Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, xin đừng quên chung tay góp vào còm ủn mông mình nha ️
_________________
Trường Ly chẳng hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Nàng bất giác trông ra ngoài cửa sổ, “Hôm nay trời đẹp ghê, rất hợp để đi dạo...”
Nàng cảm thấy mình cần phải ra ngoài hóng gió một lát để bình tĩnh lại.
Yên Cửu nói ngay: “Ta sẽ đi với nàng.”
Trường Ly đang tính bay ra ngoài, nghe vậy lập tức phanh kít lại, đổi hướng bay về chỗ ngủ của mình.
“Thôi, trời này hợp đánh một giấc hơn.”
Biết đâu lúc nàng ngủ dậy thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường thì sao.
Trường Ly bay về trường kỷ, thả mình rơi tự do xuống nệm rồi trở mình mãi, sau đó được một bàn tay dịu dàng túm lấy.
Yên Cửu ôn tồn đề nghị: “Trường kỷ nằm không thoải mái đâu, hay nàng lên giường ngủ đi?”
Trường Ly run bắn mình, đáp luôn: “Tự dưng ta thấy tỉnh như sáo rồi, không cần ngủ nữa đâu.”
Ngủ trên giường Yên Tiểu Cửu ấy hả?
Nàng chưa mất cảnh giác tới mức ấy đâu.
Yên Cửu chớp chớp mắt, “Thế bọn mình nói tiếp chuyện ban nãy đi.”
Trường Ly đành phải ngồi ngay ngắn trên trường kỳ, thấp thỏm nói: “Huynh nói đi.”
Yên Cửu nghiêm mặt nói: “Nếu chuyện đã xảy ra...”
Trường Ly hỏi theo phản xạ: “Chuyện gì?”
Yên Cửu thình lình nhìn xoáy vào Trường Ly khiến nàng đành nuốt nửa câu sau vào bụng.
Cái vẻ mặt rối rắm do dự kia của chàng trông giống y như đang lên án một thằng cha bội tình bạc nghĩa, tính quất ngựa truy phong vậy.
Trường Ly vô thức nuốt nước miếng, “Xin lỗi, huynh nói tiếp đi.”
Yên Cửu đanh giọng nói: “Thật ra mọi chuyện là thế này, tuy ta chỉ là một tiểu yêu bình thường nhưng vẫn luôn nuôi khao khát học kiếm đạo, bởi thế nên ta mới phải giấu giếm thân phận để vào Quy Nguyên Kiếm tông.”
Vừa nói, Yên Cửu vừa cố che giấu sự xấu hổ vừa lóe lên đã biến mất trong mắt.
Vì chuyện xảy đến quá đột ngột nên chàng không tiện khai thật hết, nhỡ dọa cô nhóc kiếm linh chạy mất thì sao?
Bao giờ về Yêu giới, chàng nhất định sẽ thú nhận sạch sành sanh.
Trường Ly:...
Yêu tộc mà một lòng muốn học kiếm đạo thì cũng có cá tính ghê ha.
Nàng thuận miệng thắc mắc: “Ủa Yên Tiểu Cửu nè, ta thấy hồi ở Kiếm tông huynh có luyện kiếm bao giờ đâu?”
Ánh mắt Yên Cửu thoáng lóe sáng, nhanh trí đổ vấy cho nàng.
“Hồi trước ta mang nàng đi luyện kiếm mà nàng toàn rúc trong vỏ kiếm giả chết, ta có rút ra được đâu.”
Trường Ly nghẹn họng ngay.
Nàng vội đằng hắng mấy tiếng, lảng sang chuyện khác: “Chuyện này không quan trọng.”
“Yên Tiểu Cửu à, huynh là Yêu tộc còn ta là kiếm linh, chủng tộc của bọn mình không ăn nhập gì với nhau hết, vậy nên chuyện chịu trách nhiệm...”
Yên Cửu vội nói: “Chuyện này nàng khỏi lo, ta sẽ nhanh chóng thăng lên cấp Nguyên Anh để nàng có thể biến hình.”
Trường Ly nghĩ bụng: Thật ra không cần phải vội đâu, giờ nàng thấy làm kiếm tốt hơn nhiều.
Một kiếm linh nho nhỏ không có hình người thì làm sao phải chịu trách nhiệm chứ, chẳng qua nàng chỉ lỡ làm vài chuyện lúc say rồi quên mất thôi mà.
Trường Ly cười mỉa: “Từ Kim Đan thăng lên Nguyên Anh khó như lên trời, chuyện này liên quan đến tương lai tu luyện của huynh, không thể hấp tấp được.”
Trường Ly vừa nói vừa âm thầm nhẩm tính.
Với tốc độ tu luyện bình thường, hầu hết tu sĩ mất 300–500 năm cũng chưa chắc thăng cấp từ Kim Đan lên Nguyên Anh được.
Dù Yên Tiểu Cửu là yêu chứ không phải người thì tốc độ cũng không quá chênh lệch được.
Trường Ly nghiêm túc nói: “Huynh cứ từ từ tu luyện, chớ có sốt ruột, nhất định phải đi bước nào chắc bước đấy, nếu dục tốc bất đạt khiến gốc rễ bị thương thì hỏng bét.”
Yên Cửu cứ tưởng cô nhóc kiếm linh lo lắng cho mình nên trịnh trọng đảm bảo, “Nàng cứ yên tâm, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Bàn xong chuyện biến hình, Yên Cửu nói luôn: “Chuyện này không thể trì hoãn thêm, bây giờ ta sẽ đi tu luyện luôn.”
Chắc chàng chỉ cần bỏ ra nửa ngày là đủ gỡ phong ấn cấp Nguyên Anh rồi, muộn nhất là tối nay bé Trường Ly có thể biến thành người.
Yên Cửu chợt nhớ tới lần trước Trường Ly ăn viên thuốc hóa hình rồi biến thành một cô bé, bất giác nhoẻn môi cười.
Trường Ly thầm thở hắt ra một hơi.
Ai biết mấy trăm năm sau lúc Yên Tiểu Cửu thăng cấp còn nhớ đến chuyện hôm nay không chứ.
Thời gian đằng đẵng đủ làm phai mờ tất thảy.
Trường Ly tự cho là mình đã xử lý êm đẹp vụ hiểu lầm này, quyết định tới Hương Dịu Dàng thư giãn một chút để bình tĩnh lại.
Dù sao nàng cũng làm thẻ hội viên ở đó rồi, đâu thể lãng phí linh thạch được.
Một canh giờ sau, Trường Ly nằm trên sạp mỹ nhân ở Hương Dịu Dàng hưởng thụ trọn bộ dịch vụ bảo dưỡng. Ra chươ