Huyền Thiên
nhìn thì như cùng liều mạng với Dương Đỉnh quân nhưng trên thực tế cũng
là mượn sức lực cường đại của Dương Đỉnh Quân phá vỡ bức tường cản trở
bát trọng, đánh sâu vào cảnh giới võ đạo cảnh cửu trọng.
Nội lực giữa Huyền Thiên cùng Dương Đỉnh quân tuy có khác biệt mạnh yếu
nhất định nhưng cũng không thể tồn tại ngăn cản, Dương Đỉnh Quân muốn
dùng một kiếm đánh chết Huyền Thiên hoặc chém cho trọng thương là không
có khả năng.
Mà công kích đứt quãng, sức lực cường đại, ít nhất bảy thành ở ngoài đều bị Huyền Thiên dẫn đến phía trên bức tường cản trở bát trọng, mỗi một
lần công kích thì bức tường cản trở bát trọng đều chấn động kịch liệt,
mơ hồ như có một loại nghiền nát vậy.
Keng___!
Keng___!
Keng___!
…
…
…
Thanh âm hai kim thiết cự đại giao kích liên tục vang lên không ngừng.
Huyền Thiên đã lui nửa bước đón lấy công kích của Dương Đỉnh Quân, một
kiếm nhanh hơn, một kiếm nặng hơn chém về phía Dương Đỉnh Quân, chiến ý
trong mắt càng ngày càng mạnh.
Tất cả mọi người đều chấn kinh, đây là nội lực không bằng Dương sư huynh sao? Hình như Huyền Thiên càng đánh càng mạnh, tựa hồ như còn mạnh hơn
cả Dương sư huynh?
Trong hàng đệ tử cự đầu, Trịnh Ngọc Hoành vuốt vuốt hai mắt, sau đó trừng lớn, hai mắt không thể tưởng tưởng nổi.
Huyền Thiên lại chính diện liều mạng cùng Dương sư huynh, tuy rằng mỗi
một lần thì thân thể đều bị chấn động run rẩy kịch liệt nhưng Huyền
Thiên không xảy ra vấn đề nào cả, ngược lại càng đánh càng hăng, tựa hồ
như có tác dụng vô cùng chậm, thế này mà không làm người khác khiếp sợ
thì không được.
Tất cả đệ tử ngoại môn đều trợn mắt há mồm, nếu bọn họ biết được bề
ngoài Huyền Thiên chấn động trên thực tế chỉ là giả, lực công kích của
Dương Đỉnh quân đều bị hắn biến thành lực lượng đánh sâu vào bức tường
cản trở bát trọng thì không biết sẽ còn khiếp sợ đến trình độ nào.
- Không có khả năng, ngươi ở trước mặt lão tử chỉ nhỏ bé như một con
kiến, làm sao có thể ngăn cản sức lực của lão tử được chứ? Lão tử muốn
chém chết ngươi, lão tử muốn đánh chết nhà ngươi.
Dương Đỉnh Quân lớn tiếng điên cuồng hét lớn, Huyền Thiên lại cứng ngắc
liều mạng chặn công kích của hắn, điều này làm cho hắn cảm giác không
thể tưởng tượng được, trong yếu hơn là cảm thấy vô cùng tức giận, lực
lượng toàn thân hắn bộc phát, một kiếm lại một kiếm chém về phía Huyền
Thiên phát ra một kích thực lực cao nhất.
Keng___!
Keng___!
Keng___!
…
…
Tiếng vang cực lớn cứ vang lên không ngừng.
Mỗi một lần đón đánh thì bức tường cản trở bát trọng trong cơ thể Huyền Thiền liền dần dần vỡ tan, hỏng dần!
Kiếm thứ hai mươi!
Kiếm thứ ba mươi!
…
…
Kiếm thứ bảy mươi!
Kiếm thứ tám mươi!
…
…
Kiếm thứ một trăm!
…
Hai người chiến đấu khiến tâm mỗi một vị khán giả đều rung động, cường ngạnh liều mạng, giằng co hơn một trăm kiếm.
Trải qua hơn một trăm kiếm va chạm kịch liệt, bức tường cản trở tu vi võ đạo cảnh giới bát trọng trong cơ thể Huyền Thiên, cuối cùng từ một khối chỉnh thể không thể phá vỡ, chậm rãi vỡ tan rồi bị nghiền nát, cuối
cùng hoàn toàn biến mất.
Kiếm thứ một trăm lẻ tám!
Nội khí trong cơ thể Huyền Thiên trong lúc đó tự động vận chuyển lại,
nguyên khí ngàn trượng xung quanh đều điên cuồng dũng mãnh lao tới trong cơ thể Huyền Thiên, khí thế Huyền Thiên trong lúc đó bộc phát, nội khí
vận chuyển thông suốt trong cơ thể.
Bức tường cản trở bát trọng hoàn toàn biến mất hóa thành hư vô, Huyền
Thiên tu luyện tiên thiên công từ tầng thứ năm tăng lên tầng thứ sáu,
nội lực trong cơ thể lại lần nữa nâng cao lên, chân khí chuyển hóa hướng tiên thiên, trong lúc đó nội lực trương lên không chỉ một lần.
