Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 87: Chương 87




Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt

| Xin vui lòng |

- Không nhặt lỗi/góp ý

- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính

- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG

_________________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, hiahia chương mới đến mang theo niềm vui mới đến đây~~~

_________________

Ân Thời vẫn luôn tụt lại rất xa so với cả đoàn thuyền không phải vì hắn nhìn xa trông rộng mà cảm nhận được nguy hiểm.

Mà vì hắn mãi mới phát hiện ra bí mật của con thuyền, sau khi chật vật có được mái chèo thì hắn lại không biết cách chèo thuyền, thành ra hì hục vật lộn hồi lâu mà con thuyền chẳng tiến chút nào, thậm chí còn lùi lại.

Cuối cùng Ân Thời nhanh trí bắt đầu chèo lùi thì mới tiến lên được.

Giờ nhìn thấy Yên Cửu, Ân Thời thực sự vui mừng khôn xiết cứ như đột nhiên gặp lại tri kỷ vậy.

Thuyền hai người từ từ tới gần nhau. Nhìn dáng điệu luống cuống của Ân Thời, Yên Cửu ngộ ra ngay: “Xem ra Ân đạo hữu không mua trúng đề tầng này.”

Ân Thời sờ ót, “Chuyện tủ đề phải dựa vào may mắn mà, tới tầng này là đủ cho ta ăn nói với sư tôn rồi.”

Trong lúc họ nói chuyện, sự hỗn loạn phía trước đã lắng xuống.

Sau khi mọi người lùi thuyền ra một khoảng an toàn thì cái đuôi cá gây sóng gió kia cũng án binh bất động, dường như nó làm thế chỉ để chặn họ lại đây.

Để tránh gặp phải chuyện bất cẩn va thuyền vào nhau, những tu sĩ có thực lực vượt trội đều tản ra xa vì sợ bị kẻ khác liên lụy hoặc đề phòng có kẻ nhân lúc hỗn loạn mà giở trò hại mình.

Khoảng sông này nhanh chóng yên tĩnh lại, chỉ còn mỗi Ân Thời dõi mắt nhìn Yên Cửu đầy vẻ trông mong, “Giờ Yên đạo hữu đã có manh mối gì chưa?”

Yên Cửu cố nhớ lại hình dáng cái đuôi cá đen thui vừa xuất hiện đã biến mất kia, “Cái đuôi kia...”

Trường Ly nghe vậy cũng bất giác nghĩ tới nó.

“Cái đuôi kia mạnh mẽ dẻo dai, có sức công phá rất lớn, vừa quất một cái đã khiến con thuyền lật ngửa chứng tỏ thịt nó siêu chắc siêu dai siêu ngon...”

Môi Yên Cửu giật giật, “Ý ta không phải thế.”

Chàng im lặng một lát mới sực nghĩ ra: “Ta nhớ rồi, đó là cá sáu râu!”

Trường Ly và Ân Thời đồng loạt nhìn chàng.

“Yên Tiểu Cửu, huynh biết nó à?”

“Yên đạo hữu, huynh biết nó à?”

Mắt Yên Cửu sáng rực lên, “Cá sáu râu có ý thức lãnh thổ rất cao, sẽ đánh đuổi những kẻ vô tình xâm phạm chỗ ở của nó, chỉ những ai được cá sáu râu xem như cùng tộc với nó mới có thể tự nhiên ra vào lãnh thổ của nó.”

Trường Ly ngập ngừng hỏi: “Thế bọn mình phải ngụy trang thành cá hả?”

Nàng nhìn Yên Cửu, rồi lại nhìn Ân Thời, thấy chuyện này có độ khó hơi cao.

Yên Cửu lại nói tiếp: “Cá sáu râu dùng mùi để nhận biết người quen, bọn mình chỉ cần đánh lừa cái mũi của nó là được.”

Ân Thời cúi đầu ngửi cổ tay áo mình nhưng chỉ ngửi thấy mỗi mùi gió cát lưu lại sau thử thách trước.

Hắn dè dặt nói: “Yên đạo hữu, trên người ta không có mùi cá.”

Đoạn, hắn lại cúi đầu nhìn xuống dòng nước đen, “Chẳng lẽ phải nhảy xuống nước ngâm một lát sao?”

