Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 517: Chương 517: Quét ngang cấm địa. (2)




Địa cấp hạ phẩm bảo kiếm trong tay Lý Cuồng phát ra hào quang sáng ngời

Kiếm quang chói mắt, chân nguyên cường đại từ thân kiếm bắn ra ngoài, hóa thành một con cự yết trên không trung.

Hai cánh của cự yếu như cái kìm, một đầu dài, móng vuốt đưa lên, vung kìm vẫy đuôi, vô kiên bất tồi, không công không phá được, leng keng keng keng nổ to vang lên liên tiếp, Huyền Thiên đâm ra vô số kiếm quang nhưng bị cự yếu này đỡ được toàn bộ.

Huyền Thiên đối với kiếm kỹ của Bắc Thần Các đã có nhận thức nhất định, biết rõ một thức kiếm chiêu này chính là địa giai kiếm kỹ đỉnh cấp của Bắc Thần Các, Ma Yết Tương.

Đây là tuyệt chiêu cường đại trong Nhị Thập Tứ Tinh Tương Kiếm, Lý Cuồng tạo nghệ với Nhị Thập Tứ Tinh Tương Kiếm rất cao, thực lực của hắn ít nhất cũng là Địa giai cảnh tam trọng đỉnh phong.

Nhưng mà kiếm chiêu cường đại hơn nữa, thi triển trong tay Lý Cuồng Huyền Thiên cũng không để vào mắt, kiếm quang trong người của hắn sáng ngời, Linh Kiếm Địa Cấp lập tức phá thể bay ra.

Linh Kiếm Địa Cấp được chân nguyên gia trì, uy lực của nó chính thức hiện ra, vô cùng sắc bén, đây mới thực sự là không kiên không phá, Ma Yêt Tương bị Linh Kiếm Địa Cấp chém qua một phân thành hai, trong chốc lát sụp đổ, hóa thành một đoàn chân nguyên tiêu tán.

Lý Cuồng còn muốn thu hồi chân nguyên này vào cơ thể, nhưng mà kiếm quang của Huyền Thiên đã đâm tới như mưa to gió lớn, hơn nữa từ từ từphát ra tiếng nổ, trong kiếm quang hiện ra từng đạo lôi điện to nhỏ như nắm tay.

Một đạo lôi điện vốn có uy lực cực lớn, xen lẫn vào đó là thế công của Diệt Thần Thức, phối hợp kiếm ý tứ giai công kích, tổ hợp lại trùng trùng điệp điệp, uy lực cũng mạnh hơn rất nhiều.

Thần sắc trong mắt Lý Cuồng càng kinh hãi, kiếm thuật của hắn mở ra, lại là một chiêu tuyệt thuật, kiếm quang kích xạ hóa thành một thân ảnh giống người cực lớn, thân ảnh này cao mấy chục thước, đầu voi thân người, cơ bắp toàn thân tràn ngập tính bạo tạc, lực lượng siêu phàm, cái mũi khẽ hấp đem lôi điện Huyền Thiên phóng thích đâm vào kiếm quang, hút đi hơn phân nửa.

Nhân Tượng Tương trong Nhị Thập Tứ Tinh Tương Kiếm còn là tuyệt chiêu chung cực trong bát tương, uy lực còn hơn xa Ma Yết Tương.

Linh Kiếm Địa Cấp chém ra hào quang sáng ngời, giống như mặt trời mọc, vô kiên bất tồi, không kiên không phá.

Nhân Tượng Tương cường đại nhưng trước mặt Linh Kiếm Địa Cấp được gia trì chân nguyên cũng không chịu nổi một kích, một kiếm đã cắt đầu voi của Nhân Tượng Tương xuống.

Đầu voi vừa rời xuống thì thân người lập tức sụp đổ, hào quang bắn ra, vô số kiếm quang lôi điện từ trong Nhân Tượng Tương bay đi, Huyền Thiên cùng Lý Cuồng lập tức công kích lẫn nhau.

Kiếm quang lôi điện đều là chân nguyên của Huyền Thiên biến thành, đánh trúng Huyền Thiên trực tiếp hóa thành chân nguyên, lại thu hồi vào trong cơ thể, Lý Cuồng thì không có kết quả tốt như vậy, lập tức bị lôi điện đánh trúng tê rần, tóc dựng thẳng, lực công kích khủng bố của kiếm quang nhanh chóng công phá chân nguyên hộ thể của Lý Cuồng, xuất hiện mấy lỗ máu.

Lý Cuồng lập tức hét thảm một tiếng, hắn đã là Địa giai cảnh tam trọng đỉnh phong, chân nguyên trong cơ thể rất hùng hậu, kháng cự với lôi điện rất mạnh, trừ có chút chập choạng thì không có gì, nhưng mà kiếm quang xuyên qua người của hắn, đâm ra mấy lỗ máu, nhưng lại làm cho Lý Cuồng bị thương không nhẹ.

Huyền Thiên cũng không có vì Lý Cuồng bị thương mà đình chỉ công kích như mưa to gió lớn, kiếm quang mạnh mẽ như trước. Hướng Lý Cuồng công tới.

