Huyền Thiên
tìm hiểu tử vong chi lực là thập phần nguy hiểm, Kiếm Si lần trước bị
dọa giày vò, cũng không muốn lại cảm thụ thêm một lần nữa.
...
Huyền Thiên xuất hiện tại Phong Thần Cổ Tháp không lâu thì tin tức này
đã truyền vào tai của Đại Tần đế quốc cách đó mấy chục ức dặm.
Đế giả dưới tam tinh thuấn di rất xa, trong chốc lát xuyên thẳng qua hư
không ba trăm vạn dặm, mấy chục ức dặm không xem là cự ly xa.
Đại Tần đế quốc, đô thành, hoàng cung.
Một lão giả tuổi qua thất tuần đang ngồi ở trên hoàng tọa của hoàng cung.
Đại Tần đế quốc hiện giờ làm hoàng đế là Tần Liêu, nhưng đưng trong đại
điện thần sắc nhìn qua lão giả trên hoàng tọa vô cùng cung kính.
Lão giả thất tuần này mặc áo đen, phía trên loáng thoáng có một it hoa
văn cây cối, trong hoàng tộc Tần thị là tồn tại có địa vị cực cao, tên
là Tần Chinh Hoa, năm nay đã hơn chín trăm tuổi, là một trong ba con thứ mà Tần Bất Tử lưu lại ở Kiếm Châu, cũng là một Đế giả bát tinh, phóng
nhãn cả Kiếm Giới cũng là cường giả quan trọng.
Hoàng đế Tần Liêu là Đế giả tứ tinh, năm nay tuổi gần bảy trăm, niên kỷ
không nhỏ, bởi vì hắn lớn tuổi tu vị mới tứ tinh không có tiềm lực phát
triển, cho nên cho hắn đi làm hoàng đế, quản lý Đại Tần đế quốc.
Tuy Tần Liêu tuổi không nhỏ nhưng so sánh với Tần Chinh Hoa thì chênh lệch một đoạn lớn, không cùng bối phận.
- Tam thúc tổ, Huyền Thiên tiểu súc sanh kia đã có tin tức.
Hoàng đế Tần Liêu ôm quyền khom người, nhìn qua Tần Chính Hoa trên hoàng tọa cung kính nói ra.
- Huyền Thiên?
Tần Chính Hoa Đế giả bát tinh ngồi trên hoàng tọa, lúc này tron mắt có
tinh quang bắn ra ngoài, mang theo sát ý trùng trùng điệp điệp, lập tức
đứng khỏi hoàng tọa, nói:
- Hắn ở nơi nào?
Bốn năm trước có không ít Đế giả cường đại từ tinh không quay về, nhưng
mà không có tìm được hạ lạc của Huyền Thiên, trên cơ bản cũng có ý niệm
bỏ đi, lại tiến vào Thiên Ngoại tinh không.
Nhưng mà hoàng tộc Tần thị có sát tâm với Huyền Thiên hiển nhiên cực kỳ
kiên định, tuy không ít Đế giả đều quay lại Thiên Ngoại tinh không,
nhưng vẫn có Tần Chinh Hoa lưu lại, chết sống cũng phải chờ Huyền Thiên
hiện thân.
Một Đế giả bát tinh trừ phi là có vận khí phi thăng Thần Giới, nếu không khó có thể gặp đối thủ, tại Kiếm Giới còn cần vài chục năm mới có được
khí vận thế giới phi thăng thành thần, là cường giả tuyệt đối, có thể
nói là vô địch.
Cường giả như vậy có thể nói là vô địch nhưng vẫn ở lại Kiếm Châu chờ
đợi tin tức của Huyền Thiên, có thể nghĩ Tần thị coi trọng Huyền Thiên
cỡ nào.
Kiếm Châu, khắp nơi đều có tai mắt của Tần thị hoàng tộc phủ kín, mặc dù là Thiên Ngoại tinh không thì Tần thị hoàng tộc cũng có không ít Đế giả đang tìm kiếm nơi hạ lạc của Huyền Thiên.
Chỉ cần Huyền Thiên hiện thân thì sẽ gặp phải đuổi giết kịch liệt nhất của Tần thị hoàng tộc.
Tần Chinh Hoa động thân, Tần Liêu không tự chủ lui ra sau một bước, khí
thế cường đại tản ra ngoài làm cho hắn có cảm giác có một ngọn núi đang
đè nặng trong lòng, thực lực Đế giả bát tinh không phải bình thường, chỉ khí thế đã ép Đế giả tứ tinh không thở nổi.
Tần Liêu cung kính mà nói:
- Hắn lại xuất hiện ở Phong Thần Cổ Tháp, bay lên đỉnh tháp.
Tần Chinh Hoa vung tay lên:
- Đi... Mang theo nhân thủ đang ở Đại Triệu, Đại Tề trở về, bảo bọn họ
phái thêm một ít Đế giả tới, lúc này đây không được để tiểu súc sanh kia chạy thoát.
