Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 85: Chương 85




Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt

| Xin vui lòng |

- Không nhặt lỗi/góp ý

- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính

- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG

_________________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mình vẫn là em bé xin còm đọc mỗi ngày đây

_________________

Yên Cửu nhìn mặt trời trên cao, hỏi: “Ân đạo hữu vốn định dùng cách nào?”

Ân Thời do dự một thoáng rồi đáp: “Tất nhiên là cách hai.”

Bị Yên Cửu nhìn chằm chặp, hắn nấn ná mãi mới chịu móc một cuộn tranh trong túi chứa đồ ra.

“Trước khi vào Vô Tướng Các, ta đã chuẩn bị một món pháp khí là bức tranh có tên... Đêm trăng thu.

“Sau khi rót linh lực vào, bức tranh Đêm trăng thu này sẽ tạo ra hiện tượng thiên văn giả trong vòng bán kính một dặm, nhiêu đó dư sức dụ hoa ánh trăng xuất hiện rồi.”

Trường Ly phải âm thầm cảm thán: Đây là niềm vui của người chơi hệ đập tiền à?

Chẳng những kiếm được đề thi mà ngay cả cách giải cũng có luôn.

Yên Cửu nhoẻn môi, dò hỏi: “Quả nhiên Ân đạo hữu đã chuẩn bị đâu ra đấy, xem ra việc huynh qua hết cửa Vô Tướng Các là ván đóng thuyền rồi nhỉ?”

Ân Thời vội lắc đầu: “Không đâu, ta chỉ nghe ngóng được manh mối năm tầng đầu tiên thôi, chẳng biết lên cao hơn sẽ gặp chuyện gì nữa.”

“Dù là năm tầng đầu thì mỗi lần thử thách đều thay đổi ngẫu nhiên, do ta may mắn nên mới tình cờ gặp được thử thách tìm hoa ánh trăng.”

Yên Cửu thắc mắc: “Chẳng lẽ mấy tầng trước huynh qua cửa đều nhờ may mắn hết à?”

Ân Thời xấu hổ đáp: “Để phòng hờ nên ta đã mua gần 500 đề lận.”

Trường Ly và Yên Cửu đều giật mình, ánh mắt nhìn Ân Thời bỗng hơi phức tạp.

Trong gió cát mù mịt, toàn thân Ân Thời như phủ một lớp vàng chói lóa muốn mù mắt người ta.

Yên Cửu đằng hắng mấy tiếng, quay lại chuyện chính.

“Nếu vậy thì bọn mình chỉ việc mở cuộn tranh Đêm trăng thu này ra rồi ngồi đợi hoa xuất hiện thôi đúng không?”

Ân Thời nhìn cồn cát trập trùng bốn phía, “Hoa ánh trăng thích mọc ở nơi bằng phẳng, vừa rồi ta đi mãi là để tìm một nơi thích hợp đấy.”

Yên Cửu nhìn cát sỏi bị gió cuốn chất đống thành đồi, nghiêm túc nói: “Dọc đường luôn có gió cát, chắc khó mà tìm thấy một chỗ bằng phẳng.”

Ân Thời thoáng sững sờ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.

“Chả trách ta đi lâu thế mà không tìm thấy, ta cứ tưởng mình đi nhầm hướng.”

Trường Ly nhắc nhở: “Yên Tiểu Cửu, bọn mình có một lá bùa đất bằng đấy, hay huynh dùng thử xem sao.”

Mắt Yên Cửu sáng rực lên, rút lá bùa màu vàng đậm kia ra khỏi xấp bùa.

Chàng dùng hai ngón tay kẹp lá bùa rồi rót linh lực vào.

Ngay sau đó, một cơn gió mạnh nổi lên quét đồi cát quanh bọn họ dịch ra xa.

Ân Thời bị cơn gió bất thình lình này thổi đầy cát vào mặt, luống cuống kéo mũ trùm đầu lên.

Hắn nhổ mấy lần mà vẫn không nhổ hết cát trong miệng ra.

Một khắc sau, lá bùa hết tác dụng, hóa thành vụn giấy trên tay Yên Cửu rồi rào rạt bay theo gió.