Bản thân Lý Cuồng bị trọng thương, tốc độ đại giảm, thực lực cũng phát huy không được mấy thành. Hai tiếng giòn vang, địa giai hạ phẩm bảo kiếm trong tay lập tức bị đánh bay một bên. Địa cấp hạ phẩm bảo kiếm trong tay Huyền Thiên hào quang như thường, đâm thẳng về phía trước, kiếm quang đột nhiên chớp động, lập tức đánh lên người của Lý Cuồng, lưu lại mấy đạo vết thương, khiến thương thế quá nặng.

Máu tươi như rót, từ trong cơ thể Lý Cuồng chảy ra, rốt cuộc hắn không thể duy trì phi hành được nữa, đau đớn kịch liệt làm cho hắn không cách nào khống chế chân nguyên, đôi cánh chân nguyên sau lưng biến mất.

Thân thể Huyền Thiên bay xuống theo, một chân đạp xuống, đem cánh chim sau lưng Lý Cuồng đánh tan không còn bóng dáng, Lý Cuồng như diều đứt dây, té xuống mặt đất, mà ở dưới mặt đất đã sớm có khôi lỗi Bạch Hổ đang chờ, một trảo vồ tới.

Bảy khôi lỗi kiếm sĩ tạo thành một vòng, đem Lý Cuồng vây quanh ở trung tâm.

Huyền Thiên nhìn qua ba đệ tử Địa giai cảnh tam trọng bỏ chạy khác, bọn họ đã chạy ra mấy ngàn thước, Huyền Thiên không có đuổi theo, nhìn qua Lý Cuồng bên cạnh.

Lý Cuồng bị khôi lỗi Bạch Hổ dùng thiết trảo giữ chặt, không thể động đậy. Huyền Thiên vươn tay đem địa cấp hạ phẩm bảo kiếm đặt lên mặt Lý Cuồng quật hai cái, thân kiếm lạnh như băng truyền ra khắp người Lý Cuồng.

Huyền Thiên chỉ kiếm vào cổ họng Lý Cuồng, nói:

- Ngươi rất muốn chết sao? Ta có thể thành toàn cho ngươi.

Lý Cuồng giờ phút này không còn bất cứ thần sắc cuồng ngạo nào, sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy, nói:

- Đừng... Đừng giết ta, ta chỉ nghe lệnh làm việc, không liên quan tới ta, không liên quan tới ta...

- Nghe lệnh làm việc? Nghe lệnh của ai?

Huyền Thiên cầm bảo kiếm trong tay đè xuống một phần, dán vào cổ họng của Huyền Thiên, nói:

- Là đại sư huynh Giang Nhất Lưu, hay là nhị sư huynh Trác Bất Quần, hay là tam sư huynh Quản Trọng vũ?

- Không... Không biết!

Trong mắt Lý Cuồng hoảng sợ vạn phần, sợ Huyền Thiên một kiếm cắt đầu hắn xuống, nói:

- Mấy vị sư huynh cao cao tại thượng, ta làm sao tiếp xúc được, ta chưa từng tiếp nhận mệnh lệnh trực tiếp từ bọn họ.

Kiếm của Huyền Thiên đặt vào cổ họng của Lý Cuồng, ấn ra một vết máu.

- Vậy ngươi nghe lệnh của ai?

Lý Cuồng đổ mồ hôi như nước, nói:

- Là Trử Hạo Bác sư huynh ra lệnh cho ta, hắn muốn ngươi chết trong quá trình thí luyện, hơn nữa chúng ta còn phải ký tên thề, chuyện này thực không liên quan tới ta, Hoàng Thiên sư huynh, ngươi có làm đệ tử thân truyền của các chủ hay không liên quan gì tới ta chứ, ngươi chết với ta cũng chẳng có lợi gì, ta chưa từng có ý niệm giết ngươi trong đầu, ta là bất đắc dĩ, bị bất đắc dĩ ah...

Huyền Thiên hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đừng có nói với ta cái gì là bất đắc dĩ cũ mèm nữa, ngươi nghĩ lại đi, ba vị sư huynh kia ai là người muốn ta chết nhất? Người muốn đưa ta vào chỗ chết ai có khả năng nhất?

Âm thanh Lý Cuồng run rẩy lên, nói:

- Ta không dám nói, nói ta ra sẽ chết không chỗ chôn... Ah...

Huyền Thiên dùng kiếm đâm vào đầu vai của Lý Cuồng, Lý Cuồng thét lên thê thảm.

Âm thanh lạnh lùng của Huyền Thiên vang lên, nói:

- Dù sao ta cũng đoán được tám chín phần rồi, nếu ngươi không muốn chết như vậy ta trước tiên chậm rãi tra tấn ngươi tới chết, ta sẽ chém ngươi thành một trăm lẻ tám đoạn, yên tâm, ta sẽ đào hố chôn ngươi xuống, sẽ không để ngươi chết không chỗ chôn.

Nói xong Huyền Thiên nhắc kiếm lên.

- Ta nói... Ta nói ...

Lý Cuồng hét lên:

- Ta là người của Đại sư huynh, Trử Hạo Bác sư huynh cũng là người của Đại sư huynh, ta cho rằng... Ta cho rằng là đại -- Đại sư huynh hạ mệnh lệnh, là Đại sư huynh muốn ta đưa ngươi vào chỗ chết, ngươi mà chết các chủ không còn đệ tử thân truyền, ngày sau vị trí các chủ nhất định là của Đại sư huynh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.