Hơn trăm người nhao nhao xuống ngựa, dưới sự chủ dẫn của Ngưu, Trình, Trương ba nhà phân thành ba đường, vây kín Hoàng gia.
Nhưng mà thời điểm bọn họ vụng trộm vượt tường mới phát hiện, trong nội viện
Hoàng gia cũng không phải không có một bóng người, mà là có một người
tuổi trẻ cầm trường kiếm trong tay, một người một kiếm đang chờ bọn họ.
Người trẻ tuổi này ước chừng mười lăm, lớn lên lông mày xanh đôi mắt đẹp,
tuấn dật phi phàm, tuổi không lớn lắm nhưng thân cao một mét bảy lăm,
kiếm trong tay bề rộng chừng bốn chỉ, dài ước chừng một mét hai, so với
kiếm bình thường vừa dài vừa lớn.
Người trẻ tuổi này chính là Huyền Thiên, kiếm trong tay là Trọng Nhạc Kiếm.
- Là Huyền Thiên? Hắn vậy mà không chết? Từ Thú Hoang Sơn Mạch quay về?
Trên đầu tường Ngưu Chấn Sơn, Ngưu Chấn Nhạc, Trương Cốc Phong, Trương Cốc
Tùng, Trình Nguyên Vũ, Trình Nguyên Công mấy người nhìn thấy Huyền Thiên đều giật mình.
Người của ba gia tộc cho rằng Huyền Thiên đã chết, đã sớm rút người từ lối ra Thú Hoang Sơn Mạch quay về.
Huyền Thiên vừa mới trở lại Hoàng gia, đã vụng trộm lẻn vào Hoàng gia, người
ngoài không biết, người của Ngưu, Trình, Trương ba nhà cũng không biết
Huyền Thiên đã trở về, cho nên chợt nhìn thấy Huyền Thiên thì cả kinh
không nhỏ.
- Người Hoàng gia đều trốn đi, lưu mao đầu tiểu tử này ở lại làm cái quỷ gì?
Mọi người khó hiểu chuyện này.
Nhưng nếu đã có người, đại biểu Hoàng gia biết rõ bọn họ đến, lại lén lút như bịt tai trộm chuông thì không cần.
Ngưu Chấn Sơn dẫn đầu bay qua khỏi tường, rơi vào trong nội viện, vung tay lên, võ giả tới đây nhao nhao chạy vào.
Ngưu Chấn Sơn đứng phía trước, Ngưu Chấn Nhạc, Trương Cốc Phong, Trình
Nguyên Vũ ba người đều đứng sau lưng, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn qua Huyền Thiên.
Đối mặt hơn trăm người, thần sắc Huyền Thiên không thay đổi, bình tĩnh thong dong.
Bọn người Ngưu Chấn Sơn đứng cách Huyền Thiên chừng hai mươi mét liền dừng lại, Ngưu Chấn Sơn cười cười, nói:
- Hoàng Thiên, tiểu súc sanh ngươi mạng lớn, vậy mà từ Thú Hoang Sơn
Mạch còn sống trở về, nhưng mạng của ngươi tới hôm nay là hết, ha ha ha
ha... Người Hoàng gia đâu rồi, đều trốn làm rùa đen rút đầu sao, cho
một mao đầu tiểu tử ngươi ở lại làm gì?
- Chẳng lẽ là Hoàng gia
sợ, biết rõ chúng ta hận tiểu tử ngươi thấu xương, cố ý cho chúng ta
giết giải hận, bỏ qua cho bọn chúng?
Trương Cốc Phong ngạc nhiên nói.
Ngưu Chấn Nhạc cười hắc hắc nói:
- Hừ! Giết tiểu súc sanh này, Hoàng gia cũng bị huyết tẩy, dám đối đầu
với Ngưu gia, chỉ có một con đường chết, hôm nay không lưu kẻ nào cả.
- Ha ha ha ha...
Không ít người cười rộ lên.
Sắc mặt Huyền Thiên không đổi sắc, ánh mắt nhìn qua Ngưu Chấn Sơn, Ngưu Chấn Nhạc, nói:
- Đối với đám rác rưởi các ngươi, một mình ta một kiếm là đủ!
Tiếng cười vang yên tĩnh lại.
Lúc này đây, Ngưu, Trình, Trương ba nhà cường thế mà đến, trong mắt bọn họ
tiêu diệt Hoàng gia chỉ giống như dùng đá đập trứng gà thôi.
Nhưng mà không nghĩ tới, Hoàng gia thật không ngờ tự đại, chỉ phái một hậu bối đệ tử một mình một kiếm đối kháng với ba nhà.
Hơn nữa hậu bối đệ tử này lá gan còn không nhỏ, đối mặt với hơn trăm võ
giả, mặt không đổi sắc, khí định thần nhàn, còn dám ở trước mặt ba gia
chủ mắng bọn họ là rác rưởi.
Tuy nói Huyền Thiên chỉ mười bốn
mười lăm, khi trưởng thành chỉ là tiểu tử thanh tú mà thôi, nhưng mà
kinh ngạc qua đi thì võ giả ba nhà cũng tức giận không thôi.
Huyền Thiên cũng không phải là người nén giận, ngươi gọi hắn súc sinh, hắn sẽ kêu ngươi rác rưởi.
Khóe mắt Ngưu Chấn Sơn, Trương Cốc Phong, Trình Nguyên Vũ như muốn nứt ra,
hận không thể xông lên đem Huyền Thiên loạn đao phanh thây.
