Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Trường Ly tốn chừng hai phút mới tiêu hóa xong thông tin mình vừa nghe.
Nàng thận trọng hỏi lại: “Ta có được xài thử không?”
Chẳng biết để bện ra một cái tua như này thì Yên Cửu đã tốn mất bao nhiêu lông nữa.
Theo như nàng đoán thì lần này số lông chàng làm hư chắc chắn không thua kém gì số lông chim lần trước.
Yên Cửu nín thinh rất lâu, rồi ôm tâm lý cắn răng chịu chết mà thả đuôi ra.
Mới đầu Trường Ly ngắm kỹ một lát, sau đó mới vươn tay ra sờ thử.
May quá là may, tuy không rậm bằng hồi xưa nhưng vẫn còn ngon nghẻ chán.
Bị nàng sờ, Yên Cửu thấy nhộn nhạo toàn thân, không kìm được hỏi: “Bé Trường Ly, nàng xài thử xong chưa?”
Trường Ly hơi thẹn, bỏ tay ra nói: “Xong rồi.”
Mắt Yên Cửu ánh lên vẻ chờ mong, “Thế câu trả lời của nàng là...”
Trường Ly ho khẽ mấy tiếng, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, cất giọng trong trẻo nói: “Ta đồng ý!”
Chiếc đuôi của Yên Cửu vô thức vẫy loạn xạ vì vui sướng, rốt cuộc chàng cũng vứt được tảng đá trong lòng đi.
Trường Ly đảo mắt, nở một nụ cười ranh mãnh, rồi chẳng biết lôi đâu ra một cuốn sách.
“Yên Tiểu Cửu, nếu giờ quan hệ giữa bọn mình đã hợp pháp thì mấy kiến thức ta ngâm cứu gần đây có đất dụng võ rồi.”
Thấy nàng đưa sách cho mình, Yên Cửu duỗi tay cầm lấy theo phản xạ, “Sách gì thế?”
Vừa hỏi, chàng vừa xem thử mấy trang.
Ngay sau đó, Yên Cửu đóng sập nó lại, mắt run lên, lắp bắp hỏi: “Nàng kiếm đâu ra thứ tà môn ngoại đạo này thế hả?”
Trường Ly hùng hồn đáp: “Thì lấy trong nhà kho hoàng cung đó, hơn nữa cái này mà là tà môn ngoại đạo gì, rõ ràng là công pháp song tu đàng hoàng mà.”
Nàng còn chưa dứt lời thì tai Yên Cửu đã đỏ lựng lên, chàng vội bịt miệng Trường Ly lại.
Trường Ly không cam tâm, cố gỡ tay chàng ra, ú ớ nói: “Yên Tiểu Cửu, đây là dịp tốt để huynh chứng tỏ bản thân đấy.”
Yên Cửu trợn mắt nhìn cô nhóc kiếm linh sốt ruột muốn thử, “Ta không cần thứ này cũng chứng tỏ bản thân được.”
Mắt Trường Ly sáng rỡ, trông lấp la lấp lánh dưới ánh nến: “Thế huynh cho ta xem đi...”
Yên Cửu hít sâu một hơi, cầm bình rượu chưa kịp uống hớp nào trên bàn lên uống một hơi rồi hùng hổ sáp tới gần Trường Ly.
Kế đó, chàng khẽ choàng tay ôm lấy eo Trường Ly, chăm chú nhìn vào mắt nàng mấy giây rồi mới từ từ cúi đầu, dịu dàng chạm vào môi nàng.
Khi hơi thở cả hai hòa vào nhau, men rượu chuếnh choáng nao lòng người bỗng lan tràn khiến không khí xung quanh nóng hẳn lên.
Trường Ly cảm thấy cái đuôi xù chầm chậm quấn quanh cổ chân mảnh khảnh của nàng. Chân nàng bỗng nhũn ra, nàng đành phải túm chặt vạt áo của Yên Cửu mới trụ vững nổi.
Ngoài trời đã tối hơn, ánh nến màu cam thư thả cháy trong đèn lồng, thỉnh thoảng bật tiếng tanh tách.
Hai người loạng choạng đi tới bên giường rồi cùng ngã xuống giường.
