Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 571: Chương 571: Chém hết địch nhân. (1)




Nói xong kiếm quang trong cơ thể Huyền Thiên lóe lên, liền hướng Thiên Kiếm Tông ngoại môn phi hành.

Xích Đông Đình, Hoa Thiết Y, Mộc Thường Thanh, Lãnh Vô Huyết bốn người nhìn Huyền Thiên bay ra từ pho tượng hoàng kim cao trăm trượng thì thần sắc đều biến đổi, hiển nhiên ở chỗ này chứng kiến Huyền Thiên là chuyện ngoài dự liệu của bọn họ.

Quỷ Khô Hành Giả thấy thế liền hỏi:

- Một cường giả Địa giai cảnh nhị trọng nhìn bề ngoài mới mười sáu mười bảy tuổi, Thiên Kiếm Tông không phải chỉ có ba cường giả Địa giai cảnh sao, tại sao lại tới một người còn trẻ như vậy?

Huyền Thiên tại Ngạo Châu uy danh đại chấn, Lăng Vân Tông bốn vị cường giả hiển nhiên cũng có nghe thấy, biết rõ Huyền Thiên là yêu nghiệt nghịch thiên. Xích Đông Đình nói:

- Hành Giả đại nhân, là hắn. . . Hắn chính là Huyền Thiên, chính là hắn giết Quỷ Mị Hành Giả đại nhân.

- Cái gì? Hắn chính là Huyền Thiên đã giết chết quỷ mị huynh đệ?

Quỷ Khô Hành Giả quát to một tiếng:

- Các ngươi đi diệt nội môn Thiên Kiếm Tông, lão tử đi bầm thây hắn ra làm vạn đoạn.

Tốc độ phi hành của Huyền Thiên nhanh hơn Thạch Minh Húc dị thường.

Chờ Thạch Minh Húc đến trên không quảng trường ngoại môn thì Huyền Thiên đã tới bên ngoài kiến trúc chỗ ẩn nấp của trưởng lão, ngoại môn đệ tử, chấp sự.

Thấy Huyền Thiên chỉ có tu vi điều Địa giai cảnh nhị trọng, Thạch Minh Húc không có để vào mắt, hắn cười lạnh một tiếng. Tay ở phía dưới áo đen từ bên hông rút ra một thanh bảo đao, chém một đao về phía Huyền Thiên.

Một đao kia của Thạch Minh Húc mặc dù không hoa mỹ cũng không có chiêu thứ gì nhưng mượn lực lượng quán tính phi hành vọt tới thì uy lực vô cùng lớn, còn khó ngăn cản hơn bất kỳ chiêu thức gì.

Xoẹt xoẹt --!

Lưỡi đao phá không tới xé rách hư không khiến khí xoáy ngập trời tản ra hai bên.

Nháy mắt, thân đao mang theo lưỡi đao đã bổ đến trước mặt Huyền Thiên.

Sau lưng Huyền Thiên, ở cửa sổ nơi có những toàn kiến trúc truyền đến từng cơn kinh hô cùng với tiếng hít một hơi lãnh khí. Tốc độ một đao kia chém tới quá nhanh, lực lượng quá lớn, vũ giả Tiên Thiên Cảnh mà đối mặt với nó không hề nghi ngờ cũng bị chém thành hai khúc, vì thế ngoại môn trưởng lão, chấp sự lo lắng cho Huyền Thiên mà hít một hơi lãnh khí.

Cho dù là đám người Lăng Dật Trần xa xa bên trên Thiên Kiếm Phong chứng kiến một đao kia đều biến sắc, nhờ lực quán tính phi hành mà một đao chém xuống có lực lượng kinh thiên động địa. Lăng Dật Trần âm thầm tự hỏi, cho dù hắn là cường giả Địa giai cảnh tam trọng cũng khó khăn ngăn cản một đao kia, phải tạm lánh phong mang.

Nhưng mà Huyền Thiên không hề né tránh, bởi vì nếu làm như thế thì đao mang sẽ bổ đôi kiến trúc sau lưng, ngoại môn đệ tử, chấp sự, trưởng lão bên trong sẽ đại thương, thậm chí là chết.

Mãi khi một đao tới trước mặt, Huyền Thiên mới ra tay.

Lôi Ngân Kiếm lập tức ra khỏi vỏ!

Chân trái lui về phía sau một bước, mạnh mẽ đạp lên trên mặt đất!

Tay phải cầm Lôi Ngân Kiếm lập tức đâm ra!

Bành! Đại địa nổ mạnh một tiếng, mặt đất dưới chân Huyền Thiên lập tức trầm xuống!

Một đạo gợn sóng dùng chân trái của Huyền Thiên làm trung tâm lập tức khuếch tán ra tứ phương.

Những nơi gợn sóng đi qua, quảng trường rạn nứt như là mạng nhện cả trăm thước.

Huyền Thiên thân mang cự lực, một cước này đạp xuống mang theo lực lượng khủng bố.

Thần Châu đại địa phạm vi trăm vạn dặm bị một cước của Huyền Thiên đạp cho rạn nứt, nhưng đối với Thần Châu đại địa rộng lớn thì điểm ấy tổn hại không tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng.

