Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Trường Ly vội quay đầu nhìn bóng dáng cô đơn ngoài cửa sổ, đó là cha Bạch Bạch vừa bị phu nhân đuổi ra ngoài.
Nàng bất giác mím môi lại, hóa ra nàng đang mục kích cảnh một nhà ba người đoàn tụ à?
Trường Ly dè dặt bảo phu nhân: “Phu nhân ơi, ngoài trời lạnh lắm...”
Phu nhân không tiếp lời nàng mà mở túi bánh bò trắng Yên Huyền vừa mang về nói: “A Ly lại đây ăn bánh đi.”
Trường Ly lập tức im miệng, thò tay nhón một cái bánh, bắt đầu chậm rãi cắn từng miếng nhỏ.
Nàng vừa ăn vừa quan sát Yên Tiểu Cửu.
Thoắt cái đã mấy trăm năm trôi qua, cục bông trắng phau phau khi xưa giờ đã lớn tướng thế rồi.
Yên Cửu vốn đang tập trung nói chuyện với phu nhân, bị Trường Ly nhìn thế thì giật nảy mình.
Chàng quay sang, bắt gặp ánh mắt của Trường Ly, không hiểu sao lại cảm nhận được sự hiền dịu khó hiểu trong ấy.
Ôn chuyện xong, phu nhân bảo Yên Cửu: “Nếu người chăm sóc A Ly là con thì ta yên tâm rồi.”
Yên Cửu nhạy bén phát hiện gì đó trong câu nói của nàng, “Mẹ không đi cùng bọn con ạ?”
Phu nhân lắc đầu, “Người Quỷ chúa muốn tìm là mẹ, bọn con không ở cạnh mẹ sẽ an toàn hơn, nếu con bị bại lộ thân phận ở Quỷ vực thì sẽ gặp nguy hiểm mất.”
Yên Cửu chối ngay: “Sẽ không đâu ạ.”
Trường Ly cũng không thiết ăn bánh nữa, nàng phủi vụn bánh dính trên tay đi, vội sấn tới níu lấy cánh tay phu nhân.
“Phu nhân, khó khăn lắm bọn con mới tìm thấy người, sao mình lại phải tách ra chứ?”
Phu nhân nhìn cô nhóc đang muốn treo cả người lên cánh tay mình, cố làm mặt nghiêm bảo: “Con làm nũng cũng vô dụng, con bé bỏng thế nhỡ bất cẩn bị thương thì sao?”
Yên Cửu vội nói: “Con sẽ trông nom nàng.”
Phu nhân nghe vậy thì dời mắt sang chàng hỏi: “Tu vi hiện tại của con là cấp Nguyên Anh à?”
Yên Cửu ngớ ra rồi đáp: “Vâng ạ.”
Phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, hất cằm nói, “Cả cha con lẫn Bùi Lẫm đều đạt cấp Hóa Thần rồi, bọn họ mà đánh nhau thì con không xen vào nổi đâu.”
Yên Cửu bất giác nhíu chặt mày, chỉ trách tu vi của mình tiến bộ không đủ nhanh, nếu chàng chịu cố gắng tu luyện thêm...
“Đừng có nghĩ linh tinh, từ Nguyên Anh lên Hóa Thần đâu chỉ mất vài trăm năm chứ.”
Phu nhân vỗ tay Trường Ly quyết định: “Vậy nên con hãy ngoan ngoãn dẫn A Ly trốn xa một chút, đỡ mất công rơi vào cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.”
Hình như Trường Ly cũng ngộ ra gì đó qua lời phu nhân, nàng dè dặt hỏi: “Nếu hai người họ đánh nhau thật thì phu nhân sẽ đứng về phía ai ạ?”
Phu nhân nhìn nàng đầy thắc mắc: “Mắc gì ta phải đứng về phía ai? Bọn họ thích thì cứ đánh, liên quan gì đến ta?”
Trường Ly: “...”
Nàng đã đánh giá thấp tâm thế của phu nhân rồi.
Yên Cửu vô thức ngó ra ngoài cửa sổ.
Phu nhân để ý tới ánh mắt của Yên Cửu, bèn hắng giọng nói: “Bạch Bạch à, con xem cha con đi, lúc gặp lại cũng chẳng nhận ra con, ăn vài cú đánh có làm sao, dù sao chàng cũng là loại da dày thịt béo.”
Yên Cửu nín thinh hồi lâu.
Từ độ mẹ mất tích, cha hoặc là bận giải quyết công việc của Yêu tộc, hoặc là rong ruổi khắp nơi tìm mẹ, nên số lần gặp chàng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Sau đó cha lại vứt ngôi Yêu chúa cho chàng rõ sớm, rồi biệt tăm biệt tích suốt hăm trăm năm qua.
