Cương Giáp Yêu Ngưu, lực phòng ngự và lực công kích đều thập phần khủng bố, trong yêu thú tam cấp cũng là tồn tại đỉnh cấp, hệt như một cổ xe
sắt thép mạnh mẽ đâm tới, phía trước có bất kỳ chướng ngại nào cũng
không ngăn được thân thể sắt thép của Cương Giáp Yêu Ngưu.
Huyền Thiên sử dụng huyết nhục yêu thú hấp dẫn yêu thú, gặp phải yêu thú tam cấp cũng không phải lần đầu tiên, nhưng hung mãnh như Cương Giáp
Yêu Ngưu quả thật là lần đầu
Cương Giáp Yêu Ngưu mạnh mẽ đâm
tới, xem bất luận chướng ngại gì đều như không, tốc độ dù là Báo Ảnh
Thuật cảnh giới đại thành cũng không nhanh hơn nó bao nhiêu.
Nghe thanh âm phá hư từ phía sau truyền đến, Huyền Thiên không dám có
bất kỳ chút lơi lỏng nào, hắn phát huy Báo Ảnh Thuật đến mức nhanh nhất, dốc sức liều mạng chạy như điên, coi như cao thủ Tiên Thiên nhất nhị
trọng gặp phải Cương Giáp Yêu Ngưu cũng chỉ có thể chạy trốn chết, đụng
phải chỉ có con đường chết, lấy tu vị Huyền Thiên bị Cương Giáp Yêu Ngưu đuổi theo tuyệt đối sẽ bị miễu sát.
Cũng không biết chạy đi
bao xa, thanh âm phá hư sau lưng rốt cục cũng biến mất, nhưng Huyền
Thiên vẫn không dám dừng lại, sợ hãi một khi nới lỏng một chút bị Cương
Giáp Yêu Ngưu đuổi được, vậy thì xong rồi.
Chạy như thế nửa
giờ, thật sự không chạy nổi nữa Huyền Thiên mới ngừng lại, nhìn ra phía
sau rốt cuộc không thấy bóng dáng Cương Giáp Yêu Ngưu đâu nữa.
Huyền Thiên tranh thủ thời gian tìm một nơi tương đối khuất tĩnh tu tĩnh dưỡng, khôi phục nguyên khí.
Xem ra đích thật đã cắt đuôi được Cương Giáp Yêu Ngưu, qua một giờ rồi
cũng không thấy Cương Giáp Yêu Ngưu đuổi theo, trải qua một giờ tĩnh
dưỡng, tinh lực Huyền Thiên lại khôi phục đến trạng thái đỉnh phong
nhất.
Đang muốn quay về theo đường cũ, nhìn xem những da lông yêu thú ném đi ban nãy có còn không, đi đi vài bước bỗng bước chân
Huyền Thiên đột nhiên dừng lại.
Hắn xoay người một cái, nhìn
về một tòa núi nhỏ phía trước, hắn có thể cảm giác được, nguyên khí
trong thiên địa tựa hồ đang hội tụ tới phía đó, loại tình huống này, tựa hồ tình huống chỉ xuất hiện khi yêu thú tiến giai và linh thảo thành
thục.
Huyền Thiên tài cao lớn mật, thân thể như một con báo
săn mồi, lập tức chạy về phía đỉnh núi kia như có lão bà hắn ở đó, hận
không thể tới ngay lập tức để ôm hôn thắm thiết.
Linh Dược
không thể so với Thảo Dược bình thường. Mỗi một chủng loại Linh Dược,
không cần luyện chế thành Đan Dược mà phục dụng trực tiếp cũng đều có
công hiệu lớn lao.
Nếu là một cây Linh Dược đã trưởng thành
thì Huyền Thiên càng thu hoạch lớn hơn nữa, giá trị Linh Dược trưởng
thành ít nhất cũng ngoài 10 vạn lượng bạc.
Nếu như là một con yêu thú Tiến Giai thì Huyền Thiên cũng không chút sợ hãi, ngay cả yêu
thú Tam Cấp hung mãnh như Cương Giáp Yêu Ngưu mà Huyền Thiên hắn cũng có thể đào tẩu. Hiện giờ thể lực hắn dồi dào, dù có gặp phải một yêu thú
Tam Cấp vẫn có thể nhanh chóng bỏ chạy.
Rất nhanh, Huyền Thiên đã đi tới đỉnh núi kia.
Càng đến gần ngọn núi, Huyền Thiên liền có thể cảm giác nguyên khí thiên địa càng lúc càng nồng đậm, hội tụ vô cùng dày đặc.
- Là Linh Dược trưởng thành!
Huyền Thiên có thể ngửi thấy mùi thơm ngát trong không khí, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Nếu có thể đạt được cây Linh Dược này thì giá trị thu hoạch được tương đương với đánh chết yêu thú trong một tháng.
