dật đương nhiên lớn gan cố ý nháo nàng, thậm chí cúi đầu tới gần nàng, muốn khi nàng mê người ngây ngốc trộm đi thơm ngọt trên môi nàng.

Huống chi, người trong thiên hạ đều biết bọn họ là vị hôn phu vị hôn thê, cho dù để người ta nhìn thấy, nghe thấy lời đùa giỡn thân mật giữa bọn họ, có ai nói chứ ?

“Khụ khụ…… Nôn –”

Giống như nhắc nhở bọn họ còn có những người khác, trong xe ngựa phút chốc truyền ra một trận buồn nôn.

Quả nhiên, Lăng Nhạn Sương thở hốc vì kinh ngạc, nhanh chóng đẩy mạnh hắn ra, thiếu chút đẩy hắn không hề phòng bị xuống khỏi xe ngựa.

“Tiểu bánh bao, phu quân tương lai của nàng kiếm thuật còn có thể, nhưng thuật cưỡi ngựa chỉ có tạm được mà thôi, đừng thử năng lực phu quân nàng như vậy.” Hắn đùa cợt nàng bối rối.

Lăng Nhạn Sương không nói chuyện, quay đầu đi không chịu nhìn lại hắn một cái, cả người xấu hổ đến sắp thực sự lui thành một tiểu bánh bao hồng nhạt.

“Nôn –” Trong xe ngựa lại truyền ra tiếng buồn nôn.

Quan Thiên Dật một mặt bất đắc dĩ nói với phía sau xe —

“Tiểu Tích, em thực không phải nha đầu xứng chức. Các chủ tử nói chuyện yêu đương, sao làm mất vui như vậy chứ ? Cho dù là buồn nôn nói nghe không nổi nữa cũng phải làm bộ như không nghe thấy a !”

Tiểu Tích từ cửa sổ nhỏ trên toa xe lộ ra gương mặt tái nhợt giống quỷ, khổ hề hề nói: “Cô gia…… Tiểu Tích là…… Say xe……”

“Tiểu Tích, xem ra em không có mệnh đi xa nhà, ta xem về sau em vẫn là ngoan ngoãn đợi ở nhà là được.” Quan Thiên Dật cố ý tiếc hận nói.

“Không không không ! Cô gia, Tiểu Tích không có việc gì ! Cô gia mời ngài tiếp tục, mặc kệ ngài nói gì với tiểu thư, làm cái gì, Tiểu Tích tuyệt đối không quấy rầy nữa — nôn –”

Tiểu Tích kích động nói, kết quả không nhịn được một cái buồn nôn, lại nhanh chóng dùng hai tay che miệng.

“Tiểu Tích, em muốn xuống xe đi không ?”

Xem bộ dáng Tiểu Tích khổ sở không thôi, Lăng Nhạn Sương có chút mềm lòng kéo kéo tay áo Quan Thiên Dật, ý bảo hắn dừng xe lại.

“Không…… Không cần……” Tiểu Tích mãnh liệt lắc đầu.

Tuy Tiểu Tích cậy mạnh nói không cần, nhưng khi Thiên Dật kéo dừng xe ngựa, toa xe còn chưa có hoàn toàn yên lặng thì Tiểu Tích liền khẩn cấp đẩy cửa xe, lao xuống xe ngựa, chạy vội tới bụi cỏ bên đường ói ra.

Lăng Nhạn Sương nhanh chóng nhảy xuống xe, lo lắng nhìn nàng ta.

Quan Thiên Dật lại lôi kéo ngựa đến bên đường, sau đó tìm thân cây ngồi xuống, tranh thủ thời gian nhắm mắt dưỡng thần.

“Bình thường nhìn em xương cốt rất khỏe, không nghĩ tới lại say xe…… Tiểu Tích, ta xem, em vẫn là đi về trước đi.” Nàng nhíu mày nói.

“Không cần, không cần ! Tiểu thư, Tiểu Tích đời này cho tới giờ cũng chưa có ra khỏi nhà, không cần đưa Tiểu Tích trở về a !” Tiểu Tích vừa nghe liền nhanh chóng cầu xin.

