Trong lúc nói chuyện cánh tay Huyền Thiên duỗi ra chộp tới Cực Dương
Xích Ngọc xa xa, một cái cương nguyên đại thủ bắt Cực Dương Xích Ngọc
đến trong tay.
Cương nguyên đại thủ thu hồi, Cực Dương Xích Ngọc
rơi vào trong tay Huyền Thiên, Huyền Thiên cảm nhận được Dương Chi Áo
Nghĩa cực kỳ thâm ảo chấn động. Dương Chi Áo Nghĩa ẩn chứa trong đó đích thật là một kiện chí bảo của phàm giới.
Lấy được Cực Dương Xích Ngọc, nhìn thi thể của Xích Dương Kiếm Đế, Huyền Thiên dùng lễ bái tổ tiên.
Huyền Thiên còn đang quan sát Cực Dương Xích Ngọc trong tay thì vèo, vèo, vèo ba đạo nhân ảnh cơ hồ là chẳng phân biệt được trước sau xuất hiện bên
trong Xích Dương điện.
Đúng là Tần Phi, Triệu Ngôn, Tề Cẩm ba người, tốc độ bọn hắn xuyên qua trận pháp chậm hơn Đoan Mộc Anh một ít.
Ba người hiện thân thấy gặp Đoan Mộc Anh đã trước bọn hắn một bước đi tới điện thì lông mày nhíu lại, lập tức sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy phía trước nơi đài cao còn có một Chuẩn Đế tuổi còn trẻ, trong tay cầm một khỏa hạt châu trắng nõn, không phải Cực Dương Xích Ngọc là cái
gì?
Cái gì --?
Thấy rõ bộ dáng của Huyền Thiên, ba người cơ hồ là trừng tròng mắt làm nó sắp rớt ra ngoài.
Ba người Tần Phi đều cho rằng Huyền Thiên chết ở bên trong Cửu Cung Hung
Hỏa Đại Trận, vì thế còn từng cười lạnh. Vậy mà Huyền Thiên sớm xuyên
qua Cửu Cung Hung Hỏa Trận đi tới bên trong Xích Dương điện.
Hơn nữa nắm trong tay mục tiêu của bọn họ chuyến này.
Trải qua ngắn ngủi kinh ngạc, thần sắc ba người lập tức biến thành nổi giận.
Đó là vì Huyền Thiên lấy được Cực Dương Xích Ngọc mà phẫn nộ, mà còn là
bởi vì chính mình phán đoán sai lầm Huyền Thiên mà thẹn quá hoá giận.
Đối mặt ánh mắt ba người gần muốn phóng hỏa, Huyền Thiên nhàn nhạt mỉm
cười, mang Cực Dương Xích Ngọc thu vào bên trong không gian bảo khí nói:
- Ba vị, đã tới chậm, Cực Dương Xích Ngọc đã là vật của Huyền mỗ.
Thời điểm Đoan Mộc Anh đến Huyền Thiên còn không mang Cực Dương Xích Ngọc
cầm vào tay, Cực Dương Xích Ngọc vẫn là vật vô chủ, ngược lại có thể ra
tay tranh chấp.
Hiện tại, Cực Dương Xích Ngọc đã đến tay Huyền
Thiên, đã thu vào không gian bên trong bảo khí thì thuộc về Huyền Thiên, không thể tranh giành.
Nếu ra tay cướp đoạt thì không phải là tranh giành, mà là đoạt.
Đối với tranh chấp vật vô chủ Huyền Thiên có thể dễ dàng tha thứ, nhưng là
dám ra tay đoạt vật của hắn thì Huyền Thiên khó mà nương tay.
Nguyên do thế mà Huyền Thiên nói chuyện rất cường ngạnh.
Ngụ ý, phi thường minh bạch.
Tần Phi, Triệu Ngôn, Tề Cẩm ba người lập tức cười lạnh.
Bọn hắn đương nhiên minh bạch ngụ ý của Huyền Thiên nhưng lại không đáng
lo, nếu là Đoan Mộc Anh sớm một bước đến Xích Dương điện lấy được Cực
Dương Xích Ngọc, ba người bọn họ tuy rằng không thích, cũng chỉ có nuốt cơn tức này vào, oán chính mình tài nghệ không bằng người.
Bởi
vì Đoan Mộc Anh đại biểu Đoan Mộc đế quốc mà đến, bốn người công bình
cạnh tranh, ai trước đạt được là của người đó, nếu là đi cướp đoạt,
không nói có thể cướp đoạt được hay không mà coi như là đoạt đã tới cũng là củ khoai nóng bỏng tay.
Phần đông đế quốc Kiếm Châu cùng tồn
tại, tuy rằng cạnh tranh nhưng cũng có quy tắc, ai dám phá hư quy củ ắt
phải bị các đế quốc chống lại. Mặc dù Đại Tần đế quốc thực lực rất mạnh
mẽ, cũng khó có thể thừa nhận áp lực của các đế quốc.
Thế nhưng mà, Cực Dương Xích Ngọc là bị Huyền Thiên đoạt được, vậy hoàn toàn khác nhau.
