Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 706: Chương 706: Huyền Thiên ở đây. (1)




Nhưng lại là vị trí vô cùng tốt, vài ngọn núi trung tâm, xung quanh có một cái hồ nước hai ba trăm mét, hồ nước này vĩnh viễn không khô cạn, cho nên, phụ cận ở bên có rất nhiều thực vật sinh trưởng, cây xanh cỏ xanh, nhìn thật giống một mảnh sắc xuân.

‘Mộc Kiếm Vương’ chọn nơi này làm nơi an nghỉ cuối cùng, cho nên ở phụ cận bố trí một ít trận pháp liên hoàn, đều là ảo trận mê trận, võ giả tiến vào trong đó cũng không có bị nhốt lại, cũng không bị lạc đường, nhưng mà bất tri bất giác vượt qua Đại Thanh Sơn, căn bản nhìn không thấy được sự tồn tại của Đại Thanh Sơn.

Sa mạc Tây Mộc Lý không lớn giống như sa mạc Tây Tháp Tư, bên trong cũng không có nguy hiểm đến như vậy, cường giả địa giai tiến vào cũng rất nhiều, nhưng mà, qua nhiều năm cũng không ai phát hiện ra sự tồn tại của Đại Thanh Sơn.

Gần mấy tháng nay, một ít di tích của ‘Mộc kiếm vương’, do các cường giả ở Thần Châu chia ra tìm được, mà thế lực của Huyền gia Tây Vực là người phát hiện ra di tích của ‘Mộc kiếm vương’ sớm nhất, là do ‘Kiếm công tử’ ra ngoài lịch lãm phát hiện được.

‘Kiếm công tử’ dọc theo dấu chân của ‘Mộc kiếm vương’, cùng với một ít manh mối có được, liền tìm được sa mạc Tây Mộc Lý, rồi phát hiện ra Đại Thanh Sơn, toan tính lấy kiếm phá hỏng để xông qua ảo trận mê trận ở bên ngoài Đại Thanh Sơn.

‘Kiếm công tử’ xác định Đại Thanh Sơn là nơi nơi an nghỉ cuối cùng của ‘Mộc kiếm vương’, Huyền gia ở Tây Vực chuẩn bị độc chiếm truyền thừa của ‘Mộc kiếm vương’, cho nên, gia chủ Huyền Ky vụng trộm dẫn theo một nhóm người đi tới ô châu, mà đại bộ phận khác ở Huyền gia, cũng cố ý ở phía Bắc Bộ Tây Vực chế tạo ra sương mù, rồi nói dối đã phát hiện ra nơi an nghỉ cuối cùng của ‘Mộc kiếm vương’, hấp dẫn các đại thế lực cường giả ở Thần Châu, toàn bộ đều chạy về phía Bắc Bộ Tây Vực.

'Kiếm công tử' chỉ vì cái lợi trước mắt, không có đợi Huyền Ky đến nơi, đã tự mình thâm nhập vào bên trong Đại Thanh Sơn, mất đi tin tức, mà lúc Huyền Ky dẫn người chạy đến, chỉ có thể xông tới bên ngoài của Đại Thanh Sơn mà thôi, còn ở bên trong Đại Thanh Sơn, vô luận là cường giả địa giai, hay là cường giả thiên giai đi vào đều bị giam cầm chân nguyên, một cọng cỏ một ngọn cây bên cạnh tùy thời cũng có thể biến thành kiếm quang công kích, vô cùng nguy hiểm, cho dù Huyền Ky, cũng không thể xông vào, phải lui ra ngoài.

Huyền Ky tin tưởng, khẳng định bên trong Đại Thanh Sơn có lộ tuyến chính xác, nhưng mà, bọn họ lại không có đủ nhân thủ để thử từng cái. Vì vậy liền lấy toàn bộ cường giả ô châu địa giai, ra làm vật hy sinh để dò đường đi.

Cường giả Huyền gia đều đi vào Đại Thanh Sơn, ngay lúc này tuy mang theo hơn một trăm vị cường giả ô châu. Nhưng cũng không có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, sau khi đi qua vài cái ảo trận mê trận, liền tiến vào sa mạc Tây Mộc Lý, nhưng mà cách mấy trăm dặm, lại thấy mấy ngọn núi màu xanh xuất hiện trước mắt mọi người.

- Ở bên trong sa mạc Tây Mộc Lý, vẫn còn có ốc đảo sao?

Nhìn thấy cảnh sắc ở trước mắt, cường giả Ô Châu khiếp sợ không thôi.

Nơi này cách Ô Châu cũng chỉ mấy trăm dặm, có thể nói rất gần, nhưng mà, bọn họ chưa từng có nghe nói qua, là ở trong đây có một cái ốc đảo nha.

Hơn nữa, nhìn mấy ngọn núi xanh tươi, cây cối tươi tốt và cỏ xanh rậm rạp này, thì bất kỳ thứ gì so với ô châu cũng thấy sức sống nó tươi tốt hơn.

Cuối cùng cũng nói ra mục đích, Huyền Ky lớn tiếng nói:

- Bảo tàng ở trong Đại Thanh Sơn này, mọi người đồng tâm hiệp lực, tìm ra lộ tuyến chính xác, bảo tàng liền là của các ngươi.

