Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 800: Chương 800: Một kiếm giết địch. (2)




- Dám phá hỏng chuyện tốt của Địch gia chúng ta, hôm nay lão phu phải lấy đầu của ngươi cắm vào mũi thương, đi khắp vùng biển Phong Vân Đảo, lại cho kẻ khác biết kết cục chống lại Địch gia là thế nào!

Âm thanh Địch Sử Cường lạnh lùng vang lên, lời vừa nói ra, hắn cầm trường thương trong tay phóng lên trời, lăng không một thương, đâm về phía Huyền Thiên.

Một thương đâm tới như thần tiễn động càn khôn, nhanh đến cực điểm! Hung ác tới cực điểm! Chuẩn tới cực điểm! Đâm thẳng lồng ngực Huyền Thiên.

Bành một tiếng, trong hư không xuất hiện tiếng nổ mạnh, bị thương mang đâm thấu, đầu thương mang xuyên thấu hư không, phát ra hào quang chói mắt.

Hào quang sáng ngời lóe lên, liền đâm vào ngực Huyền Thiên.

Dường như Địch Sử Cường đâm ra một thương này, trong nháy mắt muốn đem xuyên người Huyền Thiên.

Võ giả Trình gia đều hít một hơi lãnh khí, uy lực một thương này quá khủng bố, trong thương mang ẩn chứa cương nguyên, vô cùng chắc chắn, lực công kích thập phần cường đại, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.

Nhưng mà Huyền Thiên đối mặt một thương này không né tránh, không vội không hoảng hốt, thần sắc lạnh nhạt tự nhiên, nói:

- Lão thất phu, nếu ngươi chỉ có chút bổn sự này cũng dám ra tay với ta.

Khi đang nói chuyện, tay Huyền Thiên đưa lên, Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm quét qua, hào quang sáng ngời lại hiện ra, một đạo kiếm quang đẹp mắt bắn ra ngoài.

Ba --

Ẩn chứa cương nguyên, uy lực thương mang khủng bố đến cực điểm bị đánh thành nát bấy.

Mà kiếm mang của Huyền Thiên giống như một đạo ánh sáng lóe lên, thế đi không giảm, trong chốc lát bổ về phía trước.

Bành! Một tiếng nổ mạnh vang lên, lồng khí hộ thể của Địch Sử Cường bị nghiền nát, trường thương bảo khí trong tay bị đánh bay, bay qua một bên, đồng thời phát ra một tiếng hét thảm.

Tiếng kêu thảm thiết phi thường ngắn ngủi, dường như bị người ta chặt đứt, Địch Sử Cường cảm giác cổ mát lạnh, cúi đầu xem xét, nhìn thấy một thi thể không đầu đang rơi xuống đất.

Cường giả nửa bước Thiên giai sinh mệnh lực thập phần ương ngạnh, đã bị chém đầu còn có khả năng bảo trì tinh thần bất diệt một thời gian ngắn.

Địch Sử Cường nhìn thấy thân thể không đầu, chính là thân thể của mình, kiếm mang Huyền Thiên trực tiếp cắt đầu của hắn.

Nhìn thấy thi thể không đầu của mình, trong đôi mắt Địch Sử Cường hiện ra một tia hoảng sợ, hắn không ngờ rằng hắn chết nhanh chóng như vậy, vẻn vẹn chỉ một kiếm, hắn đã bị chặt đứt đầu.

Ý thức của Địch Sử Cường bắt đầu tiêu tán thật nhanh, đầu cũng theo sát thi thể rơi xuống biển, trong một sát na đó hắn cảm thụ được bóng dáng thật dài, tiếp đó là đau đớn, lập tức mất đi ý thức, triệt để tử vong.

Bóng dáng thật dài kia đúng bảo khí trường thương của hắn bị Huyền Thiên dùng chân nguyên bắt vào trong tay, phóng một thương xuyên qua đầu của Địch Sử Cường đâm xuống đất.

Võ giả Trình gia nhìn thấy màn này trợn mắt há hốc mồm, không ít người lạnh gáy, cảm thấy nội tâm mát lạnh, lưng đổ mồ hôi lạnh!

Địch Sử Cường chính là cường giả nửa bước Thiên giai, dưới Thiên giai vô địch thủ, lại bị một Huyền Thiên chưa tới nửa bước Thiên giai một kiếm đánh chết, chết không toàn thây.

Trong khu vực Ma Vụ Hải sương mù loãng, Địch gia cũng dã khiêu khích lửa giận của Huyền Thiên, khi đó Huyền Thiên chỉ hủy thiền không đả thương người đã là hạ thủ lưu tình, cảnh cáo Địch gia.

Nhưng Địch gia lại không biết hối cải, còn đem cường giả Thiên giai cảnh của Phong Vân Đảo tới nơi này, chuyện này chạm vào điểm mấu chốt Huyền Thiên.

Sát niệm đã lên, bất kể là Địch Sử Cường hay là Vân Quy Hải, Huyền Thiên không có cân nhắc cho bọn chúng rời đi.