Nhớ tới cảnh tu sĩ ban nãy vừa rơi xuống nước đã kêu thảm thiết, hắn thật sự không có can đảm nhảy xuống.

Yên Cửu dùng ánh mắt trìu mến như nhìn đứa con nít để nhìn hắn, “Không cần, bọn mình chỉ việc bắt một con cá sáu râu tới rồi cạo chất nhầy trên người nó là xong.”

Ân Thời vừa thở phào một hơi đã thấy bất ổn ngay, bắt một con cá sáu râu đâu phải chuyện đơn giản chứ.

Sao Yên đạo hữu nói nhẹ nhàng như ăn miếng cơm thế?

Hắn hít sâu một hơi, hiên ngang đề nghị: “Yên đạo hữu, ta xung phong làm mồi dụ cá sáu râu đến cho huynh bắt nó.”

Yên Cửu móc cái nồi nhỏ trong túi chứa đồ ra, vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt anh dũng hy sinh của Ân Thời thì hoang mang nói: “E là huynh làm mồi không khiến cá sáu râu thích đâu, để ta nấu chút đồ ăn dụ nó sẽ hiệu quả hơn.”

Khó khăn lắm Ân Thời mới lấy hết can đảm xung phong thế mà lại bị chê bai nên ủ rũ như quả cà héo.

Trường Ly thấy Yên Cửu lôi nồi ra bèn hỏi một câu rất thấm thía: “Yên Tiểu Cửu, huynh có chắc cá sáu râu sẽ thích đồ huynh nấu không vậy?”

Yên Cửu nói chắc nịch: “Đương nhiên, cá sáu râu rất thích mùi thối, ta cứ phát huy như bình thường là ổn ngay.”

Trường Ly nhìn sang Ân Thời vẫn còn ủ ê, lẩm bẩm: “Thì ra huynh không chọn Ân đạo hữu là vì hắn không đủ thối à?”

Yên Cửu gật đầu tỉnh rụi: “Đương nhiên, nàng xem hắn còn đeo cả túi thơm bên hông thì làm sao hợp khẩu vị của cá sáu râu chứ.”

Được Yên Cửu nhắc nhở trước, Trường Ly đã làm phép nín thở và chuẩn bị tâm lý từ trước.

Bởi vậy khi nồi cháo dành cho cá ra lò, người bị mùi thối đánh úp chỉ có mỗi Ân Thời.

Ân Thời cuống quýt giơ tay áo lên che miệng bịt mũi, suýt thì ngạt thở ngất xỉu.

“Yên đạo hữu, huynh nấu thứ gì thế?”

Yên Cửu nhìn mặt sông mỗi lúc một gợn sóng to, nhếch môi lên.

“Thứ cá sáu râu thích.”

Còn chưa dứt lời, một cái đầu cá đen thùi lùi đột nhiên nhô lên khỏi mặt nước, dùng cặp mắt cá tròn xoe nhìn chằm chằm nồi cháo trên tay Yên Cửu với ánh mắt tràn ngập khao khát.

Ân Thời bị cái đầu cá to đùng dọa khiếp vía.

“Cá gì mà xấu dữ vậy!”

Trường Ly ngắm cái đầu cá tròn xoe, bất giác nói khẽ: “Ôi, thèm canh đầu cá nấu đậu hũ quá đi mất!”

Bàn tay đang khuấy cháo của Yên Cửu run lên, nửa muỗng cháo rơi tõm xuống, bị cá sáu râu ngoác miệng đớp sạch.

Chàng thấy hơi dở khóc dở cười, xem ra cô nhóc kiếm linh nhà mình thực sự thèm món này lắm rồi.

Yên Cửu vừa thong thả đút cá sáu râu ăn, vừa móc cái cọ nhỏ ra chầm chậm quét khắp người cá sáu râu khiến lớp dịch nhầy trong suốt nhễu xuống.

Cá sáu râu vui sướng ăn cháo, cũng không tỏ ý bất mãn khi bị cọ chạm vào người, thậm chí giữa chừng nó còn trở mình để cọ gãi hộ mấy chỗ hơi ngứa trên lưng.

Đút hết nồi cháo thì Yên Cửu cũng thu được một bình dịch nhầy đầy ắp.

Cá sáu râu lưu luyến bơi quanh thuyền hai vòng, thấy đã hết đồ ngon mới lặn xuống nước rồi mất hút.

