Thanh âm lạnh lùng của Huyền Thiên vang lên:
- Phúc Uy Bang các ngươi dám tập kích đệ tử Thiên Kiếm Tông, từ nay về sau chính thức bị xóa tên.
Huyền Thiên mỗi ngày đều chém giết yêu thú, trên người không chỉ lây
nhiễm khí tức tử vong của yêu thú mà còn ngưng tụ đại lượng sát khí. Lời vừa nói ra thì một cỗ sát cơ cơ hồ đập vào mặt những Võ Giả Phúc Uy
Bang còn lại.
Tam Đương Gia chấn động, biết rõ mình đã gặp
phải phiền toái lớn rồi. Nhưng tên đã rời dây, không thể thu hồi lại,
hắn cũng chỉ biết đâm đầu theo mũi lao, chỉ có thể giết chết Huyền Thiên mới có thể vượt qua trường kiếp nạn này.
- Giết! Mọi người cùng xông lên, nếu muốn sống thì giết hắn cho lão tử!
Tam Đương Gia điên cuồng hét lên một tiếng, cầm đôi thiết chùy trong
tay phóng về hướng Huyền Thiên, lúc cách Huyền Thiên 10 bước, hắn đã nện một búa xuống.
Đôi thiết chùy này nặng 720 cân, một cái nặng 360 cân (1 cân khựa = 0,5 kg ta). Tam Đương Gia trời sinh thần lực, tu
vi đã đạt đến Cửu Trọng, thiết chùy này trong mắt thường nhân thì vô
cùng nặng nhưng trong tay Tam Đương Gia thì lại nhẹ tựa lông vũ.
Một chùy này đập tới, phối hợp với thần lực thực lực Cửu Trọng của Tam
Đương Gia, khi bị đập trúng thì khẳng định bị trọng thương, người thường không dám đón đỡ.
Nhưng Huyền Thiên lại không chút né tránh, đâm ra một kiếm!
- Keng!
Mũi kiếm và thiết chùy đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang đinh tai nhức óc thật lớn.
Toàn thân Tam Đương gia chấn động, bước chân khẽ ngưng trệ, lập tức lui về phía sau nửa bước, mà Huyền Thiên thì lại vô cùng khí định thần
nhàn.
Huyền Thiên tu luyện Tiên Thiên Công Pháp, uy lực rất
mạnh. Lúc hắn tu luyện Tiên Thiên Công đến tầng thứ tư thì tu vi đã đến
cảnh giới Võ Đạo Thất Trọng, hiện tại trải qua một tháng chém giết sinh
tử với yêu thú, Huyền Thiên đã luyện Tiên Thiên Công đến tầng thứ tư hậu kỳ võng du.
Tu luyện Tiên Thiên Công tới cực hạn thì có thể
tu luyện ra chân khí Tiên Thiên. So với cao thủ Tiên Thiên thì dù không
tu luyện đến cực hạn nhưng lực lượng vô cùng hùng hậu.
Tam
Đương Gia thấy Huyền Thiên chỉ dùng kiếm, hơn nữa kiếm thế nhẹ nhàng,
thân pháp linh hoạt nên cho rằng nội lực Huyền Thiên không sâu nên dốc
hết sức, dùng lực lượng tuyệt đối trong một kích hòng đánh chết Huyền
Thiên.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới nội lực Huyền Thiên lại thâm hậu như vậy. Dùng nội lực chính tông, đối với Tam Đương Gia
trời sinh thần lực thì cuối cùng nội lực Tiên Thiên Công lại mạnh hơn,
Tam Đương Gia đã bị đẩy lui lại nửa bước.
- Điều này sao có thể?
Tam Đương Gia chấn động, dù là Võ Giả Võ Đạo Cửu Trọng thì cũng khó mà
tiếp được một búa của hắn mà vẫn trụ vững. Nhưng Huyền Thiên không chỉ
tiếp được mà vô cùng khí định thần nhàn, thần tình lạnh nhạt, còn chấn
đối phương lui nửa bước.
Không đợi Tam Đương Giả định thần
lại, hai tiếng kêu thê lương thảm thiết liền vang lên, kiếm thế vô cùng
bá đạo và linh hoạt của Huyền Thiên đã kích bắn ra kiếm khí không ai
ngăn cản nổi, trong chớp mắt đã liếm qua yết hầu của hai người, thậm chí cắt thành hai nửa.
- Phong Thanh Tứ Khởi!
Huyền
Thiên hét lớn một tiếng, kiếm trong tay đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, chỉ nghe thanh âm gió rít gào nổi lên tứ phía.
Thân ảnh của hắn nhanh nhẹn như linh xà, nhanh như báo săn, không ai có thể bắt được thân ảnh của hắn.
Chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm.
Khắp nơi không kiếm nhưng kiếm lại tràn ngập khắp nơi!
Lúc kiếm quang thoáng hiện, có mấy Võ Giả Phúc Uy Bang phát ra tiếng
kêu thê lương thảm thiết, bụm lấy cổ họng mà ngã xuống đất, trong mắt
tràn đầy vẻ không thể tin nổi, đến chết cũng không minh bạch đến tột
cùng kiếm của Huyền Thiên cắt đứt cổ họng của bọn hắn như thế nào.
