Kiếm Khách Truy Thê

Chương 7: Chương 7




Cuộc sống hai nhà “Quan Gia Bảo” cùng Lăng phủ lại dần dần khôi phục bình tĩnh.

Quan Thiên Dật cùng Lăng Nhạn Sương giống như cũng khôi phục tình hình trước kia……

“Cái gì ? Thiên Dật ca ca lại ra khỏi thành ?” Lăng Nhạn Sương mở lớn mắt.

“Đúng vậy, hình như cửa hàng ở thành Tây xảy ra tình huống có chút khẩn cấp, cho nên thiếu gia ngày hôm qua liền vội vội vàng vàng xuất môn.” Tôi tớ Quan gia cung kính nói.

“Kia hắn có nói khi nào thì trở về không ?”

“Thiếu gia nói ước chừng ngũ ngày.”

Lăng Nhạn Sương mặt mất mát ngồi ở trong phòng “Quan Gia Bảo”.

Hắn không có phái người thông báo nàng, làm hại nàng bị kích động nghĩ đến tìm hắn cùng đi du trì ngắm hoa, lại bổ nhào vô ích.

“Hậu, cô gia thật là, thế nhưng lại trở nên như trước kia, bận không rảnh bồi tiểu thư !” Tiểu Tích ở một bên thở phì phì lòng thấy bất bình.

Lăng Nhạn Sương không nói chuyện, ngồi một lúc lâu mới thở dài một hơi, đứng lên.

“Tiểu Tích, đi thôi. Thiên Dật ca ca không ở đây, chúng ta đây liền tự mình đi ngắm hoa đi !”

“Tiểu thư, người thế nào bình tĩnh như vậy a ?” Tiểu Tích còn đang tức giận a !

“Bằng không thì sao ? Thiên Dật ca ca chính là bận như vậy a !” Lăng Nhạn Sương bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Tiểu thư có thể đòi cô gia một thời gian, muốn hắn đặc biệt bồi người nha !”

“Không cần, lần trước nói muốn bồi ta một tháng liền xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, ta cũng không muốn trải qua một lần nữa.” Lăng Nhạn Sương cười nói.

“Tiểu thư…… Người thay đổi rồi !” Tiểu Tích nghi hoặc nhìn nàng.

“Trải qua lần trước hắn vì cứu ta chịu tổn thương nghiêm trọng đến như vậy,

thậm chí sau hung hiểm một lúc cũng không thể đi lại bình thường, ta liền cảm thấy hắn vì ta trả giá nhiều như vậy, ta cũng nên thông cảm một chút bận rộn của hắn.”

Lăng Nhạn Sương thở dài một hơi.

Trừ bỏ thông cảm, nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Tiểu thư……”

Tiểu Tích nháy mắt mấy cái, không biết muốn nói gì.

“Chúng ta trở về đi.”

Lăng Nhạn Sương cười cười, mới đi vài bước lại đột nhiên cảm thấy một trận đau đầu kịch liệt tập kích nàng.

“A……”

Nàng rên rỉ, ôm lấy đầu, đau đến cúi gập người.

“Tiểu thư !” Tiểu Tích quá sợ hãi đỡ lấy nàng.

Tỳ nữ Quan gia bên cạnh thấy thế cũng nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, tôi tớ khác lại vội vã chạy tới thông báo cùng lão phu nhân.

Lăng Nhạn Sương không biết quanh mình bởi vì nàng loạn thành một đoàn, chỉ cảm thấy đầu đau quá, hoàn thành không biết mình thậm chí đã đau đến kêu lên tiếng.

Kịch liệt đau đớn làm hai đầu gối nàng mềm nhũn, dựa vào Tiểu Tích, nàng mềm yếu ngã xuống đất rồi lâm vào hôn mê……

Hơi hơi mở hai mắt, Lăng Nhạn Sương cảm thấy toàn thân như là bị tảng đá to lớn lăn qua người, đau nhức muốn chết.

Về phần đầu, giống như có một trận trống đánh ầm ầm ở trong đầu khiến cho hai bên trán cũng giật giật nhảy lên.

Nàng không nhịn được rên rỉ ra tiếng.

“Tiểu thư tỉnh !” Tiểu Tích ở một bên kêu lên.