Yên Cửu chia nửa bình dịch nhầy cho Ân Thời.

“Chỉ cần bôi cái này lên thì khi bọn mình chèo thuyền qua khoảng sông trước mặt sẽ không bị tập kích bất ngờ nữa.”

Ân Thời thận trọng nhận lấy nửa bình dịch nhầy bốc mùi cá tanh tưởi, xem nó như báu vật mà bôi lên người. Yên Cửu chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì hắn đã bôi kín một cánh tay.

Trường Ly trợn mắt há miệng nhìn Ân Thời hành động nhanh như chớp.

Ân đạo hữu dám bôi thứ ấy lên người không chút do dự như thế đúng là có chỗ hơn người.

Yên Cửu sửng sốt một thoáng mới vội nói: “Ân đạo hữu, chỉ cần bôi dịch nhầy lên thuyền là được rồi.”

Ân Thời tức khắc hóa đá, ai oán trách: “Yên đạo hữu, sao huynh không nói sớm.”

Yên Cửu hạn hán lời, “Ta đâu ngờ huynh lại lẹ tay thế.”

Yên Cửu bôi dịch nhầy khắp thuyền.

Ân Thời bắt chước chàng, bôi hết số dịch còn lại lên thuyền.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, hai người chèo thuyền tiếp tục xuất phát.

Lúc đi ngang vùng nước hỗn loạn ban nãy, Trường Ly vẫn luôn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm mặt nước đen ngòm.

Sau khi hai con thuyền nhỏ nối nhau vượt qua nơi đó bình yên vô sự, Ân Thời mới dám thở phào một hơi.

Nhưng một canh giờ sau, bọn họ vẫn chưa thấy bờ sông đâu.

Ân Thời bất giác co duỗi cánh tay mỏi nhừ.

“Con sông nước đen này rộng quá, chẳng thấy bờ đâu hết.”

Trường Ly nghĩ bụng: Chẳng lẽ nguyên nhân thử thách này không giới hạn thời gian là vị con sông này rộng ngang đường đua marathon à?

Nhưng chuyện này chưa phải tệ nhất, mà theo thời gian trôi, Trường Ly có cảm giác con thuyền từ từ mỏng đi.

Nàng chọc chọc Yên Cửu, “Yên Tiểu Cửu, huynh nhìn con thuyền đi.”

Yên Cửu đang chèo thuyền liếc sơ xuống, khẽ nhíu mày rồi sờ thử ván thuyền.

Không phải ảo giác, con thuyền thực sự đã mỏng đi.

Tuy chậm nhưng thật sự là thế.

Dòng nước đen lặng lẽ chảy xuôi đã âm thầm ăn mòn con thuyền trong lúc đám tu sĩ không hề hay biết, chôn giấu mối nguy to lớn.

Yên Cửu nhìn Ân Thời đang cắm mặt chèo thuyền, nói với Trường Ly: “Nàng chèo một lúc nhé, để ta chuẩn bị ít đồ ăn cho cá. Nếu con thuyền này bị hỏng trước khi cập bờ thì e là bọn mình phải nhờ cá sáu râu giúp đỡ.”

Trường Ly dùng linh lực điều khiển ván thuyền khua nhanh trong nước.

Ân Thời không hề hay biết nguy cơ sắp sửa ập tới. Hắn nhìn kiếm linh nhà người ta với cặp mắt hâm mộ, rồi lại nhìn chiếc roi chín đốt giả chết bên hông mình, nặng nề thở dài một hơi.

Chẳng biết nếu giờ vứt nó vào lò đúc lại thì có ra vũ khí linh tri kỷ chịu san sẻ khó khăn với mình không.

Chèo mãi một lúc lâu, Ân Thời mới thắc mắc: “Trình độ chèo thuyền của ta tiến độ rồi à? Sao càng chèo càng thấy nhẹ thế?”

Yên Cửu vừa cất một nồi đồ ăn cho cá đi, bắt đầu nấu nồi thứ hai.

Nghe Ân Thời nói vậy, chàng thủng thẳng nhắc nhở hắn: “Ân đạo hữu, huynh thấy thuyền nhẹ đi mà không nghĩ là nó mỏng đi à?”

Ân Thời trợn tròn mắt, sờ thử thân thuyền rồi nhìn Yên Cửu cầu cứu với khuôn mặt tái mét.

