Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Độ nửa khắc sau, một nữ quản sự dẫn tiếp tân ban nãy đi ra. Nàng ta ngắm Yên Cửu từ trên xuống dưới một lượt, thoáng dừng mấy giây ở đôi tay thuôn dài trắng nõn, nổi rõ khớp xương của chàng.
“Cậu là người muốn tới chỗ bọn ta làm nhân viên thời vụ à?”
Yên Cửu quả quyết gật đầu, “Là ta.”
Quản sự nhìn chàng với ánh mắt nghiền ngẫm: “Hình như cậu không phải là đệ tử Vạn Pháp Tông ta, cậu tới từ Quy Nguyên Kiếm tông à?”
Yên Cửu hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ các cô có quy định chỉ tuyển đệ tử Vạn Pháp Tông chứ không thuê người ngoài sao?”
Quản sự trầm ngâm một lát, “Đúng là không có quy định này thật, nhưng nhân viên của bọn ta hầu hết là mấy cô bé mới đạt cấp Luyện Khí, năng khiếu tu luyện rất bình thường nên sẵn lòng học thêm nghề tay trái.”
“Nhưng cậu vừa không phải con gái, thoạt trông tu vi cũng không thấp, vì sao lại muốn tới Hương Dịu Dàng của bọn ta hả?”
Yên Cửu khựng một chút rồi bình tĩnh đáp: “Để ngộ đạo.”
Quản sự giật mình, “Ngộ đạo?”
Yên Cửu bắt đầu nghiêm túc chém gió: “Đúng thế, ta đang rơi vào giai đoạn chững khi tu luyện. Sư tôn bảo ta phải chịu khó rèn luyện nhiều hơn và thể nghiệm cuộc sống muôn màu, biết đâu lại gặt hái được gì đó.”
Quản sự im lặng một lát, nàng chẳng thể ngờ được là lý do này.
Gã đệ tử trẻ này có khuôn mặt rất tuấn tú khiến người ta thấy rất có cảm tình.
Đôi tay kia đẹp đẽ vô cùng, thoạt trông cũng hợp với nghề của bọn họ.
Sau một thoáng cân nhắc, quản sự quyết định nhận chàng.
“Ta phải nói rõ từ đầu, dù cậu là nhân viên thời vụ thì bọn ta cũng sẽ kiểm tra tay nghề đấy. Nếu trong thời gian thử việc, cậu không đạt tiêu chuẩn thì sẽ bị sa thải ngay.”
Yên Cửu thầm thấy vui vẻ, buông lời hứa hẹn: “Ta nhất định sẽ học hành thật chăm chỉ.”
Kể từ hôm đó, Yên Cửu bắt đầu cuộc sống lén lút đi làm công.
Khi những đệ tử Kiếm tông khác giao lưu với đệ tử Pháp tông, Yên Cửu đang làm công.
Khi những đệ tử Kiếm tông khác đi thăm thú Vạn Pháp Tông, Yên Cửu đang làm công.
Khi những đệ tử khác ăn no ngủ kỹ, Yên Cửu vẫn đang làm công.
Còn về phần Trường Ly, dạo này nàng bận hóng hớt.
Sau mấy ngày, rốt cuộc nàng đã hiểu rõ bản chất đại hội giao lưu giữa Quy Nguyên Kiếm tông và Vạn Pháp Tông.
Trận pháp ngày đầu tiên chẳng qua chỉ là món khai vị nhẹ nhàng, rõ ràng đây là cuộc đấu loạn xà ngầu của hai bên đệ tử có thù báo thù có oán báo oán.
Thậm chí đệ tử Vạn Pháp Tông còn lén mở cược rồi dụ người xem đánh cược.
Hôm ấy, Trường Ly đủng đỉnh bay tới đài xem thi đấu như thường lệ thì quạt Thái Cực với Đường sư huynh đã chiếm được chỗ tốt để xem từ lâu.
Thấy Trường Ly đến, hắn vội vẫy tua quạt gọi, “Trường Ly, ở đây này!”
Trường Ly linh hoạt băng qua đám đông, chen tới bên cạnh quạt Thái Cực.
Người đang thi đấu trên đài là Ninh Tầm và một Pháp tu lạ mặt.
Vì nhát kiếm phá trận long trời lở đất hôm ấy của Ninh Tầm mà thư khiêu chiến của Vạn Pháp Tông bay tới ào ào như tuyết rơi nên mấy ngày qua hầu như hôm nào Ninh Tầm cũng lên đài ứng chiến.
Thấy Ninh Tầm hễ đấu xong một trận là càng hăng hái hơn, Trường Ly không khỏi cảm thán: Đúng là nữ chính truyện thăng cấp có khác.