Nói xong, Huyền Ky vung tay lên.

Hơn trăm vị cường giả ô châu, lập tức chia ra làm hơn mười đội, mỗi đội có một ít cường giả thiên giai, hoặc là cường giả địa giai dẫn đầu, tản ra đi dọc theo bên cạnh của Đại Thanh Sơn.

Huyền gia đã nghiên cứu kỹ lưỡng về Đại Thanh Sơn này rồi, cảm thấy có hơn mười chỗ vị trí, đều có thể là lộ tuyền chính xác, cho nên cần phải thăm dò từng cái.

Nhiệm vụ thăm dò này, đương nhiên là do những cường giả ô châu này làm.

Vì vậy một đội của Huyền Thiên, tổng cộng cũng trên mười người, người có tu vi cao nhất cũng chỉ tới địa giai cảnh lục trọng. Dẫn đầu bọn họ là cường giả Huyền gia, tổng cộng có bốn người, đều là cường giả địa giai.

Bốn vị cường giả của Huyền gia, có ba người Huyền Thiên từng gặp, đúng là ba người Huyền Nhất Bính, Huyền Khánh Phi, Huyền Hưng Du ngày hôm qua ở trên đường cái gọi hắn.

Một người là cường giả địa giai cảnh cửu trọng áp trận, tên là Huyền Thanh Chu.

- Hoàng Thí, ngươi thật quá may mắn, lại gặp được ta, thật sự là tam sinh hữu hạnh nha.

Huyền Nhất Bình nhìn thấy Huyền Thiên cùng một đội với hắn, liền lập tức bu lại, bộ dạng cảm thấy rất quen thuộc.

Hai người Huyền Khánh Phu cùng Huyền Hưng Du đi theo phía sau hắn.

Huyền Thiên không để ý đến âm thanh của Huyền Nhất Bình, nói:

- Nghe nói Huyền Thiên danh chấn Thần Châu và là đệ tử thân truyền của Các chủ Bắc Thần La Khiếu Dã, xuất thân từ Huyền gia ở Tây Vực phải không?

Tuy biết rõ ba người này là tâm phúc của Huyền Ky, nhưng mà, Huyền Thiên vẫn không nhịn được mở miệng hỏi thăm.

Ba người gồm Huyền Nhất Bình, Huyền Khánh Phi, Huyền Hưng Du nghe thấy tên ‘Huyền Thiên’, thần sắc bỗng nhiên ngưng trọng, Huyền Nhất Bình nói:

- Quái! Huyền Thiên chỉ có một chút tên tuổi mà thôi, sao có thể dùng danh chấn Thần Châu để hình dung được, chỉ có Thiếu chủ ‘Kiếm công tử’ ở Huyền gia Tây Vực của chúng ta mới có thể danh chấn Thần Châu, ngươi nghe đúng rồi, Huyền Thiên đúng là xuất thân từ Huyền gia, nhưng đã sớm bị trục xuất ra khỏi gia tộc, cũng không còn quan hệ gì tới Huyền gia Tây Vực nữa rồi, Thiếu chủ nhà ta nói, đợi Huyền Thiên bước vào thiên giai cảnh, rồi mới chém chết Huyền Thiên để tế kiếm, nếu như Huyền Thiên chết ở dưới thân kiếm của Thiếu chủ nhà ta, vậy cũng là vinh hạnh cho hắn, đáng tiếc hắn không có được phúc khí này, tháng trước trong trận chiến ở dãy núi Thất Huyền đã chết mất xác rồi.

- Huyền Thiên không xứng làm đối thủ của Thiếu chủ nhà ta, chết sớm một chút thì cũng rất tốt, đừng làm dơ kiếm của Thiếu chủ!

Huyền Hưng Du oán giận nói.

Khóe mắt Huyền Thiên nhắm lại, nói:

- Nghe nói mệnh của Huyền Thiên rất lớn, mười mấy năm trước bị đuổi giết cực kỳ thảm mà cũng không chết, nhưng bây giờ lại chết, thiệt hay giả vậy?

- Đương nhiên là sự thật, bị giam cầm trong dãy núi Thất Huyền, người vây ở bên trong cũng đều đi ra, nhưng cũng có một số người biến mất vĩnh viễn, mà Huyền Thiên vẫn còn ở trong đó.

Huyền Nhất Bình nói khẳng định.

Huyền Khánh Phi từ nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên cảm thán một câu:

- Đáng tiếc…năm đó hắn là một tiểu hài tử xấu xa, chúng ta lại không có thể giết được hắn…!

Lông mày Huyền Thiên nhảy dựng lên, nhìn Huyền Khánh Phi một cái:

- Như vậy, năm đó Huyền Thiên bị người ta đuổi giết, ngươi cũng ở đó sao?

- Chúng ta đều ở đó!

Ngữ khí của Huyền Hưng Du rất là đắc ý:

- Chúng ta vì gia chủ mà lập công lớn, nếu không nghe lời, gia chủ cũng sẽ không bí mật mang bọn ta đến Đại Thanh Sơn đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.