Tấm rèm mềm mại che khuất cảnh diễm lệ bên trong, ánh nến lay động rọi sáng hai bóng dáng lờ mờ chồng lên nhau.
Ngày hôm sau, phòng bếp phải hâm nóng đồ ăn đến lần thứ ba thì mới nhận được lệnh dâng đồ ăn lên của Yêu chúa.
Tiểu yêu bê đồ ăn sáng lên có cảm giác là hôm nay tâm trạng Yêu chúa vô cùng tốt, cứ nhoẻn môi cười mãi không ngừng.
Nói sao nhỉ? Khuôn mặt tươi như hoa ấy giống y chang cây đào trăm tuổi đang nở rộ ngoài sân, trông rạng rỡ khủng khiếp.
Khi Trường Ly rề rà chống nạnh ngồi xuống trước bàn ăn, Yên Cửu lẹ làng đặt một chiếc nệm êm ru sau lưng nàng, mặt không giấu nổi vẻ đắc ý và thỏa mãn.
Trường Ly lén lườm chàng một cái, xoa cái eo mỏi nhừ, thầm thấy hơi hối hận.
Gã cáo ăn chay suốt mấy trăm năm mới khai trai không phải thứ một kiếm linh bình thường có thể chịu nổi.
Mấu chốt là vụ này do nàng đầu têu nên nàng không dễ gì chịu nhận thua trước.
Đến khi nàng hết chịu nổi, mơ màng thiếp đi thì trời đã sắp sáng đến nơi.
Trường Ly lề mề ngồi xuống, xoa cái bụng đói đang réo ầm ĩ, vì đêm qua vận động nhiều nên giờ phải bồi bổ một chút mới được.
Suốt bữa sáng, Yên Cửu cần tinh ý bao nhiêu là có đủ bấy nhiêu.
Hễ Trường Ly lia mắt đến món nào là chàng lập tức ân cần gắp món ấy dâng tận miệng nàng.
Suốt cả bữa ăn, Trường Ly không có mấy dịp tự mình động đũa!
Ăn xong, Yên Cửu cũng không vội đi làm mà cứ lượn lờ mãi bên cạnh Trường Ly, lúc thì châm thêm trà, khi lại lột vỏ hạt thông cho nàng.
Bị bóng người lượn lờ trước mặt làm phiền mãi nên Trường Ly chẳng tài nào tập trung vào cuốn truyện trên tay nổi, nàng cố nhịn đến khi hết chịu nổi đành phải hỏi thẳng: “Yên Tiểu Cửu, huynh không có chuyện gì khác cần làm à?”
Yên Cửu quả quyết lắc đầu, “Không, ta chẳng có chuyện gì cần làm hết.”
Vừa dứt lời, một bóng dáng quen thuộc đã xông vèo vào phòng nói: “Yêu chúa, sao ngài vẫn còn ở đây? Số giấy tờ hôm nay...”
Yên Cửu nhìn chằm chằm Tùng Tuần thình lình xuất hiện hầm hè: “Chẳng phải ta cho ngươi nghỉ à? Sao mới đó đã quay lại rồi!”
Tùng Tuần ngu ngơ gãi ót đáp, “Nghỉ nửa ngày là đủ rồi ạ, giấy tờ trên bàn ngài vẫn đang chất đống, thần đâu thể làm biếng được.”
Yên Cửu chầm chậm buông tiếng thở dài, gân xanh trên trán bắt đầu giật bùm bụp.
Với một đứa ế như Tùng Tuần thì trong đầu chẳng còn gì khác ngoài công việc, nhưng chàng đâu giống vậy.
Song Trường Ly lại mừng ra mặt, lập tức giục chàng: “Yên Tiểu Cửu, huynh mau đi làm việc đi.”
Tùng Tuần nhìn Yên Cửu với nét mặt rất mực chân thành, chẳng hề cảm nhận được tâm trạng não nề của chàng.
Yên Cửu day trán, phất tay với Tùng Tuần: “Thôi thế này đi, ngươi mang hết số giấy tờ cần giải quyết tới đây cho ta.”
Tùng Tuần ngơ ngác dạ một tiếng, hắn nhớ rõ ràng là lúc trước Yêu chúa luôn miệng nói phải tách bạch công tư nên mới không làm việc ở tẩm cung mà, sao giờ lại đổi ý?
