Sau khi băng bó lại vết thương, nghỉ ngơi một chút Lê Thành lại tiếp tục đi.
Đi được một đoạn gặp một thân cây chết khô, hắn liền bắt tay vào đốn hạ.
- Chặt xong cây này là có thể về!
Lê Thanh nhìn thân cây cao to thì thầm tự nói.
Theo như luật lệ tông môn, đệ tử bị phạt đi Hoang Địa Sâm Lâm đốn củi, chỉ cần có thể mang về một số lượng củi nhất định, coi như cơ bản đã hoàn thành.
Trong khi đó trước mắt Lê Thành là một thân cây khá to, dư sức đáp ứng yêu cầu.
Chẳng mất bao nhiêu thời gian hắn đã đem thân cây đốn hạ, chặt ra từng khúc, bó thành một bó lớn,kế tiếp vác trở về.
Hành trình đi Hoang Địa Sâm Lâm ngày đầu tiên của hắn rốt cuộc cũng kết thúc.
...
- Liêu chấp sự ta đã trở về!
Lê Thành đang báo cáo với lão béo chấp sự Liêu Hiên.
Trước mặt hắn là một bó củi gần gấp đôi thân thể.
- Đúng là được lấy từ Hoang Địa Sâm Lâm!
- Mạng ngươi cũng khá lớn!
Xem xét bó củi một lát, Liêu Hiên cất giọng, bộ dạng hết sức thản nhiên.
Bề ngoài hắn là vô cùng bình tĩnh, nhưng nội tâm đang một trận chấn động.
Một tên tạp dịch đệ tử, không có lấy một chút tu vi, lại có thể toàn mạng trở ra từ Hoang Địa Sâm Lâm, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Nhìn bộ dạng Lê Thành, Liêu Hiên chắc chắn đối phương đã chạm mặt yêu thú. Thế nhưng hắn làm cách nào thoát thân lại còn đốn được củi, đây chân chính là cái khiếp sợ.
“ lẽ nào có người giúp đỡ”
Liêu Hiên nghĩ thầm.
Đây là đáp án duy nhất hắn có thể đưa ra khi chứng kiến Lê Thành bình an trở về.
- Được rồi, về phòng đi!
- Còn chín ngày nữa ngươi tự mà lo liệu!
Liêu Hiên lạnh nhạt nói.
- Ngày mai không cần đi nữa!
- Ta miễn hình phạt cho ngươi!
Lê Thành vốn chuẩn bị lên tiếng cáo từ, thì một đạo thanh âm xen ngang khiến lời vừa ra tới miệng liền nuốt ngược trở về.
Người tới là một lão chấp sự khác.
- Hoàng Bân!
- Ngươi từ khi nào xen vào chuyện của ta?
Liêu Hiên híp mắt nhìn vị chấp sự đang từ đằng xa đi tới.
Lê Thành cũng đánh mắt nhìn qua, đúng là Hoàng Bân chấp sự, một thân hoàng bào cùng khuôn mặt chữ điền oai vệ.
- Chuyện của ngươi ta tất nhiên không thừa hơi đi quản!
- Nhưng Liêu lão béo, ngươi không tính nói với ta chuyện của tiểu tử này là chuyện riêng đi?
Hoàng Bân hai tay chắp sau lưng vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đứng đối diện Liêu Hiên.
- Ngươi thật biết ngậm máu phun người?
- Tiểu tử này phạm vào trọng tội, ta phạt hắn là chuyện riêng...?
- Nực cười!
Liêu Hiên nói chuyện có chút âm trầm. Sau cùng cười khẩy một cái, ra điều khinh miệt.
Lời Hoàng Bân vừa nói ra nghe có vẻ bình thường, nhưng ẩn trong đó là đang có ý nói Liêu Hiên hắn công tư không rõ ràng. Ỷ thế ức hiếp đệ tử.
Nếu hắn không phản bác, chuyện này mà lọt tới tai chưởng sự coi như cái chức chấp sự này hắn không cần làm nữa.
Ý đồ thâm hiểm của Hoàng Bân hắn làm sao không rõ ràng.
- Phạm tội chịu phạt đây chính chuyện kinh thiên địa nghĩa!
- Nhưng dám hỏi Liêu lão béo ngươi, hắn phạm phải trọng tội gì?
Hoàng Bân tay chỉ Lê Thành, hướng Liêu Hiên nhếch miệng chất vấn, còn không quên treo nụ cười nhạt.
Liêu Hiên sắc mặt đang bình tĩnh, đột nhiên tái mét. Không có lên tiếng.
- Tiểu tử ngươi phạm tội gì?
Không thèm để ý đến Liêu Hiên, Hoàng Bân quay sang hỏi Lê Thành.
- Hắn đả thương đồng môn, sau đó bỏ trốn!
- Kết quả bị ta bắt gặp, thử hỏi đây có phải là trọng tội?
Lê Thành chưa kịp lên tiếng, Liêu Hiên vội vàng cướp lời.
Không những vậy còn trắng trợn vu khống.
Hơn nữa hắn còn liếc xéo Lê Thành, ngầm cảnh cáo, tốt nhất là nên câm miệng.
- Có phải không?
Hoàng Bân tiếp tục hỏi Lê Thành.
- Không phải!
- Đệ tử chỉ phạm tội ngủ quên!
Lê Thành sau một hồi do dự, liền nói sự thật.
Nói xong câu này chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại lớn gan đến vậy.
Bởi vì kể ra sự thật sẽ bị Liêu Hiên ngầm trả thù, bị một chấp sự thầm thương trộm nhớ, cuộc sống sau này của hắn chắc chắn không yên bình.
Tuy nhiên hắn lại không hề hối hận.
- Cái gì...???
- Ngủ quên...!!!
Hoàng Bân nhận được câu trả lời liền trợn mắt, có chút không thể tin nổi.
-Liêu lão béo ngươi chắc phải đi gặp chưởng sự một chuyến!
Không tiếp tục để ý đến Lê Thành, Hoàng Bân híp măt nhìn Liêu Hiên nói một câu đầy thâm ý, kế tiếp không ngờ rời đi.
Vừa đi vừa cười to một trận.
- Tốt...rất...tốt!!!
Liêu Hiên nhìn theo bóng lưng Hoàng Bân, sau đó quay sang Lê Thành nghiến răng nghiến lợi. Bộ dạng cực kỳ dữ tợn.
Nói rồi hắn cũng phất tay rời khỏi.
Trông thái độ thù hằn của Liêu Hiên đối với mình Lê Thành nội tâm cũng không dành cho đối phương thiện cảm.
Thậm chí đặt đối phương vào danh sách những kẻ phải giết.
Thế nhưng Lê Thành cũng biết hắn so với Liêu Hiên còn không bằng một con kiến.
Do đó thay vì có ý nghĩ giết chết lão, hắn lúc này đang nghĩ cách để tránh khỏi sự trả thù.
Tuy nhiên cho dù có ngàn tìm vạn tính, hắn cũng cơ hồ nhìn thấy tháng ngày sắp tới chẳng khác nào địa ngục.