Ở trước mắt bao người, ở trước mắt tất cả Đường chủ, trưởng lão, đệ tử ngoại môn.
Khí thế của Hoàng Thiên trương lên điên cuồng, tu vi liên tiếp nâng cao, trong nháy mắt liền từ võ đạo cảnh bát trọng bước chân vào tu vi cửu
trọng.
Khiếp sợ! Vô cùng khiếp sợ!
Biểu hiện đột phá cảnh giới trong chiến đấu khiến mỗi người ở đây đều chấn kinh.
Trong chớp mắt, đệ tử ủng hộ Huyền Thiên liền điên cuồng hoan hô, hò hét đứng dây.
- Hoàng sư huynh, tất thắng! Hoàng sư huynh, tất thắng!
- Hoàng sư huynh, tất thắng! Hoàng sư huynh, tất thắng!
…
…
Âm thanh phá vỡ cả vòm trời, chấn động đồi núi, chấn động đại địa, đinh tai nhức óc.
Tu vi của Huyền Thiên đột phá cửu trọng, khí thế, thực lực cả người đã
xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, giống như một vòng màu đỏ bay lên chiếu rọi muôn phương không thể ngăn cản.
- Xong rồi, Dương Đỉnh Quân, cường giả chân chính không chỉ có sức lực
vô địch kiên cố, một đầu Man Ngưu thì cho dù sức lực có cường đại thì
cũng chỉ là Man Ngưu, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là kiếm khách thực
sự.
Thanh âm thẩm lí và phán quyết của Huyền Thiên vang lên.
- Toàn Phong thức!
Một kiếm của Huyền Thiên chém xuống, bóng kiếm một vòng lại một vòng,
trên lôi đài gió lốc nổi lên bốn phía, nổi lên từng trận gió lốc.
Gió lốc từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Một kiếm phách thiên tuyệt địa, lực lượng cường đại của Dương Đỉnh Quân ở trong gió lốc lại đung đưa, xoay tròn khiến cho Dương Đỉnh Quân không
có cách nào khống chế kiếm trong tay, không có lực lượng cường đại nhưng lại không cách nào hoàn toàn thi triển ra.
Một thanh âm keng vang lên, hai tiếm tấn công, ngay lúc này thân thể
Huyền Thiên không bị chấn động toàn thân run rẩy mà là dùng một loại
cường lực khiến Xích cương kiếm lệch sang một bên.
- Phá phong thức!
Huyền Thiên thừa cơ phóng ra, chậm rãi đâm ra một kiếm sinh ra hai luồng khí lưu, Hàn Tuyết kiếm ở trong hai luồng khí lưu chợt ẩn chợt hiện,
trong kiếm thể sát nhập vào tuyệt ảnh kiếm pháp “Khoái ý”, tốc độ nhanh
tới cực điểm.
Trong mắt Dương Đỉnh Thiên kinh hãi, một kiếm này của Huyền Thiên khiến hắn có một loại cảm giác không thể nào ngăn cản.
Dương Đỉnh Quân liên tục lui về phía sau, trong mắt hoảng sợ.
- Vô Phong thức!
Kiếm ảnh trong tay Hoàng Thiên đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, đây là tốc độ nhanh tới cực điểm, thân kiếm đâm vào hư không đạt đến tốc độ mắt thường không thể phân biệt, mới xuất hiện tình huống.
Vô phong thức, chính là được diễn hóa từ “Phong Thanh Tứ Khởi” trong Truy Phong kiếm pháp.
Tiếng gió nổi lên bốn phía, tu luyện tới cảnh giới cao nhất, một kiếm
đâm ra cũng không thấy bóng kiếm mà chỉ có tiếng gió rền vang.
Nhưng gió thức không lợi hại hơn, không chỉ không có bóng kiếm mà ngay
cả tiếng gió cũng không có, cả chuôi kiếm tựa hồ dung nhập đến hư không
bất luận cái gì, tùy thời tùy chỗ đều có thể đâm ra một kiếm tiếp theo.
Trong lòng Dương Đỉnh Quân khiếp đảm, thân thể tiếp tục lui về sau!
- Truy Phong thức!
Quang mang trước mắt Dương Đỉnh Quân trong lúc đó tối sầm lại, trong
nháy mắt tựa hồ như toàn bộ thế giới đều biến mất, chỉ còn lại một luồng kiếm quang, từ trên trời mà đến, lóe lên tức thì, tốc độ cực nhanh,
vượt qua phản ứng thần kinh của Dương Đỉnh Quân.
A…!
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Hàn Tuyết kiếm xuyên thấu qua lồng ngực của Dương Đỉnh Quân.
Truy Phong thức được Hoàng Thiên dung hợp lại căn cứ vào một kiếm tuyệt
chiêu truy phong mạnh nhất của Truy phong kiếm pháp cùng Cô Tuyệt kiếm ý trong Tuyệt Ảnh kiếm pháp, uy lực của một kiếm này đã vượt qua kiếm kỹ
Hoàng giai thượng đẳng, có thể so sánh với kiếm kỹ Huyền Giai.