Huyền Thiên cười lớn một tiếng, nói:
- Chỉ bằng đám cặn bã các ngươi cũng xứng biện hộ với lão tử?
Khi đang nói chuyện đùi phải của Huyền Thiên vừa thu lại. Sau đó quét qua
như thiểm điện, thân thể Diêm Quan Tây lúc này bị đá bay, rơi vào cửa
khách sạn. Huyền Thiên nói:
- Mang theo con chó này đi, bồi thường những thứ bị phá hư, cút đi cho ta!
Sắc mặt Lăng Lạc Phong xanh mét, nói:
- Chúng ta đi!
Hai đệ tử Lăng Vân Tông khác bước nhanh tới cửa. Đem Diêm Quan Tây nâng dậy.
Sau đó vội vàng móc một ít ngân phiếu mặc kệ chưởng quỹ kia có dám hay không, nhét vào trong tay chưởng quầy.
Lăng Lạc Phong đi tới cửa, đột nhiên xoay người nói:
- Thứ cho ta cô lậu quả văn, chưa từng nghe nói trong Thiên Kiếm Tông có
thiên tài yêu nghiệt như vậy, nhưng mà ngươi chỉ có tu vi Tiên Thiên
cảnh nhất trọng, đã có thực lực vượt qua võ giả Tiên Thiên cảnh tam
trọng đỉnh phong. Nếu ta đoán không sai, ngươi chính là đệ tử nội môn
Thiên Kiếm Tông vào một tháng trước xông qua Kiếm Các tầng thứ ba Hoàng
Thiên a?
- Đúng thì như thế nào?
Huyền Thiên vỗ vỗ tro bụi trên người, lạnh nhạt nói.
- Hạnh ngộ!
Lăng Lạc Phong nói ra hai chữ, liền bước đi ra hỏi Mãnh Hổ khách điếm, ba người còn lại đuổi kịp.
Bốn đệ tử Lăng Vân Tông vừa biến mất, trong khách điếm Mãnh Hổ lại phát ra âm thanh hít khí lạnh.
- Vừa trở thành đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông, đã xông qua Kiếm Các tầng thứ ba?
- Thiên tài tuyệt thế như vậy, Thiên Kiếm Tông trăm năm khó ra một người a.
- Đúng vậy a, ba năm trước có Sở Phong, vẻn vẹn Tiên Thiên cảnh nhất
trọng đã có thể vượt qua Kiếm Các tầng thứ ba, mới qua ba năm lại xuất
hiện Hoàng Thiên!
- Mặc dù là Sở Phong, cũng chỉ có thể vượt qua
một cảnh giới đánh bại đối thủ, vượt qua hai cảnh giới Sở Phong tối đa
có thể giữ không bại, Hoàng Thiên vượt qua hai cảnh giới lại có thể dễ
dàng đánh bại Diêm Quan Tây, ngay cả Lăng Lạc Phong cũng phải lui bước,
đây quả thực là yêu nghiệt, có thể so với thiên tài yêu nghiệt của Thần
Đao môn.
- Quá kinh khủng, tính cả giới võ giả chúng ta, ngang
cảnh giới còn đánh không lại, gặp gỡ đối thủ cao hơn một cảnh giới thực
lực càng cách xa, hoàn toàn không thể so sánh, hắn có thể vượt qua hai
cảnh giới quả nhiên là thiên tài cấp yêu nghiệt, trừ yêu nghiệt ra còn
có chữ nào hình dung nữa không?
...
Võ giả trong Mãnh Hổ khách điếm không ngừng thấp giọng nghị luận.
- Đa tạ thiếu hiệp, đa tạ thiếu hiệp!
Chưởng quầy kéo tấm thân mệt mỏi xoay người gật đầu, hướng Huyền Thiên nói cảm ơn.
Đệ tử Thanh Nguyên Môn cũng nói cảm ơn.
Huyền Thiên mỉm cười, nói:
- Tiện tay mà thôi, không cần phải nói cảm ơn.
Nói xong mang theo Phong Bất Chí, Tôn Diệc Thu, Cổ Thiên Nhu ba người trở lại trong phòng.
- Hoàng sư huynh, ta bội phục ngươi sát đất, ngay cả đệ nhất nội môn của
Lăng Vân Tông cũng không phải đối thủ của ngươi, ha ha ha ha...
Vừa tiến vào gian phong Tôn Diệc Thu thật hưng phấn cười lên ha hả.
Huyền Thiên cười nhạt một tiếng, nói:
- Lăng Lạc Phong kia còn có bài tẩy chưa dùng tới, có thể trở thành đệ nhất nội môn khẳng định có thủ đoạn phi phàm.
Phong Bất Chí nói:
- Đúng vậy, Lăng Lạc Phong đạt được kỳ ngộ, đạt được một ít Ngự Thú Chi
Thuật của Ngự Thú Môn, có thể khống chế yêu thú chiến đấu, nghe nói hắn
đã từng khống chế một đầu yêu thú tam cấp thượng giai, hắn và yêu thú
liên hợp, đem một võ giả Tiên Thiên cảnh tứ trọng đánh bại.