Yên Cửu cụp mắt đáp, “Mẹ nói chí phải ạ.”
Phu nhân nhoẻn môi cười, “Vậy nên bọn con đừng lo cho mẹ.”
Trường Ly phồng má lên, bám rịt phu nhân không buông, “Nhưng mà con không nỡ xa phu nhân.”
Yên Cửu nhìn cảnh tượng trước mắt với tâm trạng rất đỗi phức tạp.
Cô nhóc này chưa từng nhõng nhẽo với chàng thế bao giờ.
Bắt gặp ánh mắt Yên Cửu, phu nhân nói một câu đầy hàm ý: “Hồi nhỏ Bạch Bạch cũng bám ta lắm, tiếc là giờ nó lớn rồi.”
Yên Cửu chợt thấy tai đỏ bừng, “Con làm thế hồi nào...”
Giọng phu nhân đượm vẻ hoài niệm, khua tay một vòng kể: “Hồi đó con bé bằng này, cứ dùng móng vuốt bấu lấy mẹ không buông, lớp đệm thịt dưới chân con khi ấy vẫn còn hồng và mềm lắm nhé.”
Trường Ly nhìn Yên Cửu với ánh mắt tiếc nuối, đúng là hồi ấy cục bột trắng có vẻ êm ái thật.
Yên Cửu vội ho khan mấy tiếng hòng ngắt lời phu nhân.
Chàng đổi chủ đề một cách vụng về: “Cha mẹ tính trốn khỏi Quỷ vực bằng cách nào ạ?”
Nhắc đến chuyện hệ trọng, mặt phu nhân đanh lại ngay, “Ở phía Nam Quỷ vực có một nơi tên là Ngũ Quỷ Đạo. Dù Quỷ chúa có phong tỏa những nơi khác trong Quỷ vực thì cũng chừa nơi đó ra, chúng ta tính đi tới đó.”
Mặt Yên Cửu thoáng biến sắc, “Ngũ Quỷ Đạo vốn nổi tiếng là vùng đất chết, đi qua đó nguy hiểm lắm.”
Phu nhân chớp chớp mắt, “Với tộc khác thì nơi đó đúng là vùng đất chết thật, nhưng với Quỷ tu thì lại là một chỗ rất tốt để rèn luyện.”
Yên Cửu ngơ ngẩn, sau đó hít sâu một hơi.
Trong phòng hầu như không có yêu khí, chỉ có từng luồng quỷ khí lan tràn, chàng cứ tưởng vì khu này đông Quỷ tu ở quá nên mới nhiều quỷ khí thế, bây giờ xem ra là...
Thấy chàng hóa đá, phu nhân phóng một tia quỷ khí màu xám đen ra khỏi đầu ngón tay rồi bảo, “Con không đoán sai đâu, mẹ đã chuyển sang tu Quỷ đạo rồi.”
Trường Ly lộ vẻ hoang mang, “Phu nhân, lần trước người bảo đã chữa...”
Phu nhân giơ tay bẹo má Trường Ly một cái, “Sao trông mặt con thảm như đưa đám thế, chẳng phải ta đã nói với con là người, yêu, quỷ chỉ khác nhau về cách tu luyện thôi sao. Bây giờ ta biến thành Quỷ tu sẽ không bị bệnh tật giày vò nữa, con phải mừng cho ta mới đúng chứ.”
Trường Ly cố nhoẻn môi lên, “Dù sao cũng khác nhau mà...”
Phu nhân nhịp tay xuống mép bàn, “Tóm lại, ta sẽ dẫn Yên Huyền tới Ngũ Quỷ Đạo coi như để rèn luyện, nếu Bùi Lẫm phát hiện thì chắc sẽ đuổi tới đó, vậy hắn sẽ không quản lý nghiêm ngặt những khu vực khác, đến lúc đó các con hãy ngoan ngoãn quay về đi.”
Cả Trường Ly và Yên Cửu đều im lặng.
Phu nhân liếc sang Yên Cửu hỏi, “Giờ con đang giả làm Kiếm tu ở Nhân giới nên không thể rời khỏi đó quá lâu, nếu không thì biết ăn nói thế nào với tông môn?”
Mắt Yên Cửu lóe sáng nhưng không nói gì.
Trường Ly đảo mắt loạn xạ, không khăng khăng giữ ý kiến của mình nữa mà nhượng bộ, “Phu nhân, vậy thì để bọn con tiễn người tới Ngũ Quỷ Đạo nhé.”