Muốn đoạt liền đã đoạt, ngươi có thể làm thế nào!
Quy củ giữa các đế quốc cũng không có không cho phép cướp đoạt bảo vật của những võ giả khác.
Đừng nói chỉ là giật đồ, dù là đem Huyền Thiên giết đi, đối với Đại Tần, đại Triệu, đại Tề ba đại đế quốc mà nói cũng chỉ là chuyện to hơn cái rắm
một chút.
- Dâng Cực Dương Xích Ngọc bằng hai tay lên, sau đó bò ra Xích Dương điện, bản thái tử có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Tần Phi mở miệng trước tiên.
Hắn mặc hoàng bào, đầu đội kim quan, thân là Đại Tần thái tử có thiên tử uy nghiêm, lại thêm uy thế của đế giả, chỉ riêng khí thế đã áp đảo hai
người bên cạnh,.
Trong lúc nói chuyện cánh tay hắn vung lên, cuối cùng chỉ vào Huyền Thiên, có phần có một loại khí thế chỉ điểm giang
sơn, một lời định sinh tử.
Triệu Ngôn cũng mở miệng:
-
Loại bảo vật như Cực Dương Xích Ngọc này không phải loại người bình
thường như ngươi có thể cầm giữ hoài bích có tội ngươi cũng hiểu. Mau
giao ra Cực Dương Xích Ngọc.
Tề Cẩm mặc dù là tam tinh đế giả, luận chiến lực không thấp hơn Tần Phi, Triệu Ngôn nhưng ít nổi danh, cuối cùng mở miệng:
- Cực Dương Xích Ngọc là đồ của bốn đại đế quốc chúng ta muốn, giao ra
đây thì bốn người có chúng ta mới có thể quyết định Cực Dương Xích Ngọc
thuộc sở hữu của ai.
- Ta không có hứng thú với chuyện cướp đoạt vật của người khác, ba vị không nên đem tiểu nữ tử vào chung.
Lúc này Đoan Mộc Anh nói.
Tuy rằng Đoan Mộc Anh cho thấy sẽ không xuất thủ cướp đoạt Cực Dương Xích
Ngọc, nhưng cũng không thể khả năng giúp đỡ Huyền Thiên đi đối phó Tần
Phi ba người, đây chính là đắc tội ba cái đế quốc, hai người vốn không
quen biết, lại không phải là tri kỉ, , Đoan Mộc Anh tự nhiên không có lý do gì giúp đỡ, không ra tay cướp đoạt đã rất tốt.
Đoan Mộc Anh
nói khiến Tần Phi ba người bất ngờ, không ngờ nàng buông tha tranh đoạt
Cực Dương Xích Ngọc, Tần Phi ba người sau khi kinh ngạc liền lộ ra vẻ
vui mừng, Đoan Mộc Anh không tham gia rất tốt. Cực Dương Xích Ngọc thuộc sở hữu của ba người, vốn bốn người tranh đoạt, mỗi người chỉ có một
phần tư tỷ lệ, Đoan Mộc Anh rời khỏi, tỷ lệ tăng đến một phần ba.
Triệu Ngôn cười nói:
- Vậy thì tốt, liền do ba người chúng ta đến tranh đoạt Cực Dương Xích Ngọc xem cuối cùng thuộc sở hữu của ai. Tiểu tử, còn không mang Cực
Dương Xích Ngọc giao ra đây, đang chờ cái gì? Chờ chết sao!
Nói đến phần sau, ánh mắt hắn trừng lên, ngữ khí thay đổi lăng lệ.
Thần sắc Huyền Thiên bình tĩnh nói:
- Ta mang Cực Dương Xích Ngọc giao cho ai đây? Như vậy đi, nếu như ba vị
còn không có định ai đạt được Cực Dương Xích Ngọc, không bằng trước ta
tạm giữ, ba người các ngươi tỷ thí một chút, ta làm trọng tài, người nào thắng ta liền giao cho người đó.
Triệu Ngôn nhẹ gật đầu, nói:
- Tiểu tử ngươi nói cũng có lý.
Đoan Mộc Anh ở bên cạnh ngạc nhìn Huyền Thiên như có điều suy nghĩ.
- Có lý cái cục ***!
Tần Phi cả giận nói:
- Ngươi không thấy tiểu tử này không có nửa điểm sợ hãi với chúng ta, hắn đang đùa chúng ta đây, muốn chúng ta nảy sinh nội đấu thừa cơ đào tẩu.
Hai mắt Triệu Ngôn trừng lên ngoan lệ quát:
- Tiểu tử, ngươi được đấy, dám đùa chúng ta, ngươi đúng là muốn tìm cái chết.
Tề Cẩm mặc dù không có nói chuyện, nhưng trong ánh mắt để lộ ra sát khí cũng thấy được tâm tư của hắn.
Đối mặt ba người không che giấu sát khí chút nào, Huyền Thiên cũng cười lạnh một tiếng, nói:
- Ai tự tìm cái chết còn chưa nhất định.
Lấy thực lực hôm nay của Huyền Thiên căn bản không cần ở trước mặt bất kỳ người nào ra vẻ đáng thương.