Bấy giờ, quanh họ đã là một bãi cát bằng phẳng.

Trường Ly hài lòng nói: “Bùa ta vẽ hiệu quả lắm chứ bộ.”

Yên Cửu gật đầu khen ngợi rồi quay sang Ân Thời hỏi, “Ân đạo hữu, bãi cát này đủ rộng chưa?”

Ân Thời ôm cuộn tranh Đêm trăng thu trong lòng, vội nói: “Đủ rồi, thế là đủ rồi.”

Hắn từ từ trải cuộn tranh Đêm trăng thu ra, rót linh lực vào khiến bức tranh tỏa ánh sáng trắng lấp lánh, sắc trời xung quanh dần tối đi.

Khi bóng tối hoàn toàn bao phủ bãi cát này, một mặt trăng bạc ló dạng trên bầu trời, rót ánh trăng bàng bạc trong veo như nước xuống.

Ân Thời hơi thở dốc, lau lớp mồ hôi mỏng trên trán đi.

Cuộn tranh Đêm trăng thu này cần nhiều linh khí hơn hắn tưởng.

Dưới ánh trăng tĩnh lặng, Trường Ly nhìn chằm chằm bãi cát trước mặt, sợ bỏ lỡ bất cứ động tĩnh gì.

Họ lẳng lặng đợi suốt một canh giờ thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt ở giữa bãi cát.

Hai người một kiếm vội dồn hết sự chú ý vào nơi phát ra tiếng động.

Họ thấy có thứ gì nhòn nhọn nhú lên khỏi lớp cát.

Ngay sau đó, một chiếc lá non màu bạc chui ra khỏi cát, tinh nghịch rung lên hai cái rồi mở rộng dưới trăng như đang hưởng thụ ánh trăng hiếm có này.

Giọng Trường Ly rất khẽ, như sợ nói lớn tiếng sẽ dọa cái mầm kia chạy mất vậy.

“Đây là hoa ánh trăng à?”

Yên Cửu khẽ mấp máy môi, nói với giọng gần như không thể nghe thấy, “Chắc là mầm hoa ánh trăng thôi.”

Ân Thời thì thầm: “Từ lúc hoa ánh trăng nảy mầm đến khi trưởng thành và nở hoa thành công thường mất tầm 3 – 5 canh giờ.”

Vừa nói, hắn vừa cảnh giác nhìn quanh bốn phía, “Nếu trong lúc đó có người xông tới...”

Yên Cửu khẽ nhướng đuôi mày, “Ân đạo hữu cứ yên tâm, ta sẽ khiến kẻ xông tới phải hối hận vì đã đến đây.”

Nghe Yên Cửu hứa hẹn, Ân Thời thấy hơi yên tâm.

Quá trình chờ đợi cực kỳ nhàm chán, đến nỗi Trường Ly bắt đầu đếm số vân bạc trên phiến lá hoa ánh trăng.

Một vân bạc, hai vân bạc, ba vân bạc...

Còn Ân Thời thì sốt ruột chờ hoa trổ.

Một nụ hoa.

Hắn len lén liếc nhìn Yên Cửu.

Mặt Yên Cửu thản nhiên như không, chẳng có biểu cảm gì.

Hai nụ hoa.

Ân Thời thả lỏng.

Mỗi người một đoá, vừa đẹp.

Ba nụ hoa.

Ân Thời bắt đầu phát sầu, tự dưng lòi thêm một đóa thì biết chia kiểu gì?

Mỗi người một đóa rưỡi à?

Bốn nụ hoa.

Ân Thời thở phào nhẹ nhõm.

Mỗi người hai đóa, thế cũng được.

Năm nụ hoa...

Ân Thời hơi chết lặng.

Kẻ tuồn tin cho hắn không hề nói loài hoa này nở lắm thế.

Nhưng Trường Ly lại thấy chuyện này khá tốt, một đóa đã đủ rồi, hai đoá thì càng hay, tóm lại càng nhiều càng tốt.

Khi nụ hoa đầu tiên từ từ bung nở dưới ánh trăng, một bóng đen chợt xuất hiện phía đằng xa trong màn đêm.

