Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 566: Chương 566: Hai tên yêu nghiệt. (2)




Chu Vô Ảnh lúc già ẩn cư trong sơn động liền bày ra hai trận pháp, nhưng lại dùng đến một trăm bốn mươi mốt viên linh thạch, đối với cường giả địa giai cảnh trung kỳ mà nói thì một trăm bốn mươi mốt viên linh thạch cũng không phải là một con số nhỏ, đủ để cho tông sư trận pháp dị giới tung hoành.

Chu Vô Ảnh chỉ là một vị võ giả tiên thiên cảnh cực hạn nhưng lại có được nhiều linh thạch như vậy, cho nên có thể thấy được cuộc đời của Chu Vô Ảnh đã chém giết biết bao nhiêu cường giả địa giai cảnh, tuy rằng tu vi không cao, cả đời không bước vào địa giai cảnh nhưng cũng có thể xem như là một kỳ nhân số một.

Không đến địa giai cảnh nên mặc dù linh khí trong linh thạch nhiều nhưng cũng không có cách nào hấp thu được, linh thạch không có tác dụng với Chu Vô Ảnh nên chỉ có thể dùng nhiều linh thạch như vậy để bố trí trận pháp, bảo vệ nơi ẩn cư của hắn.

Vị trí sơn cốc này là khi vụ hoạt động của yêu thú tam cấp, chỉ có võ giả tiên thiên cảnh sơ kỳ cùng trung kỳ thì mới có thể đến chứ tu vi cao hơn một chút sẽ không có khả năng đến nơi này, hơn nữa ngồi xuống xa xa cũng có thể nhìn thấy cốc không có sự sống nên cũng sẽ không tiến đến, cường giả địa giai cảnh thì cũng càng không thể đến được nơi không có một ngọn cỏ, chim không đẻ trứng như thế này.

Cho nên cả trăm năm qua mặc dù có vài vị võ giả tiên thiên cảnh phát hiện ra sơn động này nhưng đều bị mất mạng, đều bị kiếm ý trong sơn động tiêu diệt hết, vậy nên hơn một trăm viên linh thạch trong động đều giúp Huyền Thiên được lợi.

Linh thạch tới tay khiến tâm tình của Huyền Thiên vô cùng sảng khoái nên đi vào sâu trong dãy núi Âm Phong để càn quét yêu thú. Thời điểm săn bắt yêu hạch xong rồi thì Huyền Thiên lập tức dọc theo đường cũ trở về, xuyên qua thạch thất, dọc theo sơn động đi ra khỏi sơn cốc, ngay lúc này cũng không đi theo mạch nước ngầm mà là đi theo hồ nước ra khỏi.

Thời điểm còn mấy vòng nữa là rời khỏi động, khoảng chừng trăm mét thì phía trước đột nhiên tràn ngập một luồng kiếm khí.

Huyền Thiên chấn động, rõ ràng là trận pháp trong động đã bị phá mà làm sao còn có kiếm ý lưu lại chứ?

Nhưng mà ngoài động lập tức truyền đến một trận tiếng nổ kinh thiên động địa, hơn nữa thanh âm leng keng leng keng giòn tang vang lên liên miên không dứt, cũng là có người đại chiến đánh tới phụ cận ngoài động này.

- Vừa rồi lúc tiến vào ngay cả quỷ cũng đều không có, không có ngươi nào cả, hiện tại sao lại có thể có người đánh nhau tới đây vậy chứ? Nơi này cách miệng động còn có mấy vòng mà đều có thể cảm nhận được sóng dư âm của sức lực kiếm ý, người chiến đấu tuyệt đối là cao thủ.

Trong lòng Huyền Thiên thật sự kinh ngạc, lập tức đi nhanh về hướng cửa động.

Còn một chỗ ngoặt cuối cùng, ở chỗ cách cửa động khaowrng hơn hai mươi mét thì Huyền Thiên liền dừng cước bộ tránh ở một chỗ trũng nhìn ra phía ngoài động, có thể thấy rõ ràng hai người đang chiến đấu.

Thần sắc của Huyền Thiên lập tức chấn động, thực lực của hai người này đáng sợ hơn tưởng tượng của Huyền Thiên nhiều lắm, không chỉ là cao thủ mà còn là cao thủ trong cao thủ, một người dùng kiếm, một người dùng đao, lực công kích của đao cương, kiếm cương chém ra đều vô cùng khủng bố, đều là cường giả thiên giai cảnh siêu cấp.

Hiện tại nhãn lực của Huyền Thiên không có cách nào có thể đoán được cảnh giới cụ thể của hai người ở thiên giai cảnh, chỉ là có thể cảm giác được khí thể của hai người này vô cùng hùng vĩ, thực lực vô cùng khủng bố.