“Yên, Yên đạo hữu, chuyện này là sao? Thuyền bọn mình bị gì thế?”

Yên Cửu dùng muôi khuấy vài cái.

“Chắc con thuyền này chỉ là phương tiện cứu trợ bọn mình lúc đầu thôi, còn muốn vượt sông nước đen thì phải dùng cách khác.”

Mặt Ân Thời càng tái hơn.

“Ta không biết bơi, không bơi qua sông nổi đâu.”

Yên Cửu không hề hoang mang đáp: “Thế thì tìm thứ biết bơi chở bọn mình đi.”

Ân Thời ngẫm nghĩ hai phút mới hiểu được ý chàng.

“Yên đạo hữu ám chỉ con cá sáu râu kia à?”

Yên Cửu đáp: “Nếu vừa rồi bọn mình đã nhờ nó giúp một lần thì không việc gì phải nhờ thêm ai khác cho rách việc, cứ nhờ nó đưa bọn mình sang bờ bên kia luôn cho tiện.”

Trường Ly vừa chèo thuyền vừa nhớ lại cảnh cá sáu râu tập kích tu sĩ ở khoảng sông ban nãy.

Bọn họ vượt qua đó an toàn là nhờ ngụy trang, nhưng e là sẽ có tu sĩ nóng tính đánh nhau với cá sáu râu, đến lúc bọn họ phát hiện thuyền của mình chỉ là hàng dùng một lần thì đã lỡ kết thù với cá sáu râu nên sẽ lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Trường Ly vừa nghĩ vừa không kìm được mà nói suy nghĩ của mình cho Yên Cửu nghe.

Yên Cửu rót đồ ăn cá vào từng chiếc bình ngọc nhỏ, thuận miệng đáp: “Nếu bọn họ đã chọn cách chém giết thì không thể tự dưng đổi ý giữa chừng được. Chỉ cần họ đủ mạnh, đánh đến độ khiến cá sáu râu sợ hãi thì sẽ có tác dụng thôi, đó cũng là một cách khả thi.”

Trường Ly ngộ ra. Lần thử thách này giống như chuyện tu hành vậy, có 3000 đại đạo, ai cũng có sở trường riêng, cuối cùng đều có thể đến bờ bên kia bằng nhiều cách khác nhau.

Lúc Yên Cửu tắt bếp, con thuyền đã mỏng như tờ giấy.

Chàng nghiêng một bình ngọc, đồ ăn cá rơi xuống khiến nước bắn tung tóe.

Ân Thời nắm chặt con thuyền, tim đập như trống dồn, thái dương túa mồ hôi.

Với một con vịt cạn như hắn thì chẳng có lúc nào căng thẳng bằng lúc này.

Đến lúc Ân Thời sắp sợ tới mức không thở nổi nữa, một làn sóng từ xa ập đến, dần lan đến chỗ thuyền Yên Cửu.

“Rào!”

Cái đầu cá tròn vô cùng quen mắt kia rẽ sóng nhô lên, ngoác miệng ra với Yên Cửu, khoe trọn hai hàm răng nanh hình răng cưa lấp lánh ánh bạc vừa đều vừa sắc.

Bấy giờ Ân Thời không thấy con cá này xấu xí nữa, chỉ thấy cái đầu tròn xoe của nó vừa thân thiết vừa đáng yêu.

Đúng lúc này, cả hai con thuyền đồng loạt kêu rắc một tiếng rồi gãy đôi.

Rốt cuộc con thuyền mỏng dính cũng đạt giới hạn chịu đựng, không gánh nổi trọng lượng của họ nữa.

Yên Cửu quyết đoán nhảy lên, mang Trường Ly bay lên tấm lưng to bản của cá sáu râu.

“Á á á!”

Ân Thời bất giác hét chói tai.

Yên Cửu lập tức dùng linh lực làm dây thừng buộc quanh eo hắn, kéo hắn ném phịch lên lưng cá.

Lưng cá ướt trơn tuồn tuột làm Ân Thời ngã dúi dụi.

Nhưng phản ứng đầu tiên của hắn không phải là đứng dậy mà là dang chân dang tay ôm chặt lưng cá.

Ân Thời nhìn con cá như nhìn thấy người thân thất lạc nhiều năm, nước mắt lưng tròng nói với nó:

“Bé cá à, ta chờ em lâu lắm luôn á!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.