“…… Nói nhỏ thôi……” Lăng Nhạn Sương khó chịu nhắm mắt lại.

“Thực xin lỗi, tiểu thư, em là quá cao hứng……”

Nghe vậy Tiểu Tích đã bắt đầu y y ô ô ở trộm khóc.

“Rốt cục đã tỉnh !”

Lăng lão gia cùng Lăng phu nhân đã ở một bên nhỏ giọng ô ô trộm khóc, sợ hãi nàng sau khi nghe được sẽ càng thêm đau đầu.

Lúc này, một đôi tay có lực dịu dàng nửa đỡ nửa ôm để cho nàng ngồi dậy.

Nàng có chút khó khăn mở mắt ra, khi nhìn thấy là Quan Thiên Dật thì hơi lắp bắp kinh hãi.

“Thiên Dật ca ca ?”

“Đừng nói nhiều, uống thuốc trước đã.”

Nàng ở trong lòng hắn sau khi ngoan ngoãn uống xong nửa bát thuốc, hắn mới lại thật cẩn thận đỡ nàng nằm xuống.

“Thiên Dật ca ca ? Chàng sao lại ở đây ?”

Nàng quay đầu nhìn hắn, tay nhỏ bé không muốn xa rời lại vui vẻ cầm lấy tay áo của hắn.

“Nương ta phái người đến thành tây, nói với ta nàng té xỉu, ta vừa nghe đến tin tức liền để xuống tất cả, gấp trở về nhìn nàng.”

Quan Thiên Dật biểu cảm ngưng trọng, nâng tay sờ gương mặt nàng.

“Thực xin lỗi, chậm trễ đến chuyện của chàng. Ta đã không có việc gì, chàng nhanh chóng trở về bận đi !” Nàng cười đẩy đẩy hắn.

“Sương Sương, nàng vẫn còn oán ta không thể ở lâu với nàng sao ?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Cái gì ? Không có nha……”

“…… Đại phu tra không ra nguyên nhân nàng té xỉu, cho nên đoán nàng có phải tích tụ vấn đề nan giải khiến ảnh hưởng khí huyết không.”

“Ta cũng không có tâm sự tích tụ gì a……”

Nàng mờ mịt lắc đầu, lắc đến một nửa liền dừng lại.

Nàng bỗng nhiên đã hiểu hắn đang hỏi cái gì !

Lăng Nhạn Sương nổi giận đùng đùng trừng mắt hắn, tức giận che kín ủy khuất hai mắt của nàng.

“Chàng cho là…… Ta là đang cáu kỉnh với chàng ?”

“Sương Sương, nếu trong lòng nàng mất hứng có thể nói ra.” Quan Thiên Dật dè dặt cẩn trọng nói.

“Chàng cho là bởi vì chàng bận quá, cho nên ta dùng té xỉu đến hấp dẫn chú ý của chàng ?!”

Lăng Nhạn Sương ngực một trận bực mình, cảm thấy đầu lại sắp nổ tung.

Tay nhỏ bé của nàng lén lút buông tay áo của hắn ra, sửa thành nằm chặt tấm đệm, chịu đựng không đi kìm đau đớn giữa trán.

“Sương Sương, nàng đừng kích động, ta chỉ là hỏi một chút. Đại phu không tìm ra được thân mình nàng có vấn đề gì cho nên muốn bắt tay từ tâm sự của nàng, có lẽ sẽ có ích. Nếu là tâm bệnh, chỉ có tâm dược có thể chữa trị.” Hắn dịu dàng sờ đầu nàng.

“Lăng Nhạn Sương ta ngây thơ thế nào cũng sẽ không dùng một chiêu giả bệnh này để hấp dẫn chú ý của chàng !”

Nàng tức giận quá mức, không ngờ quay đầu quá mạnh làm nàng thiếu chút nữa đem thuốc vừa mới uống phun ra.

“Sương Sương……”

Nàng dứt khoát nhắm mắt lại, không để ý hắn nữa.

“Thật có lỗi, Sương Sương. Ta không phải không tín nhiệm nàng, chỉ là nóng vội muốn biết tình huống của nàng.”

Hắn biết câu hỏi của hắn đã tổn thương đến lòng của nàng.

“Ta không sao, chàng có thể trở về.”