Mắt phu nhân hiện vẻ không đồng ý.
Trường Ly vội túm lấy cánh tay nàng lắc lấy lắc để, “Phu nhân à, người đồng ý đi mà, nếu không làm sao con với Yên Tiểu Cửu yên tâm đi được.”
Yên Cửu cũng nhìn phu nhân chằm chằm với cặp mắt sáng rỡ, như thể nếu nàng không đồng ý là bọn họ sẵn sàng ở lại đây ăn vạ luôn.
Phu nhân đau đầu day trán, hai đứa này khiến người ta sầu lo quá thể.
Nếu cố cắt đuôi chúng thì chắc chắn chúng sẽ âm thầm bám theo, thế lại càng không an toàn.
Phu nhân cân nhắc rồi đành phải đồng ý, “Thôi được rồi, thế các con đi chung đi. Nhưng tới Ngũ Quỷ Đạo là hai đứa phải đi ngay nhé, ở đó âm khí dày đặc, không nên ở lâu.”
Trường Ly lập tức cười tươi như hoa, “Con biết phu nhân thương con mà.”
Phu nhân chọc chọc sống mũi nàng, “Vừa khéo dọc đường ta có thời gian kiểm tra xem con đã quên sạch mớ chữ Quỷ tộc lúc trước ta dạy cho con chưa.”
Nụ cười trên mặt Trường Ly đông cứng lại ngay, “Phu nhân à...”
Phu nhân trông có vẻ không đồng ý thương lượng, chốt luôn: “Cứ làm thế đi.”
Rồi phu nhân nhìn Yên Cửu nói: “Con ra sân báo với cha con một tiếng là hôm nay chúng ta đi ngay, nếu dẫn theo hai đứa thì chúng ta phải chuẩn bị thêm một chiếc xe quỷ nữa.”
Yên Cửu gật đầu vâng lời.
Một canh giờ sau, hai chiếc xe quỷ đậu ngay ngắn trong sân.
Phu nhân bèn dẫn Trường Ly đi tới cạnh chiếc xe đầu tiên, đi nửa đường mới ngoái đầu bảo Yên Cửu: “Con với cha con ngồi chung xe kia đi, tiện thể bồi dưỡng tình cảm luôn.”
Yên Cửu và Yên Huyền đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều nhìn thấy vẻ ghét bỏ trong mắt người còn lại.
Yên Cửu nói ngay: “Con có thể lái xe cho hai người ạ.”
Yên Huyền lườm chàng một cái, rồi quay đầu sang giả đò tội nghiệp bảo phu nhân, “A Triêu à, ta lái xe lụa hơn nó nhiều.”
Phu nhân chẳng thèm quay đầu lại, kéo Trường Ly lên chiếc xe quỷ đầu tiên, “Khỏi, ta dùng quỷ khí lái xe càng tiện.”
Hai phút sau, hai chiếc xe quỷ lần lượt chạy ra khỏi sân, lao về phía cổng thành.
Một khắc sau đó nữa, bọn họ thuận lợi ra khỏi thành.
Trong chiếc xe quỷ thứ hai, Yên Huyền vừa nhẹ nhàng điều khiển xe, vừa thản nhiên hỏi Yên Cửu: “Sao con không ở Yêu giới mà chạy tới Quỷ vực làm gì hả?”
Yên Cửu đáp với khuôn mặt không cảm xúc: “Chẳng phải con bắt chước cha sao?”
Yên Huyền nghẹn họng, thoáng dịu giọng xuống nói: “Tiểu Cửu à, vừa rồi cha không nhận ra con là cha sai, nhưng lúc cha rời khỏi Yêu giới thì con mới cao bằng này mà.”
Yên Huyền chỉ vào hông mình, “Ai ngờ mới đó đã lớn tướng thế rồi.”
Yên Cửu vẫn nói năng lạnh tanh: “Rồi sao ạ? Sao cha lang thang khắp nơi tìm mẹ suốt bao nhiêu năm mà cuối cùng lại để mẹ tu Quỷ đạo, tẩy sạch huyết mạch Yêu tộc thế chứ?”
Yên Huyền bỗng thấy hổ thẹn không thốt nên lời.
Yên Cửu nhìn xoáy vào mắt hắn, lạnh lùng nói: “Con chưa từng trách cha vì đã đẩy con lên cái chức Yêu chúa khi con vẫn còn non nớt chưa biết gì rồi phủi tay mặc kệ, cũng không trách cha chẳng bao giờ làm tròn nghĩa vụ của một người cha.”