Một người sử xuất bao nhiêu khí lực với mặt đất thì mặt đất sẽ phản chấn lại bấy nhiêu khí lực.

Một cước của Huyền Thiên nghiền nát mặt đất phạm vi cả trăm thước, một cỗ lực lượng phản chấn từ mặt đất truyền tới chân trái lên người hắn.

Nguyên bản thân thể Huyền Thiên muốn ngạnh kháng cỗ lực lượng kinh khủng này nhưng một kiếm của Huyền Thiên đâm về phía trước đã dẫn theo nó vào trong Lôi Ngân Kiếm.

XÍU...UU!!

Lôi Ngân Kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ.

Một kiếm này ẩn chứa lực lượng còn khủng bố hơn cự lực của Huyền Thiên, hơn nữa cự lực khủng bố đại địa phản chấn tương đương lực lượng một kích nhân đôi của hắn.

Mũi kiếm của Huyền Thiên đâm về phía trước va chạm với lực lượng khủng bố của lưỡi đao khiến cho đao thế từ trên chém xuống biến thành hư vô.

Trong chốc lát lưỡi đao cùng khí lãng khủng bố nhạt nhòa không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Mũi kiếm cùng lưỡi đao đụng nhau!

Lực lượng của Huyền Thiên cực lớn. Một kích nhân đôi lực lượng càng thêm khủng bố.

Đinh! Một tiếng giòn vang, hạ phẩm bảo đao trong tay Thạch Minh Húc ánh sáng hóa thành hai mảnh.

Lôi Ngân Kiếm đâm thẳng về phía trước, Thạch Minh Húc từ phía trên lao xuống.

Bảo đao đã đứt, lực phản chấn hóa thành hư vô, Thạch Minh Húc không cách nào mượn lực, quán tính cực lớn từ phía trên lao xuống làm hắn không thể dừng lại.

Giống như là tự sát, trước mắt bao người Thạch Minh Húc đâm đầu vào mũi kiếm của Lôi Ngân Kiếm.

Lôi Ngân Kiếm từ ngực đâm vào lồng ngực của Thạch Minh Húc xuyên thấu trái tim của hắn.

Cường giả Địa giai cảnh kích hoạt chín khiếu huyệt. Ba vị trí liên thông mi tâm, trái tim, đan điền là chỗ hiểm tổn thương bình thường mà không trí mạng thì có thể trị liệu.

Nhưng mà trái tim bị đâm xuyên qua, đây không phải tổn thương bình thường mà là vị trí yếu hại bị tổn thương rất lớn. Cho dù là cường giả Địa giai cảnh đều không thể thừa nhận, bất quá vũ giả Địa giai cảnh trở xuống khi trái tim bị đâm thủng sẽ lập tức bị mất mạng, mà sinh mệnh lực của cường giả Địa giai cảnh thì lực ương ngạnh rất nhiều, cho dù là trái tim bị đâm thủng cũng sẽ không lập tức bị mất mạng.

Thạch Minh Húc cơ bản đã chết nhưng bề ngoài vẫn còn hấp hối, hắn nhìn Lôi Ngân Kiếm xuyên thấu lồng ngực mình với ánh mắt không cam lòng.

Hắn mượn phi hành tới, từ trên trời giáng xuống với quán tính cực lớn, tưởng rằng có thể đem Địa giai cảnh cường giả nhị trọng tuổi trẻ phía trước một đao chém thành hai khúc.

Nhưng tuyệt đối thật không ngờ, lực lượng thân thể của Huyền Thiên cường đại như vậy, trong tay lại có địa giai trung phẩm bảo kiếm. Hơn nữa còn cái khó ló cái khôn mượn lực từ đại địa khiến lực lượng tăng lên gấp đôi, lập tức đánh gãy bảo đao của Thạch Minh Húc.

Thoáng cái ưu thế của Thạch Minh Húc biến thành hoàn cảnh xấu, lực quán tính cực lớn không thể tạo thành nguy hiểm đối với Huyền Thiên nhưng lại đưa hắn vào tử lộ không thể dừng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình tự đâm vào mũi kiếm của Huyền Thiên.

- Tại sao lại như vậy. . . !

Thạch Minh Húc dùng hết lực lượng cuối cùng không cam lòng rống lên.

Không phải hỏi bất luận kẻ nào, mà là hướng lên trời hỏi!

Xa xa trên Thiên Kiếm Phong, thần sắc đám người Lăng Dật Trần đại hỉ, đồng thời lại lộ ra kinh hãi, thực lực của Huyền Thiên đã vượt qua dự liệu của bọn hắn.

Thậm chí đệ tử ngoại môn, chấp sự, trưởng lão trong kiến trúc sau lưng Huyền Thiên, cả đám trợn mắt há mồm nhìn Huyền Thiên như là thần minh, vui mừng hoàn toàn hóa thành rung động.

Xích Đông Đình, Hoa Thiết Y, Mộc Thường Thanh, Lãnh Vô Huyết bốn vị cường giả bay đi Thiên Kiếm Phong nhìn Huyền Thiên với vẻ không thể tin nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.