Nàng từ từ nhắm hai mắt, hạ lệnh đuổi khách.

Quan Thiên Dật thở dài một hơi, từ bên giường đứng dậy.

“Lăng bá phụ, Lăng bá mẫu, ta ngày mai lại qua xem Sương Sương.”

“Không cần ! Ta không cần chàng tới xem ta !” Nàng ở trên giường kêu lên.

“Sương Sương, đừng tùy hứng.” Quan Thiên Dật bất đắc dĩ nói.

Vừa nghe đến những lời này, nàng càng phát hỏa, dứt khoát đem chăn kéo lên trên phủ lên tận đầu, không chịu để ý hắn nữa.

Quan Thiên Dật cười khổ cùng Lăng lão gia, Lăng phu nhân nói lời từ biệt.

Lăng lão gia đưa Quan Thiên Dật đi ra ngoài, Lăng phu nhân thì ở lại trong phòng, ngồi bên giường nữ nhi, nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn.

“Nữ nhi a, Thiên Dật đã rời khỏi, con ngoan ngoãn lộ mặt ra hít thở không khí a ! Ngộ nhỡ buồn hỏng rồi làm sao bây giờ ?”

Lăng Nhạn Sương kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ đã khóc ướt.

“Nương…… con thực cố gắng thử thông cảm hắn, không phiền hắn…… Con không có dùng loại kỹ xảo ngây thơ này đến buộc hắn đem lực chú ý đều đặt trên người con……”

“Ta biết, nữ nhi của chúng ta đã trưởng thành.” Lăng phu nhân vỗ vỗ nàng.

“Nương…… Nếu…… Nếu con lại té xỉu, hai người ngàn vạn đừng thông báo hắn nữa……”

“Di ? Nhưng hắn hẳn là phải biết tình huống của con nha !” Lăng phu nhân có chút do dự.

“Không cần ! Tuyệt đối không cần nói cho hắn biết ! Con chán ghét cảm giác bị hiểu lầm, cũng không cần bị hắn hiểu lầm lần thứ hai !”

“Nha…… Được rồi.” Lăng phu nhân gật gật đầu.

“Cho dù con bệnh sắp chết cũng không cần nói cho hắn biết, cho dù hắn đi bận, chờ khi hắn rảnh, nhớ tới con tự nhiên sẽ đến gặp con……”

“Phi phi phi ! Nữ nhi nha, con nhưng đừng dọa nương nha ! Cái gì có chết hay không, đừng đặt ở bên miệng !” Lăng phu nhân kinh hoảng phản bác nói.

“Nương, thực xin lỗi, con nói lung tung.”

“Con nha, đừng suy nghĩ lung tung ! Thiên Dật người ta cũng chỉ là quan tâm con, làm gì kích động như vậy chứ ?”

“…… Con lần sau sẽ không.” Nàng cắn môi nói.

“Ai, con nghỉ ngơi cho tốt đi.” Lăng phu nhân cẩn thận đắp chăn cho nàng.

“Ân.”

Lăng Nhạn Sương nhắm mắt lại, dịu ngoan đi vào giấc ngủ.

Lăng phu nhân muốn tất cả mọi người đến ngoài cửa phòng, trả lại cho Lăng Nhạn Sương không gian an tĩnh.

Khi trong phòng không còn một bóng người, Lăng Nhạn Sương mở hai mắt, nâng tay lên xoa giữa trán, không tiếng động than nhẹ.

Đầu nàng…… Đau quá……

Thời điểm đau đầu lúc đó làm cho người ta cảm giác muốn chết giống nhau như đúc.

Thân thể của nàng rốt cuộc làm sao vậy ? Vì sao lại như vậy ?

Ẩn ẩn cảm giác khủng hoảng từ sâu trong thân thể nàng, dần dần vây quanh nàng, cơ hồ muốn cho nàng ở trong đó hít thở không thông……

*****

Lăng Nhạn Sương lần thứ năm bởi vì đau đầu kịch liệt mà té xỉu, Lăng lão gia rốt cục không nhịn được, nâng số tiền lớn, đem lão đại phu từng ở kinh thành đảm nhiệm ngự y cho hoàng thất đã về hưu mời đến Lăng phủ.