Mặt Ân Thời biến sắc, “Yên đạo hữu.”

Yên Cửu trấn an hắn: “Đừng căng thẳng, cứ chờ đi.”

Chàng còn chưa dứt lời đã nghe một tiếng “rầm” ở cách đó không xa vọng tới.

Sau đó là tiếng kêu la và rên rỉ khe khẽ.

Ân Thời ngạc nhiên nhìn Yên Cửu.

Yên Cửu khẽ nói: “Đó là bùa bẫy rập, cứ để tên đó ngoan ngoãn đợi dưới hố đi, bao giờ lấy được hoa ánh trăng thì bọn mình sẽ giải quyết hắn sau.”

Trường Ly ở cạnh đắc ý vểnh mũi kiếm lên.

Bùa của nàng chẳng phải vẽ chơi đâu nhé.

Sau đó, thỉnh thoảng bọn họ lại nghe tiếng sập bẫy và tiếng mắng chửi xen lẫn giãy giụa.

Ngoài tên giẫm trúng bùa bẫy rập thì còn có một tên bị dính chưởng bùa đầm lầy và một tên khác vớ phải bùa bay, biến thành vì sao băng phóng vút lên trời, chỉ để lại một tiếng kêu thảm thiết...

Ân Thời bất giác rùng mình, chợt thấy lúc trước mình đã được đối xử dịu dàng biết bao.

Chẳng qua hắn chỉ bị linh kiếm đánh ngất xỉu, sau đó bị trói cứng như đòn bánh tét mà thôi, khá hơn mấy gã này rất nhiều.

Ân Thời lí nhí nói: “Hóa ra Ân đạo hữu cũng chuẩn bị chu đáo trước khi đến đây, huynh mang nhiều bùa thế cơ mà.”

Yên Cửu à một tiếng, “Huynh bảo số bùa đó hả? Đều vẽ ở tầng đầu tiên cả đấy, chẳng lẽ huynh không vẽ à?”

Ân Thời câm như hến.

Câu nói ấy của Yên Cửu tuy không có sức sát thương lớn nhưng lại nghe rất xúc phạm.

Hắn buồn bã nói: “Ta chỉ vẽ được mấy loại bùa cấp thấp như bùa làm sạch hay bùa ngứa thôi, trình độ vẽ bùa của ta kém xa Yên đạo hữu...”

Yên Cửu làm bộ giật mình nói: “Ta đâu có nói ta là người vẽ chúng đâu.”

Ân Thời nhìn chàng với vẻ thắc mắc.

Yên Cửu khẽ vuốt ve tua kiếm của Trường Ly, “Đều do kiếm linh nhà ta vẽ đấy.”

Trường Ly càng ưỡn thẳng lưng hơn, trông hãnh diện hết biết.

Yên Cửu lại giáng cho Ân Thời thêm đòn nữa, “Ân đạo hữu, chẳng lẽ vũ khí linh của huynh không biết vẽ bùa à?”

Ân Thời thấy tim đau nhói, lôi cái roi chín đốt đang ngủ khò khò ra rồi nhìn nó với ánh mắt phức tạp.

Ánh mắt ấy như đang hỏi: Ta đã đập bao nhiêu linh thạch cho ngươi thế mà ngay cả vẽ bùa ngươi cũng không biết à?

Trong cơn mơ, roi chín đốt tặc lưỡi một cái rồi vô tư trở mình ngủ tiếp.

Ân Thời thầm hạ quyết tâm bao giờ ra khỏi Vô Tướng Các phải bắt roi chín đốt học thứ gì đó mới được.

Dù không thể vẽ bùa cấp cao dễ như trở bàn tay như kiếm linh của Ân đạo hữu thì chí ít cũng phải rành rọt kỹ năng độc đáo nào đó chứ.

Roi chín đốt không hay biết gì về cuộc sống nhọc nhằn đang chờ mình phía trước.

Trường Ly cũng không biết sự chăm chỉ đột xuất của mình đã vô tình ảnh hưởng một vũ khí linh vô tội, nàng đang chăm chăm nhìn năm đóa hoa ánh trăng sắp nở kia.

