Cho nên, ngày sau Huyền
Thiên nếu ra tay tương trợ Phong Vân thế gia, Chiến gia, nhất định có
thể giải quyết được vài chuyện khó khăn.
Vệ Dịch Đức cùng Lục Kình Tùng nhìn nhau, có chút hổ thẹn, Vệ gia và Lục gia cũng không có giao hảo với Tịch Dương Lâu, cũng chưa từng cho Huyền Thiên ân huệ, ngược lại hậu nhân cùng Huyền Thiên huyên náo rất không
thoải mái, thậm chí binh khí tương kiến, từng có sinh tử chi đấu.
- Huyền Thiên, Vệ gia đã từng mạo phạm đối với ngươi và Tịch Dương Lâu,
lão phu cảm thấy sâu sắc hổ thẹn, đại biểu bọn hắn xin lỗi ngươi, thỉnh
ngươi khoan dung, ngươi nếu muốn trừng phạt gì với bọn hắn, thỉnh cứ
việc nói đi ra, lão phu nhất định sẽ làm được.
Vệ Dịch Đức đứng lên, ôm quyền nói với Huyền Thiên.
Lục Kình Tùng cũng đi theo đứng lên, nói:
- Tiểu bối Lục gia không biết cao thấp, trước kia có đắc tội qua Huyền Thiên, kính thỉnh thứ lỗi.
Lục gia ngoại trừ Lục Tuyệt Trần từng có tranh đấu với Huyền Thiên cũng
không còn gì khác, so sánh với Vệ Dịch Đức, lời Lục Kình Tùng càng có
lực lượng hơn một ít.
Huyền Thiên khoát khoát tay với hai người, nói:
- Đều là chuyện quá khứ, cũng không cần nhắc lại nữa, Thiên Nhãn Môn và
Tinh Thần Kiếm Phái cùng Huyền mỗ có chút sâu xa, ngày sau kính xin Lục
gia, Vệ gia không nên khó xử bọn hắn.
Huyền Thiên không có tính toán nổi lên tranh đấu gì với Vệ gia, Lục gia, đương nhiên, hắn cũng không muốn phải nhìn hai đại thế gia Kiếm Đế ức
hiếp Thiên Nhãn Môn và Tinh Thần Kiếm Phái.
Thấy Huyền Thiên không nói thêm gì, Vệ Dịch Đức và Lục Kình Tùng trên mặt đều lộ ra sắc mặt vui mừng, nói:
- Kính xin yên tâm, chúng ta sẽ nghe theo phân phó.
...
Nói chuyện với năm đại Chuẩn Đế xong, thế lực mới của Trung Châu đại địa xem như đã phân rõ ràng.
Tịch Dương Lâu, Phong Vân thế gia, Chiến gia vẫn liên minh như trước,
thực lực chiếm cứ lấy địa vị tuyệt đối, Vệ gia, Lục gia tương đối mà nói phải yếu thế hơn nhiều.
Bởi vì Huyền Thiên giao phó, Vệ gia cũng không dám dóm ngó Tinh Thần
Kiếm Phái, Lục gia cũng không dám lại khống chế Thiên Nhãn Môn nữa,
Thiên Nhãn Môn thoát ly sự khống chế của Lục gia, chuyển ra Việt Giang
Vực, rời xa Đông Lục Vực, dừng chân ở Đông Nam Bộ Trung Châu, mưu đồ
phát triển, rất nhiều năm sau, Thiên Nhãn Môn cũng trở thành một thế lực hết sức quan trọng trên Trung Châu đại địa.
Ngoại trừ năm đại Chuẩn Đế lúc trước tới bái kiến Huyền Thiên, không còn bất luận ai tới quấy rầy hắn nữa, hắn ở Tịch Dương Lâu an tâm tu luyện, tìm hiểu áo nghĩa, có Long Tử Nghiên và tiểu Hổ làm bạn, thời gian trôi qua rất là tiêu sái.
Huyền Thiên duy nhất chờ đợi chính là Thiên Cơ Côn hiện thân rồi.
Thời gian trôi qua từng ngày, trong nháy mắt, đã đến tháng ba đầu xuân.
Huyền Thiên lĩnh ngộ áo nghĩa vẫn là Dương Chi Áo Nghĩa tăng lên nhanh
nhất, trải qua một tháng kế tiếp, đã đột phá đến thất giai sơ kỳ.
Áo nghĩa ngoài thất giai, đối ứng với tu vị Kiếm Đế tu vị, áo nghĩa một
khi đạt tới thất giai, lực lượng sẽ có tiến triển thật lớn.
Không nói đến uy lực Kiếm trận, chỉ riêng thực lực bản thân Huyền Thiên, theo Dương Chi Áo Nghĩa đột phá đến thất giai sơ kỳ cũng đã có tăng lên không nhỏ .
Một ngày này, đầu tháng ba.
Như thường ngày, Huyền Thiên ở ngọn núi phía sau Tịch Dương Lâu tĩnh tọa tu luyện, bên cạnh lơ lững Hỗn Độn Thánh Đỉnh, Lôi Chi Thánh Đỉnh,
Phong Chi Thánh Đỉnh hơn nữa còn lơ lững các loại hư ảnh ngôi sao như Cự Thổ tinh, Thái Dương Tinh, Cực Điện Tinh, Cương Phong Tinh... hắn một
bên tìm hiểu Thánh Đỉnh, một bên tu luyện Cứu Cực Dẫn Tinh Quyết.