Xem Lăng lão gia kêu khóc không thôi, thiếu chút kinh động hàng xóm, lão đại phu nhanh chóng gật đầu đồng ý, chạy một chuyến đến Lăng phủ.

Lăng Nhạn Sương giương mắt to, im lặng nhìn lão đại phu rũ mắt bắt mạch.

Sau khi bắt mạch thật lâu thật lâu, lão đại phu mới hiền lành nhìn nàng, hỏi một ít tình huống phát bệnh.

Lăng Nhạn Sương kể lại tỉ mỉ, lão đại phu thì thỉnh thoảng lại gật gật đầu.

Kế tiếp, lão đại phu nói không có chuyện gì cùng Lăng Nhạn Sương thì mời Lăng lão gia đến bên ngoài nói chuyện.

“Nữ nhi của ta rốt cuộc sao lại thế này ? Làm sao có thể vô duyên vô cớ đau đầu đau thành như vậy a ?”

“Này…… Lão gia tử, bệnh nữ nhi ngài, lão phu thực sự bất lực.”

“Không tìm ra được nguyên nhân bệnh sao ?”

“Nguyên nhân bệnh ở đầu của nàng. Phỏng đoán sau khi bắt mạch, hẳn là di chứng tổn thương đầu va chạm lần trước. Nhưng, này đã là ngoài phạm vi năng lực của lão phu.”

“Đại phu, ngài đừng nói như vậy, nếu cần dược liệu gì ta đều có thể mua !”

“Lăng lão gia, này đã không phải vấn đề dược liệu. Trừ Hoa Đà tái thế ra, thực sự không có người có thể chữa trị cho nữ nhi ngài.”

“Xin đại phu giơ cao đánh khẽ, trị cho nữ nhi của ta ! Ta Lăng mỗ cả đời cũng chỉ có một đứa nhỏ này nha ! Ta quỳ xuống với ngài, quỳ xuống với ngài……”

Lăng lão gia hoang mang lo sợ, hai đầu gối hạ xuống quỳ với lão đại phu lại bị lão đại phu ngăn cản.

“Lăng lão gia, đừng tổn thọ lão phu. Trong khoảng thời gian này, ngài chiếu cố tốt cho lệnh thiên kim, nhớ phải chú trọng dinh dưỡng. Ta sẽ khai một ít phương thuốc dưỡng sinh, còn có phương thuốc giảm đau cho nàng, này đều có thể làm cho nàng tốt hơn một chút.” Lão đại phu mặt trầm trọng nói.

Lăng lão gia sợ bị Sương Sương nghe thấy nên luôn chịu đựng không có khóc lớn.

Lão đại phu không đành lòng, nghĩ nghĩ, vẫn là tiết lộ cho bọn họ một đường sáng —

“Bệnh của lệnh thiên kim xác định là dược và châm cứu không có hiệu quả. Nhưng dùng kim thuật, có lẽ có thể thử một lần.”

“Dùng kim thuật ?”

“Đây là biện pháp bất đắc dĩ cuối cùng. Lấy kim châm huyệt vị quan trọng trên đầu, có lẽ khả năng hữu hiệu, nhưng mạo hiểm lại thật lớn, nhẹ thì thất tâm, mất trí nhớ, hoặc là mất đi ngũ giác, trở thành người đần độn; Nặng thì chết ngay. Cho nên, nhất định phải cẩn thận cân nhắc, cân nhắc.”

Lăng lão gia ngơ ngác nghe.

Lấy kim châm đầu…… Này quả thực không thể tưởng tượng !

Phương pháp trị liệu nguy hiểm như vậy, hắn làm sao dám tùy ý để cho nữ nhi dễ dàng nếm thử ?

“Kia…… Lão đại phu có người đề cử ?”

“Biện pháp này chỉ là trên lý thuyết, theo ta thấy, đến nay không có người thành công……”

Lăng lão gia nghe xong trong lòng một mảnh u ám.

Không có người thành công, kia nói cũng chỉ là vô ích mà thôi.

“Không có…… biện pháp khác ?” Lăng lão gia không ôm hy vọng hỏi.

Lão đại phu lắc đầu.

Lăng lão gia hai chân mềm nhũn, ngồi vào ghế tựa, lệ rơi tung hoành.

