Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 734: Chương 734: Địa ngục ma động




Phốc - -

Huyền Thiên phun ra một ngụm máu tươi, bay ra sau ba bước.

Đồng thời bản năng nhắm con mắt thứ ba lại.

Tuy Huyền Thiên nhìn thấy tất cả nhưng lại không phải chân thật, cho nên khi lục địa bay tới cũng không có nện lên người của hắn.

Nhưng mà Huyền Thiên nhìn thấy tất cả quá chân thật, giống như ngươi lạc vào cảnh giới kỳ lạ, khối lục địa kia đập tới hắn cũng cảm giác được mình bị đập trúng, khí huyết toàn thân chảy ngược, nếu không có thân thể chắc chắn, hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Chỉ phun ra một ngụm máu tươi vẫn còn quá nhẹ.

Lần đầu tiên dùng mắt thường nhìn thì thiếu chút nữa mắt mù, lần thứ hai dùng Địa Nhãn Thần Đồng nhìn thì thiếu chút nữa mất mạng, Huyền Thiên không dám nhìn lần thứ ba.

Bởi vì cho dù là nhìn lần thứ ba cũng không có khả năng nhìn thấy mặt của pho tượng.

Giờ phút này mắt thường đã khôi phục trở lại, Huyền Thiên nhìn lên phía trước mà nhìn qua vách tường bên trái.

Đây là một vách tường bóng loáng, phía trên có hào quang trắng bóng, cả vách tường chỉ có hai chữ - - Thiên Hình!

- Thiên Hình?

Huyền Thiên niệm một câu, lẩm bẩm:

- Hai chữ thật bá đạo, cũng không biết là tên hay là địa danh.

Trừ hai chữ Thiên Hình ra thì trên vách tường không còn cái gì cả, Huyền Thiên nhìn qua bên cạnh.

Cảnh tượng phía trước biến hóa.

Một hang động đen kịt hiện ra trước mặt của Huyền Thiên, mà sơn động này có gương mặt ác quỷ, mở to hai mắt cực lớn, vô cùng hung mãnh, ánh mắt vừa chạm vào giống như có cây búa lớn đang nện vào tâm thần, khiến người ta hoảng sợ.

Miệng ác quỷ mở to. Che khuất cái mũi, trong miệng hàm răng sắc bén như đao, lóe ra hào quang đen bóng, sơn động chính là miệng của ác quỷ.

Con ác quỷ này không phải là ác quỷ thật, mà là do nham thạch chế tạo mà thành, nhưng mà hình thái hung ác tới cực điểm, tuy chỉ là nham thạch làm thành, nhưng mà người ta đưa mắt nhìn sẽ không tự chủ nghe được tiếng quỷ kêu khóc thảm thiết, bởi vì ác quỷ này có bộ dáng há miệng hét lên.

Huyền Thiên xem xét, lập tức sắc mặt hoảng sợ, lui ra sau ba bước, quả nhiên bị giật mình.

Đối diện mặt ác quỷ này là một pho tượng, một mặt trắng bóng một mặt đen kịt, hình thành nét đối lập tương phản vô cùng quỷ dị.

Ở bên cạnh sơn động ác quỷ đen kịt kia có một cột đá đen dựng đứng, nhìn qua dưới hàm răng của ác quỷ, phía trên có khắc bốn chữ, Địa Ngục Ma Động.

Mà biên giới của cung điện trắng bóng kia cũng có một cột đá dựng thẳng, phía trên có khắc bốn chữ, Thiên Đường Thần Điện.

Một bên là Thiên Đường Thần Điện, một bên là Địa Ngục Ma Động.

Cảnh tượng trước mắt làm cho Huyền Thiên cảm thấy quỷ dị, vô cùng chấn động.

Trong Thiên Đường Thần Điện tỏa ra hào quang thần thánh, nhưng mà hào quang này mạnh thế nào cũng không chiếu xạ được vào trong ma động đen kịt.

Trong Địa Ngục Ma Động cũng tỏa hào quang màu đen. Nhưng mà hào quang màu đen này cho dù mạnh thế nào cũng không cách nào làm gì được hào quang của Thiên Đường Thần Điện.

Huyền Thiên nhớ tới hai thân ảnh đen trắng chiến đấu trong tinh không, thầm nghĩ:

- Trên Thiên Đường Thần Điện này có một thân ảnh màu trắng, trên Địa Ngục Ma Động thì có pho tượng đen kịt? Nếu là truyền thừa của hai người này thì quá kinh khủng a.

Huyền Thiên sâu hít sâu hơn mười lần mới bình tĩnh cảm xúc của mình lại, tuy Địa Ngục Ma Động nhìn thì vô cùng khủng bố, nhưng mà Huyền Thiên được hào quang thần thánh của Thiên Đường Thần Điện bao phủ nên không có nguy hiểm gì.

Trong Thiên Đường Thần Điện đã xem xét được ba mặt, chỉ còn lại một mặt cuối cùng, Huyền Thiên lại xoay người nhìn qua mặt cuối cùng.

