Huyền Thiên hỗn loạn, tất cả cảm giác hắn bị Tử Nghiên cởi sạch, không có cảm giác gì.
Huyền Thiên nhìn qua thân thể Tử Nghiên, Tử Nghiên không biết, Tử Nghiên nhìn sạch thân thể của Huyền Thiên thì Huyền Thiên cũng không biết, có lẽ
trong tối tăm có nhân quả tuần hoàn.
Phạm vi tinh thần ý niệm của Huyền Thiên lại bao phủ trong khu vực nhỏ hẹp này.
Hắn "xem" ngọc kiếm kia luôn có cảm giác, có âm thanh, lại kêu gọi hắn.
Nhưng mà âm thanh kia vô cùng xa xôi, cũng vô cùng nhỏ bé, cho dù Huyền Thiên tập trung tinh thần thế nào cũng nghe không rõ.
Qua hồi lâu ngẫu nhiên nghe được ba chữ rõ nhất: Hiên Viên kiếm.
Đằng sau dường như còn có âm thanh, nhưng mà âm lượng lại vô cùng nhỏ, Huyền Thiên nghe không rõ lắm.
- Hiên Viên kiếm?
Huyền Thiên mặc niệm một tiếng, hắn lần đầu tiên nghe được tên thanh kiếm này
Thần Châu đại địa, rộng lớn khôn cùng, ít nhất trong phạm vi trăm dặm phân đông, nam, tây, bắc, trung năm đại khu vực.
Đông, nam, tây, bắc bốn vực, diện tích chiếm cả Thần Châu đại địa một phần
hai, mỗi một vực đều ước một phần tám diện tích Thần Châu đại địa, phân
biệt do tam đại nhị phẩm thế gia -- Long gia, Chu gia, Huyền gia cùng
một nhị phẩm tông môn -- Phách Kiếm Môn chiếm cứ.
Mà diện tích
lớn nhất, chiếm diện một phần hai diện tích Thần Châu, do tông môn bá
chủ Thần Châu đại địa Thiên Tinh các chiếm cứ.
Trừ phi là cường giả Thiên giai, nếu không có rất ít võ giả, rời khỏi khu vực này, tiến vào trong phạm vi thế lực khác.
Về phần võ giả năm vực khác càng thưa thớt, chỉ có một chút cường giả Thiên giai đỉnh cấp mới có thể.
Dù sao cường giả Thiên giai tuổi thọ cũng không quá trăm năm, Thần Châu
đại địa. Quá mức rộng lớn, căn bản không cách nào di chuyển.
Cho
nên tuy Huyền Thiên sinh ra ở nhị phẩm thế gia Huyền gia, từ nhỏ tiếp
xúc đồ vật còn nhiều hơn người khác, nhưng cuối cùng tuổi không lớn lắm, với cả Thần Châu đại địa biết rất ít.
Hắn chưa từng nghe qua
"Hiên Viên kiếm". Cũng không có nghĩa là người khác chưa từng nghe qua,
nhưng mà chuyện này "Hiên Viên kiếm" lại tiến vào mi tâm của hắn, thật
sự là không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Thiên giai bảo khí đều không
thể làm được. Khẳng định không giống người thường.
Nếu như "Hiên Viên kiếm" có cấm kị gì. Tùy tiện hỏi thăm người ta có thể sẽ dẫn xuất sự cố.
Những chuyện này Huyền Thiên nghĩ lại thì cũng nghĩ qua, về vấn đề "Hiên Viên kiếm" thì hắn không có đi hỏi người khác, phụ thân hắn Huyền Hồng đã
từng là siêu cấp cường giả Thiên giai cảnh. Lần sau trở về Hoàng gia có
thể tìm Huyền Hồng lén hỏi.
Huyền Thiên còn muốn "nhìn xem" ngọc
kiếm trong mi tâm, nhưng vẫn không "xem" được, thời điểm bình thường hắn không hề nhìn được vào mi tâm, không cách nào thu hồi toàn bộ mi tâm,
lúc này thân trúng Huyết Độc, ngược lại thành toàn hắn. Nhìn ngọc kiếm
này rõ ràng.
Có cơ hội này Huyền Thiên tự nhiên phải quan sát cẩn thận.
Trải qua quan sát cẩn thận, Huyền Thiên phát hiện ngọc kiếm này cũng không
phải là làm bằng ngọc, chỉ là bắt đầu "xem" không khác gì bạch ngọc,
nhưng lại không có chỗ khác nhau, mà chỗ khác nhau Huyền Thiên không
nhận ra, nhưng cảm giá dường như bất đồng, trong chuôi ngọc kiếm này tỏa ra quang huy thần thánh, nhìn qua ngọc kiếm cùng nhìn qua bạch ngọc
hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau hoàn toàn.
Hơn nữa trong ngọc kiếm ẩn chứa lực lượng làm cho Huyền Thiên cảm thấy rất đáng sợ, dường
như chỉ cần một tia thì đủ nghiền hắn thành tro, diệt tới nỗi cận bã
không còn thừa.
Tinh thần ý niệm của Huyền Thiên vẫn ở trong mi
tâm, quan sát chuôi ngọc kiếm này, từ lâu rồi chậm rãi mệt mỏi, tinh
thần lâm vào trong mơ hồ, ngủ.