Lão đại phu rất đồng tình nhưng bó tay hết cách, đành phải an ủi vài câu, sau đó tâm tình trầm trọng rời đi.

Sau khi tiễn bước lão đại phu, Lăng lão gia thay đổi sắc mặt, trở về phòng nhìn xem nữ nhi.

Lúc hắn nhìn thấy hai mẹ con đang lặng lẽ trò chuyện, trong lòng nhất thời sầu não, thiếu chút lại rơi lệ.

Lăng Nhạn Sương phát hiện hắn lập tức vẫy vẫy tay muốn hắn đi qua.

“Cha, đại phu nói như thế nào ?”

“Này đại phu cũng nói không có việc gì, bất quá hắn cho một ít phương thuốc, cùng những người khác nhưng thật ra không quá giống nhau. Nói không chừng, lão đại phu này y thuật có vẻ lợi hại, con từ từ sẽ tốt lên.”

Lăng Nhạn Sương như có đăm chiêu nhìn hắn, sau đó quay đầu làm nũng cùng nương.

“Con muốn ăn bánh ngọt mẫu thân làm.”

Nữ nhi thèm ăn, Lăng phu nhân lập tức cao hứng liền đến phòng bếp thu xếp.

Sau khi mẫu thân đi rồi, nàng lại kêu Tiểu Tích tiến đến phòng bếp hỗ trợ, chờ trong phòng không còn ai nàng mới yên lặng nhìn Lăng lão gia.

“Cha, đại phu nói bệnh của con…… thuốc cũng vô hiệu, đúng không ?” Nàng bình tĩnh hỏi.

“Không có, không có ! Con không nên suy nghĩ bậy bạ……”

Lăng lão gia kích động mãnh liệt lắc đầu, dùng sức lắc đầu tươi cười thất bại đến sắp khóc.

“Cha, đừng giấu giếm con, con sớm đã có dự cảm.”

Lăng lão gia giật mình, lập tức che mặt khóc ra.

Nàng ngồi dậy an ủi phụ thân: “Cha, đừng khổ sở. Đợi lát nữa nương trở về nhìn thấy cha khóc thành như vậy, sẽ bị cha dọa đó.”

Lăng lão gia nhanh chóng gạt lệ. “Nữ nhi a, con có…… chuyện gì muốn làm hay không ?”

“Ân, có một việc.”

“Chuyện gì ?” Lăng lão gia lập tức hỏi.

“Giúp con cùng Quan gia…… Từ hôn.” Nàng nhẹ giọng nói.

“Từ…… Từ hôn ?!”

“Ân, hơn nữa, tận lực giấu giếm chuyện của con, đừng để cho Thiên Dật ca ca biết. Thiên Dật ca ca có nhiều chuyện phải làm lắm, nếu để hắn biết chuyện của con sẽ phân tâm.”

Lăng lão gia mím môi nhìn biểu cảm nàng bình tĩnh, miệng mở lại đóng, đóng lại mở, cuối cùng vẫn là chỉ có thể chôn ở trong ống tay áo khóc kịch liệt……

Đột nhiên, trên cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa.

“Tiểu thư, tiểu thư ! Cô gia đến gặp người nha !” Tiểu Tích ở ngoài cửa hô.

Lăng Nhạn Sương thân mình chấn động một chút, vốn biểu cảm bình tĩnh, đột nhiên sinh ra một vết nứt.

“Cha……”

Lăng Nhạn Sương cơ hồ là ánh mắt cầu cứu, thất kinh nhìn hắn.

Đến lúc này Lăng lão gia rốt cuộc mới biết nữ nhi kỳ thực là luôn cố gắng kiên cường……

“Con muốn gặp hắn không ?”

“Không cần !” Nàng hồi vừa nhanh vừa vội.

Lăng lão gia hít một hơi, lau mặt, đứng lên đi về hướng nữ nhi.

Hắn vốn định theo thói quen vỗ vỗ đầu nữ nhi, nhưng nghĩ nghĩ sau, sửa vỗ bả vai một cái.

“Ta đã biết, phụ thân thay con đi gặp hắn.”

Sau khi phụ thân đi ra ngoài, Lăng Nhạn Sương rốt cục sụp đổ, nằm ngã trên đệm, đem tất cả khóc rống đều vùi vào chỗ sâu trong đệm……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.