Yên Cửu đá nhẹ Tùng Tuần đang chết trân một cái, “Sao ngươi còn không mau đi đi, chẳng lẽ muốn ta tự đi lấy chắc?”
Tùng Tuần vội vàng chạy biến đi.
Trường Ly bá chiếm cái bàn dài duy nhất trong điện, vừa đọc truyện vừa nói với Yên Cửu: “Yên Tiểu Cửu, ở đây chẳng có bàn dư cho huynh dùng đâu.”
Yên Cửu nói luôn: “Để ta bảo Tùng Tuần bê thêm cái nữa tới, trong cung có thiếu gì thì cũng không thiếu một cái bàn được.”
Trường Ly bỉ bai: “Kê thêm một cái bàn nữa thì chật lắm.”
Yên Cửu ngó quanh điện, sờ cằm ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế chuyển cái ghế bập bênh này sang chỗ khác đi.”
Trường Ly phủi ngay: “Không được, lúc ta đọc truyện mệt muốn nằm trên ghế bập bênh nghỉ ngơi.”
Yên Cửu lại dời mắt sang tấm bình phong, “Thế thì dọn cái bình phong này đi.”
Trường Ly vội bảo vệ tấm bình phong: “Cái này cũng không được, khó khăn lắm ta mới tìm thấy nó trong kho đấy, ta mới trưng được có mấy ngày thôi mà.”
Thấy Yên Cửu để mắt tới cái kệ trưng đồ, Trường Ly trợn tròn mắt nói: “Cái này lại càng không được!”
Dạo này lúc rảnh rỗi không có gì làm, thú vui lớn nhất của nàng chính là chọn báu vật bày lên cái kệ này, nó vẫn còn mới nguyên mà.
Yên Cửu thấy cô nhóc kiếm linh không cho bỏ hết cái này đến cái khác bèn kéo ghế tới chen chúc bên cạnh nàng, “Thế thì đành phải để nàng xài chung một cái bàn với ta vậy.”
Trường Ly nghiến răng nghiến lợi, thấy Yên Tiểu Cửu bám riết lấy mình thì lấy làm ngờ vực rằng chàng đã biết tỏng rằng nàng sẽ không cho chuyển món đồ trang trí nào đi hết, nên tính làm thế này từ đầu rồi.
Chẳng bao lâu sau, Tùng Tuần đã bê một chồng giấy tờ dày cộp và mang giấy bút linh tinh sang cả đây.
Thế là chiếc bàn dài được chia làm hai nửa, bên trái là truyện và đồ ăn vặt của Trường Ly, còn bên phải là giấy tờ và bút mực của Yên Cửu.
Tùng Tuần vốn đang tập trung làm dấu phân loại giấy tờ, dần dà phát hiện có gì đó không ổn.
Rõ ràng Yêu chúa đang chúi mũi vào giấy tờ, chẳng hề ngẩng đầu lên, ấy thế mà hễ Trường Ly cô nương cắn hết một đĩa hạt dưa là ngài ấy tiện tay đổi món ăn vặt khác cho nàng được ngay.
Tách trà vừa vơi một nửa là ngài ấy tỉnh bơ cầm ấm trà lên châm thêm liền, để đảm bảo lúc nào trà trong tách cũng có độ ấm phù hợp.
Tùng Tuần bất giác ngơi tay, trước kia hắn thấy Yêu chúa cũng rất quan tâm Trường Ly cô nương và lo lắng đủ điều cho nàng nhưng chưa từng săn sóc chu đáo như hôm nay bao giờ.
Tùng Tuần nhớ lại chuyện chuyển hết giấy tờ tới tẩm cung hôm nay và biểu cảm của Yêu chúa lúc hắn bước vào điện thì mặt hắn thoắt cái đã trắng bệch như trang giấy.
Hắn nơm nớp liếc nhìn Yêu chúa, đúng lúc thấy Yêu chúa đang nhếch môi cười lạnh.
Tùng Tuần tức khắc rùng mình một cái, ôi thôi xong, hắn lại gây chuyện rồi.
Tùng Tuần bất giác đứng ngồi không yên, thấy mình quá sức dư thừa trong cung điện này.
Mông hắn như vừa mọc một cây đinh khiến hắn không tài nào ngồi yên nổi.