Thế trận trên đài dần rõ nét, quạt Thái Cực thở dài một hơi.
“Ôi, lại thua rồi.”
Trường Ly nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn hắn hỏi, “Sao thế? Chẳng lẽ bọn huynh không cược Ninh Tầm thắng à?”
Sức chiến đấu của Ninh Tầm ra sao ai nấy đều hay, chỉ cần không lú não thì tất cả đệ tử đều biết phải cược bên nào thắng.
Quạt Thái Cực bất lực than: “Đường Xuyên khăng khăng mình là đệ tử của Vạn Pháp Tông nên nhất quyết không chịu cược đệ tử Kiếm tông thắng, hắn bảo làm thế sẽ cổ vũ sĩ khí của người khác, diệt oai phong đội mình.”
Trường Ly nhất thời câm nín. Tuy nàng biết có nhiều đệ tử vì ủng hộ tông môn nên khi thực lực hai bên xấp xỉ nhau đều cược tông môn thắng, nhưng với những trận đấu có thực lực hai bên cách xa thế này thì nàng thấy không ít đệ tử Kiếm tông lặng lẽ cược cho sư huynh Pháp tông hoặc đệ tử Pháp tông âm thầm cược cho chân truyền Kiếm tông của bọn họ.
Trường Ly âm thầm rút ra một kết luận: Suy cho cùng vẫn là vì quá giàu.
Còn Thái Thanh chân nhân dẫn đoàn và đám đạo quân của Vạn Pháp Tông thì lại mở cờ trong bụng vì tinh thần ăn thua đủ sôi sục ngất trời này của đám đệ tử.
Thái Thanh chân nhân cho rằng trước nay đệ tử Kiếm tông bọn họ toàn thi đấu với đồng môn. Đôi bên cầm hai thanh kiếm múa may, dù dùng chiêu thức khác nhau thì cách thức chiến đấu vẫn quá đơn điệu.
Vạn Pháp Tông thì khác. Pháp thuật của đám Pháp tu phải nói là cực kỳ đá dạng, trăm hoa đua nở, có rất nhiều pháp thuật hiếm lạ kỳ quái thỉnh thoảng lại đánh cho người ta không kịp trở tay.
Vì vậy có thể nhân dịp này cho đám đệ tử trẻ mở mang tầm mắt, đỡ mất công sau này ra ngoài rèn luyện thấy gì cũng lạ lẫm.
Mà Vạn Pháp Tông cũng cảm thấy Kiếm tu là một đối thủ tốt để đệ tử nhà mình thi đấu giao lưu.
Nếu hai bên có tu vi ngang nhau thì thông thường Kiếm tu sẽ có sức chiến đấu cao hơn Pháp tu, bọn họ không chơi chiêu màu mè mà luôn lấy sức một địch mười, bởi vậy có thể thừa dịp này để đệ tử trong tông môn biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.
Được đám sư trưởng cố ý làm ngơ và cổ vũ, mức độ giao lưu của đám đệ tử càng ngày càng nghiêm trọng. Hầu hết mọi người đều bị khơi gợi máu háo thắng, ai cũng chọn đối thủ thay phiên lên sàn chiến đấu.
Chỉ có Yên Cửu là đứng ngoài cuộc, sa đà vào chuyện làm công.
Nhưng bình thường Yên Cửu giống như người vô hình nên không khiến ai chú ý, bởi vậy dù mọi người đã đánh nhau dăm ba bữa mà không có ai cố ý tới tìm chàng.
Nhưng trần đời vẫn luôn có mấy tên đệ tử hăng máu khiêu chiến tất cả mọi người, thế nên Yên Cửu mới rơi vào tầm ngắm của một tên đệ tử Pháp tông.
Lúc Trường Ly nhận được thư khiêu chiến đã đứng hình cứng ngắc.
Tên đệ tử kia đứng trước mặt nàng, ngạo nghễ hất hàm bảo: “Nghe nói ngươi là kiếm của Yên Cửu, ta tìm hắn cả ngày trời mà không thấy bóng dáng hắn đâu cả. Nhờ ngươi báo cho hắn biết là có Ân Thời của Vạn Pháp Tông đợi hắn lên đài ứng chiến!”
Trường Ly chẳng muốn lên đài đánh nhau tẹo nào.
Xem người ta đánh nhau thì vui chứ tự lên đó thì vui thú cái nỗi gì.
Nàng bèn nói với pháp khí roi chín đốt trong tay tên thiếu niên kia: “Huynh ấy không rảnh, bảo chủ huynh đổi đối thủ đi.”