“Nhưng mà…… Em đã choáng váng thành như vậy……” Lăng Nhạn Sương khó xử nhìn Tiểu Tích đau khổ cầu xin.

“Tiểu thư, đừng đuổi Tiểu Tích trở về a ! Rất giỏi, Tiểu Tích không ăn này nọ, như vậy trong bụng sẽ không có gì có thể ói ra ! Được không ?” Tiểu Tích mãnh liệt cầu xin.

“Này……” Nàng có chút do dự.

Nàng biết tâm lý Tiểu Tích không muốn trở về, nếu hôm nay đổi lại là nàng say xe, cho dù nôn chết khiếp, nàng cũng quyết định không chịu quay đầu.

Nói đùa, khó khi ra ngoài nhìn xem cảnh đời, có thể nào bị say xe nho nhỏ đánh bại chứ ?

Đang vào lúc vắt óc suy nghĩ biện pháp giải quyết, Quan Thiên Dật bỗng nhiên đứng lên, nhanh chóng đi đến bên người Lăng Nhạn Sương, tay phải ôm lấy eo lưng xoa xoa.

Chỉ thấy cổ tay hắn vừa chuyển vừa lật, còn chưa thấy rõ động tác của hắn, trên tay đã xuất hiện một trường kiếm lạnh lùng.

Tuy Quan Thiên Dật bị người coi là “Thiên hạ đệ nhất kiếm khách”, nhưng sau khi tiếp chưởng “Quan Gia Bảo”, dần dần rút ra giang hồ, cho nên lui tới cơ hồ đều là đầy tớ tiểu thương không rành võ công.

Tuy nhiên kiếm khách không thể không có kiếm, nhưng lại vì tránh dọa đến người thường, bởi vậy Quan Thiên Dật dùng số tiền lớn mời cao nhân thiết kế, tạo ra một nhuyễn kiếm đặc biệt có thể gấp khúc ở đai lưng.

Bình thường Quan Thiên Dật hoàn toàn không dễ dàng rút ra vũ khí, cho nên lúc này nhìn thấy hắn rút ra trường kiếm, Lăng Nhạn Sương quả thực giật mình.

“Làm sao vậy ?” Lăng Nhạn Sương cảnh giác hỏi.

Quan Thiên Dật không trả lời, chỉ là sau khi ngẩng đầu nhìn bốn phía liền nhanh chóng đẩy nàng một cái.

“Đi vào.” Hắn thấp giọng nói.

Hai người ở chung nhiều năm, sớm đã có ăn ý tuyệt hảo, bởi vậy một cái nhấc tay, một cái nhấc chân, thậm chí là một cái nháy mắt cũng có thể rất nhanh liền hiểu ý đối phương muốn biểu đạt.

Phát giác thần sắc của hắn dị thường ngưng trọng, vô cùng đề phòng, tim Lăng Nhạn Sương nhất thời đập nhanh, biết tình huống tất có hung hiểm cho nên không hỏi nhiều nữa, trực tiếp kéo Tiểu Tích đi vào xe ngựa.

“Tiểu thư –”

Tiểu Tích còn chưa có làm rõ tình huống, ngây ngốc mở miệng muốn hỏi.

“Hư !”

Lăng Nhạn Sương che miệng của nàng, trốn vào trong xe.

Quan Thiên Dật lấy tư thái hộ vệ, đứng ở trước toa xe, bình tĩnh chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau, một đám sát thủ che mặt đột nhiên từ không trung nhảy xuống, bao quanh hắn cùng xe ngựa.

“Quan đại hiệp thật nhạy bén, huynh đệ chúng ta tự nhận đã đem hơi thở thu đến cực hạn nhất, không nghĩ tới vẫn là bị ngài phát hiện, thật sự là bội phục, bội phục a !” Trong đó một người bịt mặt tựa hồ là đầu lĩnh mở miệng.

“Xin hỏi tìm ta có việc ?” Quan Thiên Dật nhàn nhạt hỏi.