Nhưng mà thấy Huyền Thiên chỉ có một người, hơn nữa chỉ là tiểu tử, từ nguyên nhân tâm lý nên không có suy nghĩ cùng xông lên, đem Huyền Thiên đánh
chết.
Đây là tâm lý khi thấy đối thủ một người, đối mặt với địch nhân nhỏ yếu thì sinh ra tâm lý khinh thị, không toàn lực xuất kích.
Đồng thời cũng là tự trọng thân phận, tam đại gia tộc bên này có ba cao thủ
Tiên Thiên cảnh tam trọng, Ngưu Chấn Sơn lại là Tiên Thiên cảnh tứ
trọng, đối mặt với người trẻ tuổi mười lăm tuổi, hơn nữa chỉ có tu vi
Tiên Thiên cảnh nhất trọng, trong mắt ba đại gia tộc Huyền Thiên chỉ là
đối thủ ‘ nhỏ yếu ’, xông lên cùng lúc quá mất thân phận.
Huyền
Thiên chính là nắm đúng trạng thái tâm lý này, cho nên mới dám một mình
một kiếm ngăn cản trăm võ giả của ba đại gia tộc.
Mục đích chính là cho đối thủ phái cao thủ ra,
chiến một trận với hắn, nếu như Huyền Thiên có thể từ khử cao thủ của
đối phương trước, nhân số đối phương tuy nhiều, nhưng chính thức có sức
chiến đấu chỉ có mấy người.
Chỉ cần tiêu diệt mấy cao thủ, hỗn
chiến Huyền Thiên ngăn cản Ngưu Chấn Sơn, tuy số lượng võ giả đối phương nhiều, nhưng đối với Hoàng gia mà nói, chỉ là gà đất chó kiểng bỏ đi,
có thể dễ dàng đánh tan.
- Tiểu súc sanh, lại dám không coi ai ra gì, để lão tử diệt hắn.
Ngưu Chấn Nhạc hét lớn một tiếng, dường như sợ người khác tranh giành, xông lên trước.
Tu vi của Ngưu Chấn Nhạc đột phá đến Tiên Thiên cảnh tam trọng, thực lực
tăng trưởng vài lần, Ngưu gia lại thế đại, khó tránh khỏi sinh ra tâm
tính tự ngạo, nhìn Trương Cốc Phong, Trình Nguyên Vũ tu vi Tiên Thiên
cảnh tam trọng đỉnh phong, trong ánh mắt mang theo coi rẻ.
Ánh
mắt coi rẻ này một là Ngưu gia thế đại, mạnh hơn Trương, Trình hai nhà,
hai là Ngưu Chấn Nhạc tự đại, cho rằng tu vi của mình tăng lên, Trương
Cốc Phong cùng Trình Nguyên Vũ không có gì dậy nổi, căn bản không thể so sánh với hắn.
Thời gian cuối năm, hậu bối đệ tử luận võ, Ngưu
gia Ngưu Chí Cường bị Huyền Thiên chặt đứt một tay, người Ngưu gia hận
Huyền Thiên thấu xương, giết cho thống khoái là tốt nhất.
Hiện
tại có cơ hội tốt như vậy, Ngưu Chấn Nhạc tự nhiên vội vã nhảy ra, muốn
đích thân đánh chết Huyền Thiên, dùng tiêu mối hận trong lòng.
Trương Cốc Phong cùng Trình Nguyên Vũ hiện tại đang lo lắng gia tộc của mình
đi trên con đường nào, Ngưu Chấn Nhạc xuất mã, bọn họ mừng rỡ vì được
thanh nhàn, làm sao đi lên tranh giành với Ngưu Chấn Nhạc.
-
Hoàng gia rùa đen rút đầu, lại để mao đầu tiểu tử xuất đầu cho các
ngươi, hiện giờ ta giết tiểu súc sanh này, các ngươi có thể tránh được
một kiếp sao, hắc hắc... Nằm mơ, trước tiên làm thịt tiểu tử này, sau đó lão tử phải đem đám rùa rút đầu các ngươi tìm ra từng tên, trảm tận
giết tuyệt, một cũng không lưu!
Ngưu Chấn Nhạc vừa đi vừa hô to, đi đến trước mặt Huyền Thiên ngoài mười mét, ánh mắt mới chú ý tới Huyền Thiên, nói:
- Tiểu súc sanh, tu vị vậy mà đột phá đến Tiên Thiên cảnh nhất trọng,
xem ra tại Thú Hoang Sơn Mạch ngươi cũng giống như lão tử, đạt được
nhiều chỗ tốt, nhưng ngươi không có mạng lớn như vậy, chịu không nỗi,
ngày trước ngươi chém đứt tay cháu của ta, hôm nay ta muốn chém đứt tay
chân của ngươi, lại trảm đầu của ngươi, cho ngươi nhận hết thống khổ
không có tứ chi mà chết.
- Lão cẩu, ngươi cứ thử xem.
Âm thanh Huyền Thiên lạnh lùng nói.
- Tiểu súc sanh nhận lấy cái chết!
Ngưu Chấn Nhạc hét lớn một tiếng, hai chân hơi cong, nhảy lên, thân thể đột
nhiên gia tốc về phía trước, một chưởng đánh ra, một đạo chưởng mang
kích xạ ra ngoài.