Muốn nói giờ phút này ai kinh hãi nhất, đương nhiên là Vân Quy Hải cách Địch Sử Cường gần nhất.

Đầu lâu của Địch Sử Cường bị thương đâm xuyên qua, thi thể không đầu rơi xuống trước mặt Vân Quy Hải, vừa rồi hai người còn không đem Huyền Thiên là cái gì cả, muốn chém giết muốn róc thịt chỉ bằng ý niệm của bản thân.

Nhưng mà tình huống bây giờ đã chuyển biến, Địch Sử Cường tuyên bố muốn đem đầu của Huyền Thiên đâm vào mũi thương, đầu của hắn bị chính thương của mình đâm xuyên qua, đóng xuống mặt đất.

Trong nháy mắt Vân Quy Hải như lâm đại địch, Huyền Thiên có thể một kiếm đánh chết nửa bước Thiên giai Địch Sử Cường, thực lực cực kỳ nghịch thiên, tuy tu vị mới Địa giai cảnh thập trọng, nhưng mà Vân Quy Hải xem ra có lực đánh một trận với cường giả Thiên giai cảnh nhất trọng, chính là kình địch, cũng không dám khinh thị Huyền Thiên nữa.

Nhưng mà bảo Vân Quy Hải sợ Huyền Thiên, vậy là không thể nào, Thiên giai cùng Địa giai với nhau như cái hào rộng, cơ hồ không cách nào vượt qua, thực lực Huyền Thiên có mạnh hơn nữa, Vân Quy Hải cũng không tin Huyền Thiên có thể mạnh hơn hắn.

Vân Quy Hải bước vào Thiên giai cảnh nhất trọng đã hơn ba mươi năm, kiếp nầy không có khả năng đột phá tu vi, nhưng mà trong Thiên giai cảnh nhất trọng tu vi của hắn vô cùng vững chắc, tự tin trong cường giả cùng cảnh giới tuyệt đại đa số không phải đối thủ của hắn, huống chi Huyền Thiên còn không có tu vi Thiên giai cảnh.

Ngay vào lúc thi thể Địch Sử Cường rơi xuống bên cạnh Vân Quy Hải một sát na kia, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh kiếm, dĩ nhiên là Thiên cấp hạ phẩm bảo khí, tu vi Thiên giai cảnh nhất trọng có Thiên cấp bảo kiếm, tại Thần Châu đại địa đây cơ hồ là chuyện không thể nào.

Đồng thời bên cạnh Vân Quy Hải cũng xuất hiện khôi lỗi màu đen, cũng giống như thuyền đi biển, từ gỗ chế tạo khôi lỗi làm thành.

Nhưng mà tài liệu khôi lỗi này hiển nhiên không phải khôi lỗi mộc bình thường, ít nhất cũng là gỗ chế tạo Thiên giai cảnh khôi lỗi, Huyền Thiên trên hòn đảo khôi lỗi mộc có đại địa long mạch đạt được hai khỏa Khôi Lỗi Thạch to như chậu rửa mặt, mà khôi lỗi mộc đó đều là tài liệu Thiên giai.

Khôi lỗi cũng là có tu vi Thiên giai cảnh nhất trọng.

Vân Quy Hải tăng thêm khôi lỗi, tương đương hai Thiên giai cảnh nhất trọng, hắn tràn đầy tự tin cho dù Huyền Thiên chiến lực có nghịch thiên, cũng không thể nào là đối thủ của hắn.

- Dám ở vùng biển Phong Vân Đảo giết người, Huyền Thiên, ngươi đang tự tìm đường chết!

Vân Quy Hải kiếm chỉ vào Huyền Thiên, trong âm thanh của hắn mang theo sát ý khôn cùng.

Huyền Thiên cầm Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm chỉ vào Vân Quy Hải, khinh thường nói:

- Ở trước mặt ta, ngươi cũng xứng động kiếm, ngươi cho rằng có khôi lỗi thương trợ liền có thể thắng ta? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là kiếm khách.

Bá --

Huyền Thiên vừa mới nói xong, Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm vung lên, một đạo kiếm quang sáng ngời lập tức chém về phía Vân Quy Hải.

Kiếm quang sáng ngời như mặt trời, lóe lên tức đến, tốc độ nhanh như thiểm điện.

- Cuồng vọng!

Vân Quy Hải hét lớn một tiếng, một kiếm quét ngang.

Kiếm quang sắc bén hiện ra ngoài, giống như mặt trời chói mắt.

Cùng lúc đó cơ quan khôi lỗi cũng đâm một kiếm vào người Huyền Thiên, kiếm cương bắn ra ngoài, lập tức đâm thủng tầng tầng hư không, trong nháy mắt đã đến cổ họng của Huyền Thiên.

Luận kiếm cương mạnh yếu, Vân Quy Hải càng mạnh hơn nữa, vũ khí trong tay của hắn là Thiên cấp hạ phẩm bảo kiếm, cơ quan khôi lỗi yếu nhược một chút cũng là địa cấp thượng phẩm bảo kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.