“Quan đại hiệp dự tính tranh chức võ lâm minh chủ kế nhiệm sao ?”

“Không sai.”

“Quan đại hiệp xưa nay ít quản chuyện giang hồ, hy vọng Quan đại hiệp có thể dừng suy nghĩ tranh chức võ lâm minh chủ, tốt nhất là có thể rời khỏi cạnh tranh.”

“Thật xin lỗi, sư mệnh khó trái. Đối với nguyện vọng của sư tôn, ta không thể cự tuyệt, hơn nữa ta cũng đã đáp ứng sư tôn, không thể đổi ý.” Quan Thiên Dật lộ ra biểu cảm thân bất do kỷ.

“Hừ, vậy đừng trách chúng ta không khách khí !”

Người bịt mặt lời vừa dứt, lập tức phát động thế công.

Quan Thiên Dật mím môi, nhanh chóng nâng kiếm vung đánh.

Nghe ngoài xe vang lên tiếng binh khí va vào nhau, Lăng Nhạn Sương lo lắng không thôi, Tiểu Tích đã bị dọa trắng mặt, ôm chặt lấy nàng không ngừng run.

Các nàng chỉ là dân chúng bình thường, trên giang hồ đánh đánh giết giết, đối với các nàng mà nói căn bản như là một thế giới rất xa xôi.

Quan Thiên Dật tuy luyện võ nhưng bộ dáng bình thường đều nhã nhặn, hoàn toàn không thấy lệ khí máu tanh gì, bởi vậy, các nàng thực sự rất khó tưởng tượng ra cảnh đánh võ.

Nghe thanh âm bên ngoài, Lăng Nhạn Sương lo lắng, lại lo lắng. Đối phương ít nhất có mười người, mà Quan Thiên Dật chỉ có một thanh kiếm có thể ngăn cản, không biết hắn có nguy hiểm hay không ?

Lăng Nhạn Sương dè dặt cẩn trọng tới gần cửa sổ toa xe, muốn lén lút kéo rèm lên để lén xem một chút tình huống bên ngoài.

Không nghĩ tới, toàn bộ xe ngựa bỗng nhiên chấn động mạnh khiến nàng bị ngã xuống sàn xe !

“Ai nha !”

Khi bị ngã xuống sàn, Lăng Nhạn Sương choáng váng hoa mắt, cái gáy đau đến nỗi muốn chảy nước mắt.

“Tiểu thư ! Tiểu thư, người có sao không ?” Tiểu Tích nhanh chóng nâng nàng dậy.

“Ta không sao……”

Lăng Nhạn Sương nhắm mắt lại, chờ cảm giác choáng váng mất đi. Sờ sờ cái gáy, nàng lập tức phát hiện chỗ đó sưng lên.

Va chạm này thật là mạnh a !

Lăng Nhạn Sương cười khổ nâng đầu.

Hai người còn chưa kịp ngồi dậy chắc, xe ngựa lại lắc mạnh một cái, lập tức nghe được tiếng ngựa hí thật dài, chủ tớ Lăng Nhạn Sương lại bị ngã trở lại sàn xe.

Lăng Nhạn Sương suy nghĩ đầu tiên chính là cảm thấy không ổn.

Tiếng hí lúc này của ngựa rõ ràng là bị kinh hách không nhỏ.

Quả nhiên, con ngựa nhấc chân hí một lúc sau liền lôi kéo toa xe, không khống chế được bắt đầu nâng chân chạy như điên khiến Lăng Nhạn Sương cùng Tiểu Tích không nhịn được lên tiếng kêu to.

Bởi vì toa xe rung quá mức kịch liệt, lắc trái lắc phải, căn bản không thể đứng lên, bởi vậy Lăng Nhạn Sương cùng Tiểu Tích chỉ có thể sợ hãi nằm ở trên sàn xe, một cử động cũng không dám.

“Thiên Dật ca ca…… Cứu mạng –”

Lăng Nhạn Sương từ từ nhắm hai mắt, kinh sợ gọi Quan Thiên Dật.