Vách tường bóng loáng cuối cùng lại có khắc chữ, mà chữ khắc rất nhiều.

Bất Tử Chi Thân!

Ánh mắt Huyền Thiên lần đầu tiên nhìn qua đã thấy bốn chữ này!

Trái tim Huyền Thiên lúc này nhảy bịch, bịch, Bất Tử Vương quả nhiên là nhận được truyền thừa Bất Tử Chi Thân.

Hơn nữa làm cho Huyền Thiên khiếp sợ là Bất Tử Chi Thân bề ngoài không giống truyền thừa vương giả gì đó, cho dù là vô thượng vương giả cũng không cách nào thoát ly đại địa, bước vào trong tinh không bao la bát ngát.

Nhìn qua hai thân ảnh đen trắng kịt chiến trong tinh không, tuyệt đối là tồn tại như thần linh.

Như vậy Bất Tử Chi Thân chính là thần cấp công pháp hay sao?

- Trời ơi!

Trái tim Huyền Thiên lúc này co rúm lại, Vương cấp thần công hắn nhìn thấy không ít, nhưng mà thần cấp công pháp hắn lần đầu tiên gặp được.

- Trách không được Bất Tử Vương nghịch thiên như vậy, phong hoàng xưng đế, không xem vô thượng vương giả trước kia vào trong mắt, hơn nữa muộn như vậy bước vào võ đạo, nhỏ tuổi nhất thành tựu vô thượng vương giả, Bất Tử Chi Thân khẳng định là cường đại hơn vương cấp thần công nhiều, nhất định là như thần công pháp!

Huyền Thiên mừng rỡ trong lòng:

- Nếu ta có thần cấp công pháp, thành tựu vô thượng vương giả còn không phải dễ như trở bàn tay sao, cái gì công tử cấp yêu nghiệt, còn không phải cặn bã?

Huyền Thiên cố gắng khống chế tâm tình kích động, tiếp tục quan sát xuống dưới, bên dưới bốn chữ Bất Tử Chi Thân là một hàng chữ khác:

Đệ nhất trọng: Huyết Nhục Tự Dũ!

Ánh mắt Huyền Thiên nhanh chóng nhìn quét qua toàn bộ vách tường, cũng không có phát hiện công pháp đệ nhị trọng và đệ tam trọng ở đâu... , đây không phải là công pháp Bất Tử Chi Thân nguyên vẹn, vẻn vẹn chỉ có đệ nhất trọng, nhưng lại không biết Bất Tử Chi Thân tổng cộng có bao nhiêu trọng?

Nhưng mà không hổ là thần công pháp, cho dù là đệ nhất trọng cũng đã phi thường nghịch thiên, luyện thành thành thì huyết nhục tự lành, nói cách khác trừ phi đoạn cánh tay gãy chân, nếu không mặc kệ là dạng tổn thương gì đều có thể tự lành, đây quả thực là thần kỳ hơn ăn đan dược nhiều lắm.

XÍU...UU!

Thời điểm Huyền Thiên đang quan sát nội dung Bất Tử Chi Thân đệ nhất trọng thì trên vách tường bên cạnh có một đạo huyết quang bắn ra, trong hào quang này hiện ra một bóng người.

Huyền Thiên lập tức thối lui vài bước, ánh mắt nhìn qua người trong hào quang.

Hào quang rất nhanh tiêu tán, một người trẻ tuổi giống như ăn mày xuất hiện, trên người rách mướp, tóc tai bù xù, nhưng tinh thần phi thường tốt.

Huyền Thiên thần sắc cả kinh, tuy hình tượng người này khác xa thường ngày quá lớn, nhưng hắn vẫn nhận ra được, đương nhiên đó là Đệ Nhất Công Tử.

Huyền Thiên lập tức thầm nghĩ không tốt! Đệ Nhất Công Tử hiện tại đã có tu vi Thiên giai cảnh tứ trọng, mặc dù không có nội lực, nhưng không phải hắn có thể địch lại.

Đệ Nhất Công Tử xuất hiện trong Thiên Đường Thần Điện, tuy bị cảnh tượng thần kỳ trong nơi này hấp dẫn, nhưng mà hắn nhạy cảm phát giác được nơi này vẫn có người đang tồn tại, lập tức quay người nhìn thấy Huyền Thiên.

Trong đôi mắt Đệ Nhất Công Tử bắn ra hào quang khiếp sợ vạn phần nhìn qua Huyền Thiên, nghẹn ngào kinh hô:

- Huyền Thiên! Không ngờ lại là ngươi!

Huyền Thiên nhịn kinh hãi trong lòng, nói:

- Hạnh ngộ!

Đệ Nhất Công Tử khiếp sợ qua đi, liền mỉm cười, nói:

- Hắc hắc! Huyền Thiên, xem ra chúng ta rất có duyên!

Hyền Thiên nghe ra ý bất thiện trong lời nói, nhưng mà bây giờ không phải thời điểm triệt để vạch mặt với Đệ Nhất Công Tử, động thủ có hại chịu thiệt là hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.