Roi chín đốt lanh lảnh thuật lại lời nàng cho Ân Thời nghe.
Tên đệ tử trẻ bất mãn nói: “Chẳng lẽ hắn sợ nên luôn lẩn như trạch à? Không ngờ đệ tử Kiếm tông lại có một kẻ hèn nhát như vậy.”
Trường Ly nghe vậy là cáu ngay.
Dạo này Yên Tiểu Cửu rất bận, có lẽ chàng đang bôn ba lao lực vì chuyện làm ăn với Vạn Pháp Tông.
Một chuyện trọng đại như kiếm tiền sao có thể bị trì hoãn vì mấy trò đánh nhau vớ vẩn được.
Nàng quyết đoán hỏi: “Ngươi tới đây vì muốn phân định thắng thua đúng không?”
Tên đệ tử kia nghe roi chín đốt phiên dịch xong bèn đáp: “Đúng...”
Hắn chưa nói xong, Trường Ly đã biến mất cái vèo ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, nàng thình lình xuất hiện sau lưng hắn, dùng chuôi kiếm đập hắn một phát.
Tên đệ tử trẻ thấy trước mắt tối sầm, ngã rầm xuống đất.
Trường Ly huýt sáo một tiếng, khẽ nói: “Đó, phân định thắng thua xong rồi đó, đâu cần lên đài đánh nhau làm gì.”
Roi chín đốt chết trân, hắn chưa từng gặp kiếm linh nào ra tay nhanh nhạy cỡ đó.
“Sao, sao cô không nói tiếng nào mà ra tay luôn thế?”
Trường Ly đáp tỉnh rụi: “Chẳng lẽ kẻ địch đánh huynh sẽ báo trước một tiếng hay sao? Ngay cả một cú đánh của ta mà hắn còn không tránh nổi mà đòi đánh nhau với Yên Tiểu Cửu à?”
Đường sư huynh ở cạnh mới đầu sững sờ vì biến cố bất ngờ này, sau đó bình tĩnh bước tới xốc tên đệ tử kia dậy.
“Đây là tiểu đồ đệ của Minh Chân đạo quân, vì nhỏ tuổi nên thường được đạo quân thiên vị thành ra hơi kiêu căng. Để ta đưa đệ ấy về chứ nằm vật ra đây không hay ho gì cả.”
Đoạn, Đường sư huynh ung dung xách Ân Thời đi.
May mà bao ngày qua có rất nhiều đệ tử bị thương sau khi chiến đấu nên có thêm một kẻ bị hôn mê cũng chẳng khiến ai chú ý.
Quạt Thái Cực không đi theo Đường sư huynh ngay mà liếc nhìn Trường Ly với vẻ kính sợ.
“Cô bạo ghê đó, không sợ chọc nhầm kẻ mạnh hả?”
Trường Ly chỉ mấy người đang đấu nhau trên đài, “Làm gì có chuyện đó, kẻ mạnh thực sự bận lên đài hết rồi. Bọn họ nhận thư khiêu chiến mỏi tay, ngay cả thời gian rời lôi đài còn chẳng có thì sao rảnh đi tìm một gã đệ tử tép riu như Yên Cửu chứ?”
“Mấy kẻ tới tìm hiynh ấy tám phần là phường giá áo túi cơm.”
Quạt Thái Cực không ngờ Trường Ly lại nghĩ quanh co vòng vèo được nhiều thế chỉ trong một thời gian ngắn.
“Ai cũng bảo tính tình Kiếm tu thẳng như ruột ngựa, cô chẳng giống kiếm của Kiếm tu gì cả.”
Trường Ly nghĩ bụng: Chắc do máu ta không thuần khiết.
Xem thi đấu cả ngày trời, Trường Ly thấy hơi mệt. Nàng sực nhớ đã mấy hôm mình chưa tới Hương Dịu Dàng, giờ nên tới đó thả lỏng một chút cho khỏi phí thẻ thành viên.
Nàng bèn mời quạt Thái Cực: “Huynh có muốn tới Miền Dịu Dàng với ta không?”
Quạt Thái Cực tiếc nuối lắc đầu, “Đường Xuyên bảo giữa Miền Dịu Dàng với linh cháo ta chỉ được chọn một thứ, ta đã chọn linh cháo rồi. Nhưng mấy ngày qua ta nghe đám vũ khí linh kháo nhau hình như Hương Dịu Dàng vừa có nhân viên mới thì phải.”
Mắt Trường Ly sáng lên, “Có tỷ tỷ mới tới à? Trông có đẹp không? Giọng nói có êm tai không? Tay có mềm không? Kỹ thuật thế nào?”