Dưới ánh trăng lành lạnh, năm đóa hoa ánh trăng từ từ nở rộ một cách duyên dáng và xinh đẹp.

Ân Thời lấy một chiếc hộp ngọc phỉ thủy ra, “Đây là hộp chuyên để đựng hoa ánh trăng, có thể giữ hoa tươi mãi không tàn.”

Yên Cửu cầm lấy chiếc hộp, thò tay tới chỗ năm đóa hoa ánh trăng kia.

Đúng lúc này, một luồng sáng lạnh xẹt qua, lưỡi dao soi rõ bóng hoa ánh trăng mềm mại, ngay sau đó lưỡi dao kia đổi hướng khều đóa hoa sát rìa nhất.

Mắt Yên Cửu thoáng tối lại, dùng linh khí đẩy lưỡi dao ra, bảo vệ hoa ánh trăng.

Chủ con dao thấy nhát chém thất bại bèn quyết đoán đổi chiến thuật, tính chém nát hoa.

Yên Cửu giơ tay chặn lưỡi dao lại, cất hoa ánh trăng vào hộp ngọc rồi bỏ vào ngực.

Thấy không phá được hoa, chủ con dao không ham chiến mà phi ngay vào trong bóng đêm, thoắt cái đã biến mất.

Trong vài giây ngắn ngủi khi cuộc đấu xảy ra, não Ân Thời thậm chí còn không kịp nảy số.

Mãi đến khi cuộc chiến kết thúc, hắn mới lắp bắp hỏi: “Kẻ nọ vừa mới...”

Yên Cửu đảo mắt, “Cướp hoa, trước khi thời hạn mười ngày kết thúc e là bọn mình sẽ còn bị tấn công tiếp.”

Dứt lời, Yên Cửu lấy hộp ngọc ra, định chia hoa với Ân Thời.

Ân Thời vội vàng xua tay, hắn nhìn hộp ngọc như nhìn củ khoai lang nóng phỏng tay.

“Thôi thôi thôi, Yên đạo hữu à, huynh giữ hoa ánh trăng sẽ ổn thỏa hơn.”

Hắn xấu hổ nói: “Bao giờ sắp hết giờ thì huynh hẵng đưa hoa cho ta.”

Yên Cửu thoáng khựng lại, “Huynh tin tưởng ta đến vậy luôn à?”

Ân Thời lập tức đáp: “Tin chứ! Trong sa mạc này, Yên đạo hữu là người ta tin tưởng nhất đấy!”

Trường Ly tự dưng thấy buồn cười, không ngờ Ân Thời lại đột nhiên nhanh trí mà bám rịt lấy Yên Cửu thế.

Ân Thời hớn hở cất cuộn tranh Đêm trăng thu đi.

Ánh trăng biến mất, bóng đêm dần tan, ánh nắng chói mắt lại phủ xuống nơi này.

Hai người không hẹn mà cùng nheo mắt lại.

Yên Cửu cất bước đi tới chỗ mấy tên tù binh mới bắt được, “Đi thôi, đi xem chiến lợi phẩm của bọn mình nào.”

Trường Ly bay tới chỗ bùa bẫy rập trước, thấy một Pháp tu lạ hoắc đang ủ ê nằm dưới đó.

Vừa thấy có người xuất hiện bên trên miệng hố, hắn đã nói ngay: “Hai đạo hữu à, ta đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong các huynh rộng lòng tha cho ta.”

Yên Cửu và Ân Thời đang đứng ngược sáng nên Pháp tu nọ không thấy rõ mặt họ.

Trường Ly thì thầm vào tai Yên Cửu: “Tiền chuộc.”

Yên Cửu hiểu rõ, “Muốn chạy cũng được, huynh hãy giao một khoản tiền chuộc ra, bọn ta sẽ thả huynh đi.”

Pháp tu nghe vậy thì tái mặt ngay.

Nếu không giao tiền chuộc thì chẳng biết hắn phải tốn bao nhiêu thời gian mới thoát khỏi cái bẫy này chứ đừng nói là tìm thấy hoa ánh trăng để qua cửa.

