Lăng Dật Trần tán dương như thế khiến cho Huyền Thiên có chút thụ sủng
nhược kinh, tuy rằng nghe rất êm tai, nhưng Huyền Thiên không phải người ưa nịnh, hắn cảm thấy rất buồn nôn:
- Lăng Sư tổ quá khen rồi!
- Ha ha ha ha. . . !
Lăng Dật Trần cười lớn một tiếng, Vũ Chấn Khôn cùng Cổ trưởng lão cũng nhịn
không được cười lên, ba người nhìn Huyền Thiên, Lăng Dật Trần nói:
- Ngươi thật không có ý tứ, là người trẻ tuổi không thể tự đại, nhưng da mặt phải dày một chút, không cần vô cùng khiêm tốn.
- Lăng tổ sư nói đúng.
Huyền Thiên gật nhẹ đầu, hắn mặc dù là người của hai thế giới, nhưng kiếp
trước cũng không sống quá hai mươi tuổi, hai đời cộng lại chỉ có hơn ba
mươi tuổi, trước mặt ba người này vẫn còn rất nhỏ.
- Không biết Lăng tổ sư triệu kiến đệ tử có chuyện gì?
Nói lâu như vậy, cũng không tiến vào chính đề, Huyền Thiên chủ động hỏi.
Lăng Dật Trần nói:
- Gọi ngươi tới gặp ta là muốn nói cho ngươi, ngươi là hy vọng lớn nhất
của bổn tông trong tương lai. Ta rất xem trọng ngươi, đối với ngươi kỳ
vọng rất nhiều, nhưng mà cũng muốn nói cho ngươi, bổn tông sẽ không mở
đường cho ngươi. Đường của ngươi phải tự ngươi mở, lão phu sẽ không bởi
vì ngươi có tư chất yêu nghiệt, ngộ tính kinh người mà coi ngươi như hoa trong lồng kính để bồi dưỡng.
Huyền Thiên kinh ngạc nói:
- Không phải còn có Sở Phong sư huynh sao?
Tuy rằng Sở Phong là đối thủ của hắn, nhưng Huyền Thiên không thể không
thừa nhận, Sở Phong là đệ nhất thiên tài 60 năm qua của Thiên Kiếm Tông
ngoài Lăng Dật Trần.
Lăng Dật Trần lắc đầu thở dài:
- Hắn
không bằng ngươi, ta không muốn hắn được bồi dưỡng như hoa trong nhà
kính, nhưng mà phụ thân hắn lại không có cách nghĩ như ta. Hết thảy đều
cho hắn, những gì hắn muốn cũng đáp đứng hắn, hết thảy đều rất dễ dàng,
không biết Võ Đạo gian nan, thế cho nên tính cách của hắn không coi ai
ra gì, tự đại tự ngạo. Cho là mình trời sinh tài trí hơn người, không
biết trời cao đất rộng, nếu như gặp được nghịch cảnh, tính cách như vậy
sẽ gặp nhiều thua thiệt.
Nói xong, Lăng Dật Trần chỉ chỉ cánh tay phải trống rỗng nói:
- Ta lúc còn trẻ, tông môn cũng tiến hành bồi dưỡng ta, hết thảy đều tiến triển thuận lợi, cũng có chút tự cao tự đại, thẳng đến ly khai Thần Đao Vương đi lịch lãm ở thế giới bên ngoài mất đi một cái cánh tay thì ta
mới biết được cái thế giới này, cường giả như mây, thiên tài như mưa,
chỉ có những người tại Võ Đạo một đường lên, cường giả chính mình vất
vất vả vả đi tới mới là cường giả chân chính. Cường giả bồi dưỡng ra
được trong lồng kính thì nhiều nhất chỉ có thể coi là là cao thủ, con
đường Sở Phong khác với con đường của ngươi, sau khi hắn đột phá địa
giai cảnh trở thành cường giả trấn tông của bổn tông, nhưng mà so sánh
với thế giới bên ngoài thì chỉ coi là cao thủ. mà ngươi sẽ trở thành
cường giả chân chính, vô luận ở đâu cũng sẽ là cường giả.
Huyền Thiên hỏi:
- Lăng tổ sư nói cho đệ tử biết những chuyện này, ý là?
Lăng Dật Trần nói:
- Ngươi tuy rằng thiên phú tuyệt hảo, nhưng tông môn sẽ không đối đãi đặc thù đối với ngươi, ngươi cần gì thì phải dựa vào cố gắng của mình đi
tranh thủ, mà không phải dựa vào tông môn. Có phiền toái gì, tận khả
năng tự mình giải quyết, dùng tư chất của ngươi nhất định sẽ có rất
nhiều trưởng lão nội môn muốn nhận ngươi làm thân truyền đệ tử, nhưng mà ta âm thầm áp xuống dưới, ngươi biết rõ tại sao không?
