Một vị đệ tử Địa Giai cảnh tứ trọng, tuổi chừng mười tám, hiển nhiên là
một đại thiên tài cực kỳ xuất chúng, tính tình đặc biệt nóng nảy, trực
tiếp đi thẳng lên tới trước mặt Huyền Thiên, nói:
- Chỉ bằng
vào ngươi mà cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, nếu như ngươi không phải là
đệ tử thân truyền của các chủ thì lão tử chỉ cần dùng một ngón tay cũng
có thể nghiền chết ngươi.
Huyền Thiên biết rõ, có một số
người nhất định là bị trưởng bối hoặc là nhân vật quan trọng sai sử, nếu không tuyệt đối sẽ không dám kiêu ngạo và bất kính với hắn như vậy, dù
thế nào đi nữa thì hắn cũng là đệ tử thân truyền của các chủ, nếu thật
sự muốn làm nhục hắn thì cũng phải đợi cho tới sau khi La Khiếu Dã hạ
hắn xuống làm đệ tử bình thường mới được.
Đối mặt với tên này, Huyền Thiên bất động thanh sắc, nói:
- Khẩu khí của các hạ hay lắm, nhưng tư cách của ngươi là cái gì? Đầu
của ngươi sáng nay bị cửa kẹp hay là bị lừa đá trúng rồi thế? Chờ ta tới tuổi của ngươi bây giờ cũng có thể dùng một ngón tay búng chết ngươi,
hiện tại thì cút sang một bên cho ta, nếu như ai trong các ngươi cảm
thấy không phục thì cũng phải coi kỹ lại một chút xem bản thân mình có
tư cách hay không đã, nếu không có thì đứng có mà đứng ra hô hoán lung
tung, đệ tử nào tu vi hoặc tuổi tác xêm xêm với ta, nếu như các ngươi
cảm thấy mình mạnh hơn ta thì thoải mái đứng ra, hôm nay ta liền ngay
tại quảng trường này, chấp nhận khiêu chiến của các ngươi.
Thanh âm của Huyền Thiên lấn át tất cả mọi người, chúng đệ tử Địa Giai
cảnh nghe xong thì không ai hó hé gì nữa, tuổi của tất cả bọn họ đều lớn hơn Huyền Thiên nhiều, lúc này bọn họ mới chợt nhớ ra, hóa ra Huyền
Thiên còn chưa tới mười sáu tuổi, mà tu vi đã đạt tới bán bộ chân
nguyên, cũng là thiên tài hiếm thấy.
Mấy tên đệ tử Địa Giai
cảnh vừa mới kêu gào lúc nãy chí ít cũng có tám phần lúc bằng tuổi Huyền Thiên bây giờ tu vi vẫn còn chưa đột phá được Tiên Thiên cảnh thập
trọng.
Lời nói của Huyền Thiên từng câu từng chữ như tát mạnh vào mặt bọn họ, khiến cho bọn họ cả đám đều như gà trống chiến bại, im
lặng ngay lập tức, bọn họ căn bản không có tư cách gì để mà không phục,
lại còn đứng đó hô hào không phục, trên thực tế thì thua Huyền Thiên xa
lắc xa lơ.
Còn có một phần nhỏ, lúc bằng tuổi Huyền Thiên bây giờ, có lẽ là đã đạt tới trình độ bán bộ chân nguyên, tu vi hiện tại
cũng đã đạt tới Địa Giai cảnh sơ kỳ, thậm chí là trung kỳ, thực lực tự
nhiên là hơn hẳn Huyền Thiên, nhưng tuổi của bọn họ cũng đều lớn hơn
Huyền Thiên vài tuổi, thậm chí là hơn mười tuổi cũng có, tuổi tác bất
đồng thì sao có thể đặt ngang hàng mà so sánh cho được?
Bởi
vì thành tựu võ đạo của bọn họ ở tuổi này đã dừng lại ở đó, không cách
nào thay đổi được, còn tương lai của Huyền Thiên thì không thể nào đoán
trước được, ai dám bảo đảm vài năm nữa thực lực của Huyền Thiên vẫn kém
bọn họ?
Tuy nhiên, cho dù trong lòng đám người này không phục đi nữa thì cũng không có tư cách để khiêu chiến với Huyền Thiên, cho dù là bọn họ đánh thắng Huyền Thiên đi nữa thì cũng chẳng chứng minh được
cái gì.
- Ngươi muốn đấu một trận công bằng thì ta đánh một trận công bằng với ngươi, thế nào?
Toàn trường đang im thin thít, một thanh âm đột nhiên vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Huyền Thiên nhìn theo hướng phát ra thanh âm, đúng là võ giả bán bộ
chân nguyên vừa rồi đứng cùng với đám người Trử Hạo Bác, tuổi chừng nhỏ
hơn hắn một tuổi, tu vi như nhau.