*****

Ban đầu Quan Thiên Dật thập phần có nắm chắc, có thể thoải mái đánh lui bọn khách giấu mặt không mời mà đến.

Tuy người bịt mặt có hơn mười người, nhưng dựa vào Quan Thiên Dật kiếm thuật cao siêu mây bay nước chảy lưu loát sinh động, xuất thần nhập hóa, người bịt mặt người đông thế mạnh chẳng những không chiếm tiện nghi gì, còn dần dần rơi vào bất lợi.

Đầu lĩnh kia vô cùng lão luyện, thân thủ không tệ, nhưng lại trầm tính, nhưng có hai, ba người bịt mặt kinh nghiệm lão luyện đều chưa tới, mắt thấy đánh không thắng hắn, mất đi tính nhẫn nại, cách đánh liền bắt đầu nóng nảy.

Đấu pháp quýnh lên, sơ hở liền nhiều, là tối kỵ của đấu võ.

Quan Thiên Dật cười nhẹ, biết không bao lâu nữa có thể giải quyết nhóm người này.

Khi đang muốn cấp tốc giải quyết trận phiền toái này, không nghĩ tới có một người bịt mặt sau khi bị một chưởng của hắn, chân vừa ngã, lưng ngoài ý muốn đánh mạnh lên toa xe !

Trong xe, lập tức truyền ra một tiếng rên đau của Lăng Nhạn Sương.

Sắc mặt Quan Thiên Dật hơi đổi, lập tức xoay người nhảy đến che chở bên cạnh toa xe, không cho người gần thêm một bước.

Tên đầu lĩnh thấy thế lập tức ra hiệu cho tên bịt mặt khác cách xe ngựa gần nhất, người nọ hiểu ý, lập tức phóng chuôi đao đánh mạnh về phía bụng ngựa !

Con ngựa bỗng nhiên ăn đau, bản năng nhấc chân hí vang, chạy như điên về phía trước.

Quan Thiên Dật vừa thấy xe ngựa chở Lăng Nhạn Sương phát cuồng chạy đi, trong lòng kinh hãi, lập tức phi thân lên đuổi theo xe ngựa.

Đường hẹp xóc nảy, tốc độ chạy như điên này của con ngựa nhất định sẽ lật xe.

Nếu xe ngựa lật đi, người trong xe vô cùng có khả năng bị trọng thương, càng nghiêm trọng…… thậm chí sẽ bị ngã gãy cổ !

Nghĩ đến Lăng Nhạn Sương không chút võ công, sống lưng Quan Thiên Dật không nhịn được rét run, càng thêm dùng khí, toàn lực đuổi theo xe ngựa không khống chế được chạy như điên.

Khi đang muốn nhảy lên xe ngựa thì nhất thời phân tâm, không chú ý ám khí phía sau bay tới, chỉ cảm thấy sau lưng đau xót.

Quan Thiên Dật rủa nhỏ một tiếng, tốc độ khinh công không có dừng lại, ngược lại hăng hái thêm vọt người về phía trước, nhảy đến trên lưng ngựa liền vung kiếm chặt đứt sợi dây nối với toa xe.

“Không” Một tiếng, toa xe cùng ngựa nháy mắt tách rời.

Mất đi sức kéo của con ngựa, toa xe liền chậm rãi ngừng lại trên đường.

Về phần con ngựa không có toa xe liên lụy, chạy càng thêm hăng hái.

Quan Thiên Dật khom người định kéo dây cương thì bỗng nhiên choáng váng hoa mắt, hắn mới giật mình thấy mình không biết khi nào lại mất hết nội lực.

Nhất là nơi sau lưng bị ám khí đâm bị thương, lúc này vừa đau vừa tê, như là nơi đó phá một lỗ, còn khí lực trên người đang nhanh chóng từ cái miệng lỗ kia trút ra ngoài.

Hắn ở trong lòng thầm kêu một tiếng hỏng.