Nhỡ vì chuyện này mà bỏ lỡ cơ duyên trong Vô Tướng Các thì đáng tiếc lắm.

Nghĩ đến đây, hắn cắn răng hỏi: “Huynh muốn bao nhiêu?”

Yên Cửu liếc sang Ân Thời đứng cạnh mình. Lần trước chàng đòi hắn đưa 400,000 linh thạch, giờ không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được.

Chàng bèn nói: “400,000 linh thạch.”

Pháp tu bên dưới hố trợn tròn mắt, “400,000 linh thạch, sao huynh không đi ăn cướp cho rồi!”

Yên Cửu đáp rất vô tội: “Thì giờ ta đang ăn cướp mà.”

Pháp tu cứng họng, khó xử hỏi: “Ta không có nhiều linh thạch như vậy, bớt chút được không?”

Trường Ly quan sát cách ăn mặc của tên Pháp tu này rồi nhìn sang Ân Thời vàng óng ánh, khẽ nói: “Có lẽ Pháp tu mạnh vì gạo bạo vì tiền như Ân Thời chỉ là thiểu số thôi.”

Yên Cửu nhíu mày, “Thế huynh trả được bao nhiêu?”

Pháp tu suy đi tính lại rồi giơ tám ngón tay lên, “80,000 linh thạch.”

Trường Ly sốc điếng người khi nghe hắn trả giá thấp cỡ đó, “Dù gì bọn mình cũng tốn một lá bùa bẫy rập mà, chỉ lấy 80,000 linh thạch thì lỗ to.”

Yên Cửu từ chối: “Nếu chỉ đưa 80,000 linh thạch thì ta không thể thả huynh đi được.”

Pháp tu đau khổ nói, “Làm gì có ai vào đây mà mang nhiều linh thạch thế, mang lắm thì cũng đâu có chỗ tiêu.”

Trường Ly và Yên Cửu đồng loạt quay sang nhìn Ân Thời, ở đây có một tên đấy thôi.

Ân Thời lí nhí nói: “Thật ra không phải Pháp tu nào cũng có giá như ta đâu, đúng là hắn không đáng 400,000 linh thạch thật...”

Trường Ly không kìm được mà lườm Ân Thời một cái, rốt cuộc tên ngốc này theo phe ai không biết.

Ân Thời không hay biết gì, đứng vân vê nút thắt linh ngọc ở đai lưng, hắn cảm thấy cái tên nhóc đang khổ sở dưới hố chỉ đáng 100,000 linh thạch là cùng.

Yên Cửu trầm ngâm một lát rồi hỏi Pháp tu bên dưới: “Trên người huynh có thứ gì đáng giá để gán nợ không?”

Pháp tu vội ôm chặt pháp khí hồ lô của mình, “Ta không thể đưa huynh pháp khí của ta được.”

Trường Ly thấy hơi bất lực, xem ra không xơ múi được gì từ tên “Pháp tu nghèo” này rồi.

Yên Cửu khẽ gật đầu, “Thế này nhé, huynh viết giấy nợ đi, bao giờ ra ngoài phải trả đủ số linh thạch còn thiếu.”

Sau vài phút suy nghĩ, Pháp tu không tình nguyện giao 80,000 linh thạch mang theo ra rồi viết một tờ giấy nợ có giá 70,000 linh thạch.

Đây là giá chuộc cuối cùng sau khi hai bên cò kè ngã giá với nhau xong.

Trước khi đi, Pháp tu phủi góc áo dính đầy cát, lẩm bẩm mắng: “Kiếm tu đúng là quân ăn cướp!”

Ân Thời không bận tâm tới câu mắng khẽ của tên nọ bởi hắn là Pháp tu mà, mắng Kiếm tu thì mắc mớ gì tới hắn.

Yên Cửu cất kỹ linh thạch, không ý thức được là mình vừa bị mắng, mắng Kiếm tu đâu làm chàng rụng mất cọng lông nào.

Trường Ly lại càng không để bụng, nàng chỉ là một cô nhóc kiếm linh rất đỗi bình thường mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.