Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1099: Chương 1099: Khắc Ma Bảo Châu. (2)




Tốc độ thuấn di của Huyền Thiên phải nhanh hơn Thi Vương Lông Xanh nhiều lắm, hắn dùng Kiếm Trận Vạn Kiếm thuấn di mà đi, ở Thiên giai cảnh đã có được tốc độ vượt qua Vương giả, hoàn toàn có thể dùng thần tốc để hình dung.

Thi Vương Lông Xanh một hơi chỉ có thể thuấn di hơn ba mươi dặm, mà Huyền Thiên lại có thể thuấn di hơn năm mươi dặm, tốc độ gần như gấp đôi, một hơi thì khoảng cách có thể rút ngắn được chừng hai mươi dặm rồi.

Hào quang thuấn di rất nhanh liền biến mất ở trong mắt võ giả Kiếm Tông, nhưng có một ít thái thượng trưởng lão tu vị cực cao lại có thể thấy được, hào quang thuấn di của Huyền Thiên như như là truy tinh cản nguyệt vậy, đang nhanh chóng thuấn di đến gần hào quang của Thi Vương Lông Xanh.

Chỉ trong mấy hơi liền đuổi được gần trăm dặm, Thi Vương Lông Xanh quay đầu lại nhìn thoáng qua, tròng mắt khô cạn kia thiếu chút nữa đã lòi ra.

Mấy hơi trước, Huyền Thiên còn cách hắn hơn trăm dặm, hiện giờ Huyền Thiên cách hắn chỉ có hơn bốn mươi dặm nữa thôi. . .

- Thời đại Thượng Cổ, cho dù là Kiếm Trận Vạn Kiếm Sư trong truyền thuyết cũng không biến thái như tiểu tử này ah, hiện giờ ở thời đại Vương giả khó gặp thế này, sao lại xuất hiện một yêu nghiệt biến thái như thế? Chiến lực vô địch cũng thôi đi, con mẹ nó tốc độ cũng nhanh như vậy, lại còn có bảo bối giam cầm hư không nữa, con mẹ nó có để người khác sống không đây. . . !

Thấy Huyền Thiên càng đuổi càng gần, Thi Vương Lông Xanh trong nội tâm hồn kinh táng đảm, chửi loạn một hồi.

Lại hai hơi qua đi, Huyền Thiên liền đuổi theo Thi Vương Lông Xanh, hai người cơ hồ đồng thời vọt ra từ hư không, khoảng cách cách xa nhau không đến 2000m.

Thi Vương Lông Xanh một mực hư không thuấn di chợt cảm giác được bốn phía hư không chắc chắn như sắt, hắn không cách nào thuấn di được nữa rồi, cái này khiến lông xanh toàn thân hắn đều dựng lên, thân thể một hồi phát lạnh.

Không cách nào thuấn di, chứng tỏ Huyền thiên đã đuổi theo hắn rồi.

- Không nên giết ta ----!

Thi Vương Lông Xanh lập tức xoay người một cái, nhìn Huyền Thiên hoảng sợ kêu lên.

XIU.... XIU... XIU.... XIU... XÍU... UU! --!

Trả lời Thi Vương Lông Xanh là Vạn Kiếm Sát Vương kiếm trận rậm rạp chằng chịt!

Ánh mắt Huyền Thiên kiên định mà lạnh lùng, đối với Thi Vương Lông Xanh, hắn sớm đã có lòng muốn giết, chỉ là một mực không đụng tới, mà hắn lại không có thời gian đi tìm, hôm nay Thi Vương Lông Xanh tự động đưa tới cửa ra, cơ hội tốt như vậy sao có thể buông tha được.

Vạn Kiếm Sát Vương kiếm trận chụp xuống, phạm vi cực lớn, Thi Vương Lông Xanh không cách nào thuấn di chạy trốn, căn bản tránh không tránh khỏi công kích của kiếm trận được, chỉ có thể ngăn cản.

Thi Vương Lông Xanh hai tay nắm hai tay, hai chân tách ra hai bên, cả người như cột điện bằng sắt đứng ở trong hư không, Cương nguyên Lôi hệ mãnh liệt bành trướng trong cơ thể lập tức tuôn ra, hóa thành một cái cương tráo lôi cầu cự đại, tầng tầng bảo vệ hắn ở bốn phương tám hướng.

Keng keng keng keng keng --!

Kiếm Cương Kiếm Trận lập tức liền chém lên lôi cầu kia, lôi cầu cương tráo kia lực phòng ngự thập phần cường đại, trong lúc nhất thời, thậm chí ngay cả Vạn Kiếm Sát Vương kiếm trận cũng không thể phá vỡ được.

Nhưng trên lôi châu cương tráo kia thực sự xuất hiện đạo đạo vết rách, vết rách không ngừng tăng nhiều, hơn nữa không ngừng khắc sâu, chỉ giằng co năm lần hô hấp liền bành một tiếng, trực tiếp bạo toái, Kiếm Cương vô tận trức sau mà đến trực tiếp bổ vào trên người Thi Vương Lông Xanh.

- Ah --------!

Tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong miệng Thi Vương Lông Xanh truyền ra, thi thể Linh Khu của hắn đều bị Vạn Kiếm Sát Vương kiếm trận bổ ra đạo đạo vết thương sâu đủ thấy xương.

- Bổn vương từng hữu hạnh tiến xuống Địa Để Ma giới, chờ đợi vạn năm phục sinh, dùng Thi chứng đạo chi pháp, hôm nay hết thảy đại công đại thành, Thiên Địa lại bắt đầu khôi phục đến thời đại Thượng Cổ, là thời điểm để bổn vương đại triển quyên cước ah--! Sao lại chết ở trên tay một tiểu bối như ngươi, bổn vương hận --! Ta hận ah --!

Trong tiếng kêu thế lương thảm thiết, Thi Vương Lông Xanh tràn ngập oán hận.

Một đạo lại một đạo Kiếm Cương, trực tiếp chém rụng Thi Vương Lông Xanh xuống mặt đất.

Huyền Thiên bàn tay vừa nhấc, một cái tiểu đỉnh cao gần một tấc lập tức xuất hiện tại lòng bàn tay, đúng là Hỗn Độn Thánh Đỉnh, hắn ném Hỗn Độn Thánh Đỉnh ra.

Hỗn Độn Thánh Đỉnh lập tức biến lớn, cao hơn ba mét, đã rơi vào trên người Thi Vương Lông Xanh, ép khiến hắn không cách nào động đậy nổi.

Thi Vương Lông Xanh bản thân bị trọng thương, mệnh huyền một đường, giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi sự trấn áp của Hỗn Độn Thánh Đỉnh được.

Huyền Thiên đáp xuống trước mặt Thi Vương, lấy Ngự Lôi Châu ra.

- Bảo bối của ta --! Bảo bối của ta ah --!

Thi Vương Lông Xanh trông thấy Ngự Lôi Châu, tinh thần lập tức phấn chấn thêm vài phần.

Huyền Thiên vuốt vuốt Ngự Lôi Châu, nói:

- Châu này ngoại trừ có thể hấp thu Lôi Đình chi lực, còn có hiệu quả gì? Lại khiến ngươi một mức nhớ mãi không quên như thế?

. . .

Khẽ khảo hình một phen, Huyền Thiên liền hiểu rõ, Ngự Lôi Châu còn gọi là Khắc Ma Châu, ở thời đại Thượng Cổ phi thường nổi danh, bởi vì thời đại Thượng Cổ, thường xuyên có Ma tộc khác loại, đánh Thần Châu, Ma tộc thực lực thập phần cường đại, võ giả Thần Châu chống cự cố gắng hết sức.

Về sau, vì chống cự Ma tộc, Cung Chủ Lôi Cung từ một thế lực siêu cấp ở bên ngoài Thần Châu mượn tới một khỏa Bảo Châu, chính là Ngự Lôi Châu, Ngự Lôi Châu là do Thiên Lôi chi tinh rèn mà thành, Thiên Lôi có hiệu quả khắc tà, đối với Địa để Ma tộc có hiệu quả khắc chế cường đại, Ngự Lôi Châu là Thiên Lôi chi tinh lại càng có hiệu quả trác tuyệt.

Lôi Cung mượn nhờ Ngự Lôi Châu, cùng các Vương giả ở Thần Châu liên thủ lại mới đánh bại được sự xâm lấn của Ma tộc.

Sau lần kiếp nạn Dị Ma kia chấm dứt, Lôi Cung sẽ trả Bảo Châu kia lại, thẳng đến vạn năm trước lại một lần nữa xuất hiện kiếp nạn Dị Ma.

Khi đó Thi Vương Lông Xanh đã đầu nhập Ma tộc, muốn trộm Ngự Lôi Châu, bị Lôi Vương phát hiện trấn áp hắn dưới lòng đất, chuyện sau này Thi Vương Lông Xanh liền không biết nữa, chỉ biết là có lực lượng khủng bố phủ xuống, hắn ở trong lòng đất cũng cảm giác được, tựa hồ tất cả đều bị hủy diệt, Vương giả vô thượng đều hóa thành tro tàn, đại địa nghiền nát không chịu nổi. . .

Huyền Thiên lại biết rõ, vạn năm trước lần kiếp nạn Dị Ma cuối cùng, sợ là Thần Hoàng và Minh Đế đánh tới Kiếm Giới, vừa lúc đánh nhau ở phụ cận Thần Châu, hai vị lão đại này đều là mãnh nhân, một đánh khi đánh thì toàn bộ Kiếm Giới đều phải bị sụp đổ rồi, thậm chí có đại lục trực tiếp bị đánh bay vào trong tinh không, Thần Châu đại địa tự nhiên bị vạ lây, Vương giả cũng chỉ là võ giả phàm giới, đối với Thần Hoàng cùng Minh Đế mà nói thì ngay cả con sâu cái kiến cũng không phải, bọn hắn đánh nhau, dư âm còn lạ quét qua, tự nhiên sẽ hình thành lực hủy diệt, bất kể thế lực lớn siêu cấp này cũng đều sẽ bị hủy diệt trong nháy mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.