Khi Huyền Thiên tỉnh lại thì tinh
thần ý niệm đã không hề hạn chế trong không gian mi tâm, cả thân thể đều nằm trong cảm ứng, Huyền Thiên còn muốn thu toàn bộ tinh thần ý niệm
vào trong mi tâm, nhưng không nhìn thấy ngọc kiếm.
Trong thân thể hơi có cảm giác ê ẩm, chỗ vai trái còn đau đớn rất nhỏ.
Huyền Thiên lúc này mới nhớ hắn bị huyết phù của Đặng Vạn Xuyên làm bị
thương, huyết phù vỡ ra phân thành sáu đạo huyết quang, tốc độ cực
nhanh, mặc dù Huyền Thiên tu luyện Quỷ Ảnh Thần Hành tới tam trọng, hơn
nữa người mang sức lực lớn, phản ứng cực nhanh, đều không thoát được,
đạo huyết phù kia chỉ sợ đối với cao thủ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ cũng có
tác dụng cực mạnh.
Huyền Thiên mở to mắt ra, phát hiện mình nằm trên một cái giường gỗ.
Hắn suy nghĩ trước khi hôn mê, lúc Đặng Vạn Xuyên đào tẩu, Huyền Thiên
không để ý Huyết Độc khuếch tán, cường hình vận khí, đem Đặng Vạn Xuyên
đánh chết, rồi sau đó chính hắn cũng bất tỉnh, chuyện sau đó không nhớ
nổi.
Huyền Thiên sờ sờ vai trái, miệng vết thương đã được băng bó.
Đột nhiên thần sắc Huyền Thiên khẽ giật mình, bàn tay nhanh như thiểm điện
sờ lên chỗ dưới cổ của vạt áo, chiến nhẫn mộc đen nhánh vẫn còn, Huyền
Thiên thở ra một hơn.
Trừ vài thanh kiếm đang vác trên lưng, tất
cả gia sản của hắn đều nằm trong "không gian giới chỉ", mà miệng vết
thương được người ta băng bó, như vậy chiếc nhẫn treo trước ngực nhất
định là bị người ta nhìn thấy.
Nhưng mà chiếc nhẫn kia đen nhánh, trừ phi là nhận ra "không gian giới chỉ", nếu không mặc cho ai nhìn
cũng không nghĩ tới đây chính là "không gian giới chỉ" đại danh đỉnh
đỉnh trong truyền thuyết.
- Chớ không phải là Tử Nghiên cứu ta sao?
Hồi tưởng lại một trận chiến đó, bên cạnh chỉ có Tử Nghiên, không có người khác tiếp tục.
Huyền Thiên dò xét trong phòng, tuy mộc mạc nhưng không có chỗ nào không có
đồ của con gái, có lẽ đây chính là phòng của Tử Nghiên.
Vừa nghĩ
tới đây cửa phòng mở ra, một tiểu mỹ nhân tuyệt mỹ từ bên ngoài đi vào,
đúng là Tử Nghiên, trong tay cầm một chén gỗ, trong chén có khói nóng
bay lên.
- Hoàng Thiên ca ca, huynh tỉnh rồi!
Vừa vào cửa Tử Nghiên cũng cười nói tự nhiên.
Nhìn thấy chính là Tử Nghiên, trong lòng Huyền Thiên cảm thấy ấm áp, gặp qua nàng một lần, tuy ra tay đánh chết đám người Đặng Thiên Phong, cũng bởi vì có cứu oán trước đây với hắc y nhân, huống chi thực lực của Đặng
Thiên Phong, Đặng Hoài Sơn, Đặng Hoài Thu ba người chưa chắc làm gì được nàng.
Mà nàng đối với Huyền Thiên nhưng lại ân cứu mạng, trúng
độc hôn mê tại Âm Phong sơn mạch, nếu không người cứu chữa, cho dù không bị độc chết cũng táng thân trong bụng yêu thú.
- Là ngươi cứu ta sao?
Huyền Thiên muốn ngồi dậy, giãy dụa một chút, miệng vết thương ở vai trái hơi đau, thân thể cũng thập phần vô lực, không có ngồi xuống.
Tử Nghiên đi đến bên giường, nói:
- Hoàng Thiên ca ca, Huyết Độc trong người của huynh tuy độc đã giải,
nhưng mất máu quá nhiều, thân thể tổn thương còn chưa phục nguyên, hết
sức yếu ớt, ăn cháo huyết ngọc tham bồi bổ, chỉ cần một ngày huynh có
thể phục nguyên hoàn toàn.
Nói xong duỗi một tay ra vịn Huyền Thiên ngồi dậy, tay kia cầm chém gỗ đưa tới.
- Cảm ơn.
Huyền Thiên tiếp nhận chén gỗ, chỉ thấy trong chén là một loại chất lỏng như máu, tản mát mùi thuốc thanh thuần.
Nếm một ngụm không còn nóng nữa, chỉ có chút ấm áp, đúng là phù hợp, hương
vị có chút trong veo, lập tức uống mấy ngụm, Huyền Thiên đem "cháo huyết ngọc tham" uống toàn bộ.