Võ Giả Võ Đạo Bát Trọng trở xuống đều không thể ngăn được một kiếm của
Huyền Thiên, Võ Giả Võ Đạo Bát Trọng thì không thể chịu quá hai kiếm.
Kiếm khí tung hoành, hào quang bắn ra bốn phía, một bước giết một người, mười bước giết mười người!
- Rầm ào ào!
Tam Đương Gia cảnh giới Võ Đạo Cửu Trọng cũng không thể ngăn được kiếm
khí của Huyền Thiên, cánh tay xuất hiện một vết thương dài nửa xích,
thiết chùy trong tay suýt nữa đã rơi xuống.
- Nhanh! Ngăn hắn lại cho lão tử, nhanh lên!
Tam Đương Gia gắng hết sức rống to, tất cả Võ Giả Phúc Uy Bang đều lao
về phía Huyền Thiên, Tam Đương Gia lại lui về phía sau, trong chốc lát
đã bỏ chạy xa khỏi sơn động.
Rất nhanh, thân ảnh Tam Đương Gia liền biến mất khỏi sơn động.
Lại thêm hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai hai võ giả Phúc Uy Bang bụm cổ họng, té xuống với vẻ không thể tin nổi.
Huyền Thiên Kiếm vừa ra tay, không mang theo máu không quay về.
Phúc Uy Bang đã chết hơn 10 người nhưng vẫn còn lại hơn 10 người, hơn nữa đều là Võ Giả Võ Đạo Thất Trọng, Bát Trọng.
Thực lực những Võ Giả này không thấp, nếu như phối hợp tốt thì coi như
là Võ Giả vừa tiến vào Võ Đạo Thập Trọng cũng không chống đỡ được, Võ
Giả Võ Đạo Cửu Trọng khi bị bọn hắn vây công thì cũng chỉ biết nuốt hận.
Nhưng Huyền Thiên không chỉ có kiếm kỹ vô cùng cao minh, xuất thần nhập hóa mà nội lực cũng thâm hậu dị thường. Nhất là thân pháp nhanh nhẹn
như linh xà, nhanh như báo săn mồi.
Đối mặt với công kích của Võ Giả Phúc Uy Bang, Huyền Thiên tránh né, phản kích nhàn nhã như tản
bộ, vô cùng khí định thần nhàn, nhẹ nhõm không thôi.
Mà kiếm khí Huyền Thiên vừa ra đã kích xạ ra hơn 40 bước, uy lực rất mạnh, khó mà ngăn cản được.
Cho nên dù Phúc Uy Bang người đông thế mạnh nhưng lại không có biện pháp khống chế Huyền Thiên.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì Võ Giả Phúc Uy Bang sẽ chết càng nhiều đến khi không còn một mống nào.
Ánh mắt của Tam Đương Gia coi như lợi hại, tuy Võ Giả Phúc Uy Bang vẫn
tương đối nhiều nhưng hắn đã thấy được kết quả, thừa dịp còn có người
dây dưa ngăn trở, hắn đã dứt khoát cao chạy xa bay.
Hơn 10 Võ Giả Phúc Uy Bang còn sống cơ bản đều có kinh nghiệm thực chiến phong
phú, hơn nữa liên thủ phối hợp rất tốt. Lúc này Huyền Thiên đã bắt đầu
có chút khó khăn, không thể nhất kiếm cắt cổ đoạt mệnh nữa nhưng kiếm
khí vừa ra vẫn có máu tươi bay tung tóe.
Trong nháy mắt, lại
có một tiếng hét thảm vang lên, một Võ Giả Võ Đạo Bát Trọng đã bị một
kiếm của Huyền Thiên đâm xuyên tim.
Võ Giả Phúc Uy Bang nhìn
thấy một màn này, vô cùng sợ hãi trong nội tâm. Thời khắc này, cuối cùng bọn hắn cũng tỉnh táo lại, bằng vào bọn hắn thì căn bản không thể giết
được thiếu niên trước mắt.
- Tam Đương Gia các ngươi đã chạy thoát, bỏ các ngươi lại chỗ này chịu chết.
Huyền Thiên cười lạnh một tiếng, nói ra.
- Cái gì? Tam Đương Gia bỏ chạy?
- Tam Đương Gia đâu rồi?
- Thật sự không thấy Tam Đương Gia nữa!
...
Nghe Huyền Thiên nhắc nhở, lúc này Võ Giả Phúc Uy Bang mới phát hiện Tam Đương Gia đã sớm chạy mất dạng rồi.
Bọn hắn là tâm phúc của Tam Đương Gia nhưng lúc này thủ lĩnh của bọn
hắn đã bỏ chạy nên những tên Võ Giả Phúc Uy Bang còn sống này lập tức
rối loạn tay chân.
Huyền Thiên nắm lấy cơ hội, xuất kiếm như
gió, kiếm quang chớp động liên tục, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên
liên tục, lại thêm hai Võ Giả Phúc Uy Bang bị đánh chết trong lúc khiếp
sợ.