“Bởi con luôn tin rằng cha sẽ mang mẹ trở về bình an, nhưng cuối cùng thì sao hả?”
Trong xe quỷ lặng ngắt như tờ.
Mãi lâu sau, Yên Huyền mới chậm rãi nói: “Tất cả là lỗi của cha.”
Cùng lúc đó, trong chiếc xe quỷ đầu tiên.
Phu nhân dắt Trường Ly vào trong xe ngồi, chẳng biết lấy đâu ra một cuốn sách dạy nhận mặt chữ kèm tranh vẽ rồi mở ra đặt lên chiếc bàn nhỏ trong xe.
Trường Ly vẫn cố đấu tranh, “Phu nhân à, người vừa lái xe quỷ vừa dạy con học không ổn đâu ạ, nhỡ gây tai nạn giao thông thì...”
Phu nhân đáp tỉnh bơ: “Vậy nên ra khỏi thành ta mới khảo bài con còn gì, ngoài thành là chốn đồng không mông quạnh, xe có chạy chệch đường cũng không đâm phải ai, cứ chạy về hướng Nam là được.”
Trường Ly vẫn tính chống chế thì phu nhân hỏi: “A Ly, chẳng lẽ con không tin tưởng kỹ năng lái xe của ta hay sao?”
Thấy ánh mắt phu nhân đột nhiên sắc lẹm, Trường Ly lặng lẽ nuốt nước miếng rồi chối: “Đâu, đâu có.”
Phu nhân nở nụ cười hài lòng, “Thế chúng ta bắt đầu đi.”
Trong bầu không khí dạy và học vô cùng hài hòa thân thiện, Trường Ly lại bắt đầu bị mớ chữ giống y như bùa quỷ vẽ bủa vây đến quên mất thời gian.
Khi Trường Ly ôn xong số chữ lúc trước từng học và học thêm mấy chục trang chữ mới thì họ tới Ngũ Quỷ Đạo.
Một tấm bia đá đen thui dựng giữa chốn đồng không mông quạnh. Hai chiếc xe quỷ lần lượt dừng trước tấm bia đá, trước xe có bốn bóng người đứng.
Phu nhân cột một chiếc túi chứa đồ vào hông Trường Ly, “Ta bỏ ít đồ dành cho con gái trong ấy, có lẽ sau này con sẽ cần dùng đến.”
Trường Ly cúi đầu nhìn chiếc túi chứa đồ màu hồng nhạt rồi vuốt ve một cách trân trọng.
Nàng ngẩng lên nhìn phu nhân hỏi: “Phu nhân ơi, sau này làm sao con liên lạc với người đây ạ?”
Phu nhân lại lấy cặp gương cầm tay có trổ mây ra, đưa một cái cho Trường Ly nói: “Nếu có chuyện gì thì con hãy dùng chiếc gương cầm tay liên hệ ta, tiện lắm.”
Trường Ly cẩn thận cất gương đi, “Thế nếu không có chuyện gì...”
Phu nhân mỉm cười, “Nếu không có chuyện gì cũng có thể dùng nó gửi lời nhắn cho ta, ngày nào ta cũng sẽ kiểm tra một lần.”
Trường Ly nhoẻn môi lên, khoe má lúm đồng tiền mờ mờ.
Yên Cửu nhìn cặp gương trong tay hai người họ không rời mắt nổi.
Phu nhân nhìn sang chàng, “Dù sao con với A Ly cũng dính nhau như sam, nếu con có chuyện gì cứ bảo với A Ly là được.”
Yên Cửu rầu rĩ nói: “... Dạ.”
Phu nhân xua tay thúc giục: “Thôi, các con mau đi đi, đừng đứng đơ ra đó nữa.”
Trường Ly lưu luyến đi về chỗ xe quỷ, rồi ló ra ngoài cửa sổ nói, “Phu nhân, hễ rảnh con sẽ nhắn tin cho phu nhân ngay, ngày nào con cũng sẽ kiểm tra gương cầm tay ạ.”
Phu nhân nhìn cô nhóc lúc lắc chiếc tua bên tai, mỉm cười gật đầu: “Ừm.”
Hai chiếc xe quỷ chia tay nhau trước tấm bia đá, một chiếc tiếp tục chạy về Nam, chiếc kia quay đầu chạy ngược lên phía Bắc.
Lúc này, Tân Thập Tam vừa kiểm tra hết 23 quán trọ trong thành, mệt ná thở quay lại quán trọ, ngồi xổm trước cửa đợi Yên Cửu và Trường Ly về.
“Rốt cuộc hai tu sĩ Nhân tộc kia chạy đi đâu mà cả ngày không có tin tức gì thế?”