Trường Ly hỏi liền tù tì khiến quạt Thái Cực bị khớp, hắn chần chờ đáp: “Ừm... Ta chưa gặp nữa, cô tới thì khắc biết.”
Sau khi chào tạm biệt quạt Thái Cực, Trường Ly quen cửa quen nẻo tới Hương Dịu Dàng.
Tỷ tỷ tiếp tân chu đáo đón nàng vào, “Trường Ly cô nương, mấy hôm rồi chưa gặp cô, hôm nay cô muốn chọn ai phục vụ thế?”
Vừa rồi Trường Ly đã bị quạt Thái Cực khơi gợi lòng hiếu kỳ bèn đảo mắt qua tất cả bảng tên của các tỷ tỷ trên tường, cuối cùng chỉ vào tấm bảng tên trống.
Đầu óc tỷ tỷ tiếp tân nhanh nhạy, thử hỏi: “Ý cô là nhân viên mới của tiệm bọn ta sao?”
Trường Ly gật đầu xác nhận.
Nụ cười tươi như nắng xuân của tỷ tỷ tiếp tân thoáng cứng lại, “Nhân viên mới vẫn đang trong thời gian huấn luyện nên chắc tay nghề chưa thuần thục lắm đâu.”
Nhớ đến đám vũ khí linh từng la oai oái và run lẩy bẩy vì được nhân viên mới đấm bóp, nàng cảm thấy danh tiếng Dịu Dàng sắp cuốn theo chiều gió rồi.
Nếu không phải quản sự thấy người nọ mặt mày điển trai, tay lại đẹp và thái độ học hành vô cùng nghiêm túc thì chắc đã mời hắn cút từ lâu.
Trường Ly không dễ bị khuyên lui. Con người ta luôn thấy tò mò về những thứ mới và người mới, kiếm linh cũng giống vậy.
Nàng khăng khăng gõ mấy cái vào tấm bảng tên kia.
Tỷ tỷ tiếp tân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Cùng lắm thì đổi một nhân viên có thâm niên cho nàng nếu nhân viên mới đang làm bị bắt dừng lại là được.
Trường Ly theo tỷ tỷ tiếp tân tới phòng dành cho khách quý, nằm xuống chiếc giường êm ái, thả lỏng toàn thân.
Tiếng đàn êm dịu có tác dụng chữa lành văng vẳng bên tai, mùi hương liệu nồng nàn thấm vào ruột gan.
Trường Ly bỗng thấy buồn ngủ, mãi đến khi tiếng cửa kẽo kẹt vang lên thì nàng mới uể oải nhìn ra ngoài.
Mới nhìn một cái, nàng đã suýt nhảy dựng khỏi giường.
Cơn buồn ngủ lúc nãy chợt biến đâu mất, Trường Ly lắp bắp hỏi: “Yên, Yên Tiểu Cửu, sao huynh lại ở đây?”
Ánh mắt Yên Cửu ánh lên vẻ kinh ngạc, sau đó bình tĩnh hỏi lại: “Sao thế? Nàng có gì không hài lòng về chuyện ta tới phục vụ à?”
“Hay là nàng muốn Thiên Thiên, Song Song, Vân Vân hay Tô Tô tới phục vụ nàng?”
Trường Ly nghe một tràng tên thì ngớ ra, chẳng hiểu sao tự dưng lại thấy chột dạ.
Có trời đất chứng giám, đây mới là lần thứ hai nàng tới đây, hơn nữa tên tỷ tỷ đấm bóp cho nàng lần trước cũng không phải là Thiên Thiên, Song Song, Vân Vân hay Tô Tô gì cả.
Tỷ tỷ đó tên gì ta?
Trường Ly nhất thời đuối lý, chỉ biết ngơ ngác đáp: “Đâu có, ta hài lòng mà.”
_____________
Lời tác giả
Cuốn truyện này được thiết lập như sau:
Yêu tộc có thể trò chuyện với Kiếm linh hay vũ khí linh nói chung. Nhân tộc bình thường không thể, tu sĩ từ cấp Nguyên Anh có thể nói chuyện với kiếm linh và vũ khí linh.
Tỷ tỷ của Hương Dịu Dàng chỉ đơn phương nói chuyện với kiếm linh và vũ khí linh còn bọn kiếm linh và vũ khí linh thì khoa tay múa chân để giao tiếp với họ, chương trước vô ý xuất hiện đối thoại giữa hai bên nên đã sửa lại.
Tác giả-kun mỗi lần viết hăng quá là lại lỡ coi bé Trường Ly là người QAQ