Lý Cuồng cười nói:
- Vị này chính là Nghiêm Minh Tân sư đệ, là đệ nhất thiên tài ngoại môn của bản các, còn ba tháng nữa mới tròn mười lăm tuổi, Hoàng Thiên,
ngươi cứ luôn miệng nói muốn đánh một trận công bằng, tuổi của Nghiêm
Minh Tân sư đệ còn nhỏ hơn ngươi một tuổi, xem như ngươi đã chiếm tiện
nghi lớn của Nghiêm Minh Tân sư đệ rồi, ngươi còn có gan dám đánh một
trận với hắn hay không?
- Có gì mà không dám!
Huyền Thiên nhếch môi lên, dù sao đi nữa thì lá bài tẩy của hắn cũng đã
lộ hết ra rồi, không cần phải giữ lại gì nữa, nếu như ngay cả một đối
thủ cùng một cảnh giới mà cũng không xử lí được nữa thì không cần người
khác nói, tự bản thân hắn cũng sẽ rời khỏi vị trí đệ tử thân truyền của
các chủ.
Không ít đệ tử Địa Giai cảnh cười lớn vô cùng vui vẻ.
- Nghiêm Minh Tân sư đệ chính là kỳ tài khó gặp của bản các, không chỉ
có tư chất tuyệt hảo, tu luyện cực nhanh, mà ngay cả thực lực cũng vượt
xa võ giả cùng cảnh giới, vượt cấp khiêu chiến chỉ là chuyện dễ như trở
bàn tay.
- Hắc hắc…. rất nhiều đệ tử nội môn Địa Giai cảnh nhị trọng đều thua dưới tay của Nghiêm Minh Tân sư đệ!
- Nói thì cũng lỡ nói ra rồi, muốn đánh một trận công bằng, hắc hắc….
để xem lúc thua dưới tay Nghiêm Minh Tân sư đệ xong hắn có còn mặt mũi
nào mà làm đệ tử thân truyền của các chủ hay không.
- Đệ tử thân truyền của các chủ lại bị một đệ tử ngoại môn đánh bại, ha ha….. thú vị thú vị….
Vẻ mặt của Lý Cuồng đầy vui mừng, nói:
- Nói hay không bằng đánh giỏi, hôm nay tất cả mọi người có mặt ở đây
đều có thể làm chứng cho trận đấu này, không bằng các ngươi cứ phân cao
thấp ngay tại quãng trường này đi, hắc hắc…. Hoàng Thiên, nếu như ngươi
thua thì chứng tỏ ngươi không có tư cách trở thành đệ tử chân truyền của các chủ, ngươi nên chủ động thỉnh cầu với các chủ, để các chủ trục xuất ngươi ra khỏi môn đi, ha ha….!
- Không sai!
Nghiêm Minh Tân đi tới, nói:
- Hoàng Thiên, ngươi dù có thua thì cũng đừng lật lọng đó, nhiều sư
huynh làm chứng như vậy, ngươi cũng không thể tiếp tục làm đệ tử thân
truyền của các chủ đâu.
Đám đệ tử Địa Giai cảnh biết rõ hai
người sắp đấu võ cho nên đều lùi lại về phía sau, chừa lại một khoảng
không gian chừng một trăm mét xung quanh hai người.
Tin tức
Huyền Thiên bị đám người Trử Hạo Bác ngăn cản trên quảng trường đã sớm
truyền đi khắp Bắc Thần Các, lúc trước một mực chỉ có vài chục tên đệ tử Địa Giai cảnh từ trên trời giáng xuống thì bây giờ trên quảng trường đã tụ tập hơn một ngàn đệ tử Địa Giai cảnh, đứng vây quanh theo dõi.
Hơn nữa, trên trời còn không ngừng có thêm nhiều cường giả Địa Giai
cảnh tìm tới quảng trường, có người trực tiếp mở ra cánh lớn, bay lơ
lửng trên không trung, thu hết tất cả vào trong mắt.
Trong
đám cường giả Địa Giai cảnh này, phần lớn đều là đệ tử nội môn, nhưng
cũng có một phần là trưởng lão hoặc là chấp sự Địa Giai cảnh.
Thậm chí, ở tít nơi xa còn có thái thượng trưởng lão thiên giai cảnh hoặc là đệ tử thân truyền đang âm thầm quan sát.
- Trử sư huynh, mượn kiếm của huynh dùng một lát!
Hai người đứng đó, Nghiêm Minh Tân đột nhiên quay sang Trử Hạo Bác ôm quyền nói.
- Tiếp kiếm!
Trử Hạo Bác ném bảo kiếm trong tay một cái, Nghiêm Minh Tân vững vàng đón được.
Keng - - ! Bảo kiếm rời khỏi vỏ, thiên địa nguyên khí bốn phía điên
cuồng đổ dồn vào trong kiếm, đây là một thanh bảo khí địa cấp.