Huyền Thiên nói:
- Lăng tổ sư là muốn đệ tử tự chính mình cố gắng, không cho đệ tử nảy sinh ý nghĩ dựa vào người khác.
Lăng Dật Trần gật nhẹ đầu, nói:
- Đây là điều thứ nhất, thứ hai ta cho rằng, bổn tông không có ai có tư
cách làm sư phụ ngươi, lão phu cũng không có, ngươi là một Chân Long,
hiện tại ở một nơi nhỏ bé ao tù như Thần Đao Vương này, cuối cùng có một ngày, ngươi sẽ tù Long thoát khốn, nhất phi trùng thiên. ngươi sẽ siêu
việt hơn tất cả mọi người của bổn tông, kể cả lịch đại tổ tiên, tương
lai của ngươi là cả bắc vực, thậm chí, toàn bộ Thần Châu đại địa, lão
phu năm nay bảy mươi lăm, từ lúc còn trẻ hết sức lông bông tự đại, đến
trung niên bị nhục, bị đoạn đi một tay, trải qua cừu hận phức tạp, đến
già tâm tình bình thản, kinh nghiệm cả đời khiến cho ta nhìn thấu thế sự tang thương. Ta sẽ không nhìn lầm ngươi.
Sắc mặt Huyền Thiên rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại như kinh đào hải lãng.
Huyền Thiên nghĩ đến một câu nói của kiếp trước : Cái gì trọng yếu nhất? Ánh mắt trọng yếu nhất!
Một người thật tinh mắt thì không bao giờ chọn sai phương hướng, trong lòng Huyền Thiên tinh tường, giữa hắn và Sở Phong thì lựa chọn hắn không thể nghi ngờ là đúng đắn. Sở Phong chỉ là một vai diễn nho nhỏ để phối hợp, không tính là diễn viên chính.
Sở Phong lúc nhỏ tuổi hơn bước
chân vào Tiên Thiên Cảnh, rồi sau đó lĩnh ngộ kiếm ý, bằng tuổi của
Huyền Thiên thì đánh khắp nội môn vô địch thủ, tu vi đạt đến Tiên Thiên
Cảnh tam trọng.
Huyền Thiên tuy rằng sắp tới danh tiếng rất
thịnh, nhưng đại bộ phận người đều cho rằng hoàn toàn không cách nào so
sánh với Sở Phong.
Lăng Dật Trần thập phần khẳng định cho rằng Sở Phong không bằng Huyền Thiên, có thể thấy được ánh mắt của hắn mà người bình thường không thể bằng. Đó là nhân tố lớn nhất bằng cả đời hắn kinh nghiệm ma luyện.
Ngươi là một Chân Long, cuối cùng có một ngày ngươi sẽ phá bỏ những chói buộc, nhất phi trùng thiên!
Tương lai của ngươi, là cả bắc vực, thậm chí toàn bộ Thần Châu đại địa!
Nghe xong những lời này, trong lòng Huyền Thiên không khỏi sôi sục. Hắn là
trưởng tôn của gia chủ Huyền Hùng của Thần Châu đại địa, huyền gia là bá chủ của Tây Vực- nhị phẩm thế gia trong ngũ đại siêu cấp thế gia. Trong lòng Huyền Thiên một mực đều mơ tưởng trở về Tây Vực, tru sát Huyền Ky, cứu gia gia của Huyền Hùng của hắn từ trong tay Âm Cơ.
Hiện tại Huyền Thiên chính là một tù Long, một mực mơ ước tù Long thoát khốn, nhất phi trùng thiên.
Tuy rằng Lăng Dật Trần chỉ đối đãi với Huyền Thiên như là đệ tử bình
thường, không có bởi vì tư chất của hắn, mà cho chút đặc quyền cùng tài
nguyên. Nhưng trong lòng Huyền Thiên lại thập phần cảm kích Lăng Dật
Trần, bởi vì Lăng Dật Trần là người từng trải, biết rõ chỉ có ở bên
trong, nghịch cảnh mới có thể sinh ra đời cường giả chân chính, điều này chính hợp với ý hắn.
Huyền Thiên nói:
- Lăng Sư tổ dạy
rất đúng, đệ tử ghi nhớ trong lòng. Có khó khăn gì, đệ tử sẽ tự mình
giải quyết, tuyệt đối không mượn lực lượng của tông môn.
Lăng Dật Trần lắc đầu nói:
- Không! Không ai có thể nói chắc như đinh đóng cột mãi mãi, một người cả đời này rất ít khi gặp phải nghịch cảnh khó có thể thay đổi. Tông môn
là chỗ dựa của ngươi, vấn đề bình thường có lẽ tự mình giải quyết,
nhưng nếu có khó khăn mà ngươi không có biện pháp giải quyết thì tới tìm ta, lão phu là hậu trường cứng rắn của ngươi.
Nói xong Lăng Dật Trần vỗ vỗ bộ ngực của mình.
- Đa tạ Lăng Sư tổ!
Huyền Thiên nói lời cám ơn.