Kỳ thật, hắn vẫn còn luyện hóa hấp thu Diêm Hoàng Thổ và Quỷ Minh Hỏa.
Huyền Thiên có được tam đại nguyên thần -- Hỗn Độn Nguyên Thần, Lôi Đình Nguyên Thần, Phong Chi Nguyên Thần, hơn nữa còn có Hỏa Diễm Kiếm Hồn,
có thể nói nhất tâm đa dụng.
Cách đó không xa, Long Tử Nghiên đang luyện hóa Thần Long chi huyết
trong cơ thể. Nàng ở trong Tiềm Long Bí Cảnh đã hấp thu đủ nhiều Thần
Long chi huyết, sau này tu luyện, chỉ cần chậm rãi luyện hóa Thần Long
chi huyết trong cơ thể thì tu vị sẽ tăng lên rất nhanh.
Tiểu Hổ tắc thì hóa thân dài 4-5m, nằm ở trên một tảng đá bên cạnh Huyền Thiên, duỗi thân thể dài của mình lười biếng phơi nắng.
Sau khi nó thôn phệ huyết nhục cường giả chỉ cần dần tiêu hóa, căn bản
không cần tận lực đi tu luyện, tu vị và thực lực sẽ tăng lên vùn vụt
- Hừ --!
Bỗng nhiên, tiểu Hổ đang lười biếng bỗng ngẩng đầu, thần sắc lập tức trở nên phấn chấn, ánh mắt nhìn sang hướng Tây.
Qua không đến hai lượt hô hâos, tiểu Hổ liền thoáng cái tung lên, trực tiếp nhảy đến cạnh Huyền Thiên.
- Hừ --! Hừ hừ hừ... !
Tiểu Hổ gầm rú vài tiếng với Huyền Thiên, sau đó trên lưng chợt dài ra một đôi cánh màu đen, nhất phi trùng thiên.
Nháy mắt, tiểu Hổ liền xông lên đám mây, cấp tốc bay về hướng Tây, biến mất không thấy gì nữa.
Hiện tượng quái dị của tiểu Hổ khiến Huyền Thiên và Long Tử Nghiên đều tỉnh lại từ trạng thái tu luyện.
- Tiểu Hổ làm sao vậy, Thiên ca? "
Long Tử Nghiên nhìn tiểu Hổ bay vào bầu trời biến mất không thấy gì nữa liền kỳ quái hỏi thăm.
Huyền Thiên khẽ nhíu mày:
- Chẳng lẽ là nàng đã đến?
- Ai?
Long Tử Nghiên thần sắc hơi quái lạ!
- Chủ nhân chân chính của tiểu Hổ!
Huyền Thiên đứng lên, nói:
- Tử Nghiên, nàng ở chỗ này chờ, ta đi xem.
Long Tử Nghiên nhẹ gật đầu, Huyền Thiên vừa sải bước ra, lập tức nhạt nhòa không thấy gì nữa.
Tây Huyền Vực, trong Thập Vạn Đại Sơn, có một khối đất bằng phạm vi hơn vạn dặm.
Ngày xưa nơi này là núi non trùng điệp không ngớt không dứt, nhưng từ
khi Ma giới xâm lấn, nơi này đã xảy ra đại chiến giữa Nhân tộc và Ma
tộc, núi non trùng điệp phạm vi hơn vạn dặm đều bị biến thành đất bằng.
Về sau, cường giả Trung Châu ở đây lập nên sáu tòa pho tượng, cùng với hai tòa bia lớn.
Sáu pho tượng, theo thứ tự là Huyền Thiên và Phong Vân Long Thành, Phong Vân Diệt Ma, Chiến Hồng Cương, Vệ Dịch Đức, Lục Kình Tùng.
Hai tòa bia lớn kia, một tòa là công huân bia, ghi lại tất cả võ giả
Nhân tộc tham chiến, một tòa là anh hùng bia, ghi lại các vị anh hùng vì Nhân tộc mà mất mạng.
Giờ phút này, hư không phía trước pho tượng Huyền Thiên đứng một cô gái
tuyệt sắc áo trắng như tuyết, ngoại trừ một đầu tóc đen, nàng toàn
thân cao thấp đều y như tuyết trắng, da như tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi.
Trong ngực cô gái tuyệt sắc như tuyết trắng này ôm một đầu Hắc Miêu lớn
chừng bàn tay, Hắc Miêu thần sắc lười biếng, híp nửa mắt.
Thế nhưng bỗng nhiên Hắc Miêu lười biếng tựa hồ tinh thần tỉnh táo, ngẩng đầu lên, nhìn sang một bên.
Xa xa, một hắc hổ sau lưng mọc lên hai cánh, đôi cánh đập cái liền mấy ngàn dặm đang thuấn di qua phía này.
Phía sau lưng Hắc Hổ đứng một thanh niên anh tuấn, tuổi chừng hai mươi, đúng là Huyền Thiên.
Hắc Hổ này tự nhiên là tiểu Hổ rồi, Huyền Thiên đi ra từ Tịch Dương Lâu, liền đuổi theo tiểu Hổ, cùng nhau mà đến.
Rất xa, Huyền Thiên liền thấy được trong bầu trời xa xa, nữ tử áo trắng
không nhiễm một hạt bụi kia quả nhiên là Hiên Viên Sơ Tuyết.
Từ khi từ biệt ở Thần Châu, hắn cùng với Hiên Viên Sơ Tuyết, đã có trên mười năm chưa từng tương kiến rồi.