Triệu thị cùng Tề thị là hai đại hoàng tộc, cũng có Đế Giả ngũ tinh chết trong tay Huyền Thiên, hận Huyền Thiên thấu xương, cũng có lưu lại Đế
giả cường đại ở Kiếm Châu.
Hai đại hoàng tộc đều lưu lại một Đế giả thất tinh -- Triệu Không, Tề Thắng.
Tuy ba đại đế quốc có quan hệ cạnh tranh nhưng với chuyện của Huyền
Thiên thái độ là nhất trí, phân biệt do Triệu Không, Tề Thằng cầm đầu,
hai đại hoàng tộc lại phái hơn mười Đế giả, ít nhất cũng là tồn tại
ngoài tam tinh, cùng Tần thị hoàng tộc Tần Chinh Hoa đi tới Phong Thần
Cổ Tháp.
Chỉ ngày đầu tiên người của hoàng tộc ba đại đế quốc đã tới rồi.
Huyền Thiên đang ở trên đỉnh tháp tìm hiểu áo nghĩa, đối với có người đối pho hắn hay không hắn cũng không lo lắng.
Lại qua thêm mười ngày Huyền Thiên đem tất cả áo nghĩa chi lực trừ mộc hệ đều lĩnh ngộ đến cửu giai sơ kỳ.
Áo nghĩa chi lực cửu giai sơ kỳ, đây chính là cảnh giới linh hôn của Đế giả thất tinh mới tìm hiểu, hiện tại Huyền Thiên có thể bằng vào lực
lượng tuyệt đối chiến thắng Đế giả lục tinh.
Nhưng lục tinh đến thất tinh tron Đế giả là một bình cảnh, hơn nữa so
với tam tinh và tứ tinh còn khó vượt qua hơn, thực lực chênh lệch cực
lớn, trừ phi tu vi của Huyền Thiên đột phá tới tứ tinh, nếu không khó có thể so sánh với cường giả Đế giả thất tinh.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Sáu tôn thánh đỉnh đồng thời bay ra ra khỏi cơ thể, quay chung quanh
Huyền Thiên, Huyền Thiên muốn thông qua sáu tôn thánh đỉnh lĩnh ngộ áo
nghĩa chi lực, câu thông thiên địa quy tắc chi lực.
Rất nhanh Huyền Thiên đã tiến vào cảnh giới vong ngã, ngồi quên hết
thảy, đem tất cả chú ý lực đều chuyên chú vào sâu trong cơ thể, hình
thành một tầng hào quang màu xám tro.
Hào quang màu xám tro này vốn là một điểm nhỏ, đã bị thánh đỉnh ảnh hưởng lúc ảm lúc sáng.
Mỗi lần hào quang xám tro sáng lên thì Huyền Thiên liền cảm nhận được
một cổ lực lượng đáng sợ lóe lên tức thì, làm cho hắn cảm giác được hết
thảy héo rũ, cô tịch, tàn lụi khi đó bành trướng của tử vong chi lực.
Loại trạng thái này không biết duy trì qua bao lâu.
Hắn cảm giác được lĩnh ngộ tử vong chi lực so với trước kia tăng lên
không ít, nếu như nói trước kia chỉ là một tia, như vậy hiện giờ là ba
bốn tia, tăng lên gấp ba bốn lần, tuy đối với tử vong chi lực đây không tính là da lông, nhưng đối với Huyền Thiên có tu vi bây giờ là lực
lượng rất đáng sợ.
Chỉ sợ Đế giả thất tinh cũng không dám ngăn cản tử vong chi lực.
Thời gian trôi qua chậm rãi.
Tâm thần của Huyền Thiên không ngừng đắm chìm vào trong lĩnh ngộ áo nghĩa và quy tăc, quên thời gian trôi qua.
Thẳng đến một khắc này trong ý niệm của Huyền Thiên hiện ra một tia linh quang! Giống như hắn đem tử vong chi lực lĩnh ngộ tới cực hạn.
Không biết lúc nào Huyền Thiên lĩnh ngộ tử vong chi lực đã đạt tới cực hạn.
Nhưng mà Huyền Thiên không có thoát khỏi cảnh giới vong ngã mà từ từ tỉnh lại.
Mặc dù là giờ khắc này trong ý niệm của Huyền Thiên hiện ra một đạo linh quang, hắn cũng bảo trì trạng thái vong ngã, thứ hắn nghĩ tới chính là
thời gian.
Hắn không cảm thấy cái gì cả, tử vong chi lực đã biến mất, nhưng Huyền Thiên lại có thể cảm giác được thời gian đang trôi qua.
Con người có thể cảm giác được ánh sáng chiếu vào người nhưng lại không
cảm giác được bóng tối, tất cả cũng không phải là do cảm giác, kỳ thật
đó là cảm giác kỳ dị.
Huyền Thiên có tâm chí kiên định, tuy trạng thái này rất quỷ dị nhưng
Huyền Thiên lại trấn định, hắn cho rằng mình đã có ý thức, hắn đã thoát
ra cảnh giới vong ngã và có lẽ sẽ rất nhanh tỉnh lại.