Sau đó, điều khiến Huyền Thiên kinh ngạc hơn nữa nữa chính là tuổi của hai kiếm khách cùng đao khách nào lại vô cùng trẻ.

Dáng người đao khách vô cùng cao lớn, khoảng chừng 1m9, mỗi một đao chém ra đều phá toái hư không, như núi sụp đổ, có sức lực vô cùng khủng bố, nhìn qua ước chừng hai mươi mốt tuổi.

Còn kiếm khách thì thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn một chút, chỉ ước chừng hai mươi, kiếm kỹ mở ra như sao bay đầy trời tạo thành vô số ngôi sao, bao phủ hết toàn bộ một mảnh lớn phạm vi phụ cận, tầm mắt của Huyền Thiên có hạn nên căn bản không cách nào nhìn thấy kiếm kỹ của kiếm khách bao phủ bao xa, nhưng Huyền Thiên lại biết kiếm kỹ của kiếm khách trẻ tuổi vô cùng đáng sợ, cho dù lực của đao khách vô cùng lớn, đao pháp như thần thì cũng có dấu hiệu bị kiếm kỹ của bị kiếm khách này áp chế, có một chút hạ phong.

Tướng mạo của kiếm khách kia rất anh tuấn, cho dù là lúc kích chiến cũng bình tĩnh, khí độ nhẹ nhàng, nhìn qua giống như khí chất của thiên tử, kiếm thuật thi triển cũng chỉ điểm giang sơn, rầm rộ, gợi lên rất nhiều thiên địa đại thế, ép đao khách trẻ tuổi cho dù có sức lực khủng bố thì căn bản không thể phát huy được

- Trọng Thủy Lưu, chỉ bằng ngươi mà cũng có thể nổi danh cùng ta à! Hôm nay ta sẽ chém ngươi để cho người trong thiên hạ biết rõ Tàng Thiên Ca ta chính là một đóa hoa hồng, còn ngươi cũng tất cả các thiên tài trong thiên hạ thì chỉ có thể trở thành một mảnh lá xanh bên cạnh hoa hồng mà thôi.

Âm thanh do kiếm khách phát ra tuy rằng ngữ khí sát phạt khá nặng, ngạo khí phi phàm nhưng bộ dạng nói chuyện của kiếm khách trẻ tuổi cũng là trò chuyện vui vẻ, giống như là một câu nói vui đùa mà thôi.

Trọng Thủy Lưu? Tàng Thiên Ca sao?

Trong đầu Huyền Thiên không ngừng hiện lên danh tự các thiên tài hậu bối của Thần Châu đại địa, sửng sốt khi không tìm được người tên là Trọng Thủy Lưu và Tàng Thiên Ca.

Huyền Thiên nhớ tới ngoại trừ công tử cấp yêu nghiệt thì bên ngoài còn có yêu nghiệt thiên tài Hướng Thiên Tiếu đã lấy được Đại kim cương thần lực công: thì nhất định sẽ bước vào thiên giai cảnh lúc mười tám tuổi, không khỏi thầm nghĩ chẳng lẽ Trọng Thủy Lưu và Tàng Thiên Ca cũng giống như Hướng Thiên Tiếu, đều là một tuyệt đại thiên tài xuất thân sơn dã sao? Hay là một yêu nghiệt có chút thế lực lớn nhưng vẫn chưa lộ diện?

Đang suy nghĩ thì đao khách trẻ tuổi đã cười lên ha hả, thanh âm to đến cực điểm, vô cùng tục tằng:

- Ha ha ha ha…..Tàng Thiên Ca, khẩu khí của ngươi cũng thật là lớn, cũng không sợ gió quá lớn chà xát đầu lưỡi của ngươi à, đao của lão tử chặt đầu thì luôn chém mấy tên thiên tài yêu nghiệt không biết trời cao đất rộng, tất cả mấy tên yêu nghiệt thiên tài đó đều đã trở thành oan hồn dưới đao của lão tử, lão tử một bước chém một cái, một đường chém đến vương giả vô thượng chi cảnh. Tàng Thiên Ca, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi.

- Ta kháo! Địa vị của hai người biến thái này như thế nào? Mà khẩu khí của người này còn lớn hơn so với người khác, đi mẹ nó cho rồi.

Huyền Thiên xì mũi coi thường.

Tàng Thiên Ca nói hắn là hoa hồng duy nhất trong thiên hạ còn tất cả các yêu nghiệt thiên tài khác cũng chỉ là một mảnh lá xanh bên cạnh hoa hồng mà thôi.

Trọng Thủy Lưu thì lại nói tất cả yêu nghiệt đều trở thành oan hồn dưới đao của hắn, hắn một bước chém một người, một đường chém đến vương giả vô thượng chỉ cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.