Huyền Thiên nói:
- Thực lực siêu nhiên, khống chế yêu thú chiến đấu quá mức đường hoàng,
sẽ khiến trưởng lão tông môn xem trọng, hắn mới không có động thủ, nhưng mà tiến vào Âm Phong sơn mạch dùng Ngự Thú Chi Thuật, quả thực là thiên đường, nếu gặp gỡ trong Âm Phong sơn mạch, Lăng Lạc Phong cũng không có thu liễm như vậy, ngày mai không tới hừng đông giờ dần phải rời khỏi Âm Phong Trấn, từ lúc đó tiến vào Âm Phong sơn mạch, tránh gặp bọn họ.
- Ân, có thể tránh là tốt nhất, nếu không Lăng Lạc Phong Ngự Thú Chi Thuật đúng là không dễ ứng phó.
Phong Bất Chí gật đầu nói.
Tôn Diệc Thu vuốt vuốt mái tóc, nói:
- Có đáng sợ như vậy sao? Có Hoàng sư huynh ở đây, Lăng Lạc Phong nếu dám động thủ quả thực chính là muốn chết.
Huyền Thiên có chút nhún vai.
Phong Bất Chí nói:
- Tôn sư đệ, ngàn vạn không nên xem thường người khác, con đường võ giả
chính là đi trên mũi đao, một bước đi sai là máu nhuộm đỏ áo, nhất định
phải cẩn thận.
Nếu như Lăng Lạc Phong sử dụng Ngự Thú Chi Thuật,
thực lực đủ đánh bại võ giả Tiên Thiên cảnh tứ trọng, như vậy Huyền
Thiên chỉ có gỡ bỏ niêm phong thực lực.
Che dấu tu vị là át chủ
bài lớn nhất của Huyền Thiên, chuyện này liên quan tới an toàn tính mạng của hắn, bởi vì một khi bộc lộ hết át chủ bài với đối thủ, đúng là
không khôn ngoan.
Bởi vì nếu như không có át chủ bài mới trong
tay, sẽ bại lộ tất cả át chủ vài, địch nhân mới sẽ nhằm vào thực lực của Huyền Thiên bố trí sát chiêu, sẽ nguy hiểm tới tính mạng của Huyền
Thiên.
Huyền Thiên tự hỏi mình là người ổn trọng, cẩn thận, Lăng
Lạc Phong lại không có sinh tử đại thù gì, tự nhiên không cần bộc lộ tất cả át chủ bài, chiến một trận với hắn, cho nên lựa chọn giờ dần theo
đường nhỏ tiến vào Âm Phong sơn mạch, tận lực tránh chiến một trận.
Ngày hôm sau sắc trời sáng
ngời, Lăng Lạc Phong Diêm Quan Tây lại ở tầng hai đối diện với khách
điếm Mãnh Hổ nhìn xuống dưới, hai người dựa vào cửa sổ, có thể nhìn thấy khách điếm Mãnh Hổ, thu hết vào mắt.
Diêm Quan Tây trải qua một
đêm khôi phục, dấu tay đỏ trên mặt biến mất, nhưng chỉ còn dấu vết nhàn
nhạt, trong mắt hắn nhìn qua Mãnh Hổ khách điếm tràn ngập lửa giận.
- Lăng Sư huynh, huynh nhất định phải báo thù cho đệ, Hoàng Thiên xỉ nhục đệ, đệ muốn trả lại gấp mười lần, tiêu từ cừu hận trong lòng của đệ.
Âm thanh của Diêm Quan Tây rất trầm thấp, giống như đầu mãnh thú ẩn nấp.
Lăng Lạc Phong đem ống sáo bên hông ra, cầm trong tay vuốt vuốt, nói:
- Diêm sư đệ yên tâm, bọn chúng đi tới Âm Phong Trấn, nhất định là tiến
vào Âm Phong sơn mạch, hừ, đến lúc đó ta sẽ đưa tới cho bọn chúng một
phần đại lễ.
Diêm Quan Tây phát ra một hồi trầm thấp tiếng cười, nói:
- Nếu như tiến vào sâu trong Âm Phong sơn mạch, ở địa phương không người. Lăng Sư huynh, không bằng chúng ta - -
Nói xong Diêm Quan Tây lập chưởng thành đao, xẹt qua cổ của mình, nói:
- Hoàng Thiên tiểu súc sanh kia, mới có tu vi Tiên Thiên cảnh nhất trọng
đã có thực lực như vậy, quả thực chính là yêu nghiệt. Nếu để cho hắn
tiếp tục phát triển lên, đối với Lăng Vân Tông chúng ta quyết không có
chỗ tốt, làm cho bọn chúng biến mất trong Âm Phong sơn mạch thì xem như
với tông môn chúng ta đã lập nhiều đại công.
Sắc mặt của Lăng Lạc Phong trở nên thận trọng, nhíu mày.
Ít khi Lăng Lạc Phong xoa xoa mi tâm, nói:
- Việc này không phải chuyện đùa, không có trăm phần trăm diệt sát toàn
bộ, không thể gây thương vong tánh mạng. Nếu có một kẻ đào thoát, người
điên của Thiên Kiếm Tông sẽ không tha cho chúng ta.
Nói tới vị họ Lăng của Thiên Kiếm Tông, trên mặt Diêm Quan Tây cũng trở nên sợ hãi, nói:
- Ân, việc này phải chờ thời cơ, không sơ hở tý nào, không thể động thủ, nhưng cho bọn chúng ăn thiệt thòi lớn là nhất định.