Đây là tính theo kiểu liên tục đánh chết yêu thú không ngừng, nếu là Võ Giả cảnh giới Võ đạo thất, bát, cửu trọng bình thường thì dù có liều
mạng tại sơn mạch Âm Phong một năm cũng chưa chắc có thể tìm được một
cây Linh Dược giá trị.
Thường xuyên đi bên sông, làm sao giày có thể không ẩm ướt?
Càng đi lại trong sơn mạch Âm Phong nhiều thì vết sẹo trên người càng
nhiều hơn. Không có võ giả nào dám rèn luyện lâu dài ở sơn mạch Âm
Phong.
Đánh chết càng nhiều yêu thú thì trên người sẽ nhiễm
một loại khí tức, mà khí tức này có thể hấp dẫn yêu thú lợi hại, thập
phần nguy hiểm.
Cho nên, Võ Giả dù có rèn luyện tại sơn mạch
Âm Phong thì tối đa cũng chỉ nửa năm là rời đi. Bình thường thì tiến vào sơn mạch Âm Phong một hai tháng, sau khi rời khỏi một hai tháng cho khí tức yêu thú tử vong trên người tiêu tán rồi mới lại đi vào.
Vì thế mà thu nhập của Võ Giả tại sơn mạch Âm Phong đều suy giảm, trong
một năm có mà thu hoạch được giá trị tương đương với một cây Linh Dược
rẻ nhất.
Hơn nữa, trong sơn mạch Âm Phong thì thời thời khắc
khắc đều nguy hiểm, không ai dám bảo đảm tính mạng của mình thập phần an toàn.
Bởi vậy có thể thấy được giá trị một cây Linh Dược đủ khiến võ giả điên cuồng như thế nào.
Mặc dù Huyền Thiên này không đến mức điên cuồng nhưng hắn vẫn quyết tâm hái bằng được cây Linh Dược này.
Rất nhanh, Huyền Thiên đã tìm được trung tâm nguyên khí thiên địa hội tụ lại.
Đó là một sơn mạch, nồng độ nguyên khí thiên địa trong sơn động đó cực kỳ cao, cơ hồ ngưng tụ thành sương mù.
Người nào đi tới ngoài sơn động mà không kiềm chế được ham muốn của mình thì chỉ sợ sẽ liều lĩnh tiến vào sơn động.
Thế nhưng tâm trí của Huyền Thiên thì khác hẳn với thường nhân, y nghĩ
vô cùng tỉnh táo, không hề xông vào mà không chút phòng bị. Hắn cảm thấy nguyên khí thiên địa đậm đặc phía trước khiến lỗ chân lông toàn thân
hắn thư thái dễ chiu, thân thể cơ hồ buông lòng hết ra nhưng đồng thời
cảm giác được khí tức nguy hiểm.
Mà những Thảo Dược lâu năm đều có yêu thú bảo hộ, đừng nói là Linh Dược có công hiệu vô cùng lớn như thế này.
Sơn mạch Âm Phong là địa bàn yêu thú, nếu có Linh Dược thì chỉ có yêu thú phát hiện đầu tiên chứ không phải là con người.
Linh Dược chưa trưởng thành thì yêu thú sẽ thủ hộ, đợi đến khi trưởng thành thì yêu thú sẽ ăn hết.
Huyền Thiên có thể khẳng định trong sơn động có yêu thú tồn tại, chỉ là không biết cấp bậc yêu thú này tới mức nào.
Nếu là yêu thú cấp hai thì coi như là cấp bá chủ đi nữa thì Huyền Thiên cũng có thể dây dưa đánh nhau với nó thoáng một chút, chưa hẳn không có cơ hội cướp được Linh Dược. Nhưng nếu là yêu thú Tam Cấp thì cơ hồ
không có khả năng đạt được Linh Dược kia, hơn nữa, khi vừa xông vào động thì cơ hồ sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.
Vào hay là không vào đây?
Huyền Thiên thoáng do dự trong nội tâm, cuối cùng vẫn tiến vào sơn động.
Kiếm đại biểu cho sự chính trực, sắc bén, bất khuất kiên cường, dũng cảm tiến tới.
Với tư cách là một gã kiếm khách, có lẽ khi hợp làm một thể thống nhất với kiếm thì mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Cho nên, lùi bước không phải là tâm tính của kiếm khách.
Dũng cảm tiến tới cũng không phải lỗ mãng mà cần gan lớn và sự thận trọng.
Trong nội tâm Huyền Thiên đề cao cảnh giác, tuy nguyên khí thiên địa
trong sơn động vô cùng đậm đặc, cơ hồ ngưng tụ thành hơi nước khiến ánh
mắt bị ngăn trở nhưng tai hắn nghe tám hướng, cẩn thận nghe ngóng hết
thảy động tĩnh, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên, cảm thụ không khí
lưu động bên ngoài cơ thể.
Sơn động này cũng không sâu.
Lúc mới vào sơn động được 10 trượng thì một tiếng "hô" vang lên, hai
bóng đen từ vách tường sơn động bắn ra, kích xạ về phía HUyền Thiên.