Lúc này, hắn đã vô lực kéo dây cương ngăn cản con ngựa chạy như điên, cũng không có biện pháp nhảy xuống lưng ngựa, chỉ có thể tóm chặt lấy bờm ngựa, ngã trên lưng ngựa.

Bỗng nhiên, con ngựa bị hụt chân, ngã văng về phía trước, Quan Thiên Dật cả người bị ném giữa không trung.

Trong đầu của hắn nháy mắt hiện lên một ý niệm –

Vừa mới mang Sương Sương ra ngoài, nói muốn bồi nàng một tháng, xem ra, chỉ sợ hắn lại thất tín……

*****

Lăng Nhạn Sương khi toa xe nháy mắt dừng lại lại đụng vào đầu một lần nữa, ngất ngay tại chỗ.

Nàng đối với quá trình trở về Lăng gia như thế nào hoàn toàn không có ấn tượng, đợi đến khi tỉnh táo lại đã là chuyện ba ngày sau.

Sau khi nàng mở mắt ra, phát giác mình lại bị bao phủ trong một đống nước mắt.

“Sương Sương, con cuối cùng đã tỉnh, cha mẹ rất lo lắng cho con a ! Chúng ta luôn luôn lo lắng nếu con không thể tỉnh lại, kia phải kêu nương làm sao bây giờ ? Ô ô……”

Lăng phu nhân mảnh mai sắc mặt tái nhợt, cầm lấy tay nàng khóc nói.

“Cũng may đúng lúc Nhiếp Phi Nhiếp đại hiệp đi qua, cứu các con trở về, bằng không không biết các con còn gặp phải tình huống thảm hại gì nữa……”

Lăng lão gia cũng đỏ vành mắt, vô cùng đau lòng khẽ sờ đầu nàng.

“Sớm biết vậy sẽ không cho con ra ngoài. Con xem, mới ra ngoài vài ngày liền gặp phải chuyện hung hiểm như vậy……” Lăng phu nhân rơi lệ đầy mặt.

“Ô ô ô…… Tiểu thư, nếu người không tỉnh lại, Tiểu Tích cũng dự tính đi cùng người……” Tiểu Tích cũng đứng ở một bên khóc thút thít.

“Phi phi phi ! Tiểu Tích, không cần nói lung tung !”

Lăng Nhạn Sương cảm thấy đầu cùng thân mình như bị tách rời, không nói ra lời, chỉ cảm thấy đầu rất nặng, thật là khó chịu, hỗn loạn bên cạnh lại đầu nàng đau thêm.

Sau khi mắt đảo qua một vòng, không phát hiện bóng dáng Quan Thiên Dật.

“Thiên Dật…… Ca ca…… Đâu ?”

Lăng Nhạn Sương thanh âm khàn khàn, cố hết sức hỏi.

Người vây quanh nàng trên mặt nháy mắt lộ ra biểu cảm kỳ quái.

Lăng phu nhân lại hơi kinh hoảng quay đầu nhìn Lăng lão gia.

Lăng lão gia rất nhanh nắm tay Lăng Nhạn Sương nói: “Thiên Dật hắn…… Con cũng biết mà, hắn bề bộn nhiều việc. Chúng ta cho hắn trở về, chờ hắn rảnh sẽ đến gặp con.”

Hắn bề bộn nhiều việc ?

Lăng Nhạn Sương thất vọng rũ mắt xuống, không thấy được cha mẹ trao đổi ánh mắt với nhau.

Một lát sau, hai mắt của nàng lại nặng nề nhắm lại.

Trước khi lâm vào mê man, nàng không nhịn được oán trách trong lòng.

Sớm biết như vậy sẽ không về sớm, cũng còn chưa một tháng đâu, Thiên Dật ca ca vừa về nhà liền chứng nào tật nấy, bận không đếm xỉa tới nàng……

Nàng khó chịu nghĩ, nếu hắn lại không đến gặp nàng, vậy nàng liền thực sự muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ hôn nhân, thế nào cũng không chịu lấy hắn.

Cho dù đến lúc đó hắn lại muốn dùng thời gian hai tháng, ba tháng bồi nàng, nàng cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.