Chính vào
lúc này, bỗng có hai ngón tay xuất hiện, chỉ thấy một lão giả tuổi qua
50 đứng giữa Sở Phong và Huyền Thiên, hai ngón tay như kìm sắt kẹp lấy
bảo kiếm của Sở Phong
Chúng đệ tử đều bị khiếp sợ, Sở Phong có tu vị Tiên Thiên cảnh tam
trọng, hơn nữa kiếm đâm ra còn là một thanh bảo kiếm Huyền giai, lại bị
người dùng nhục chỉ giữ lấy?
Đối với lão giả năm mươi tuổi này, đệ tử ngoại môn không ai biết, duy
chỉ có Sở Phong và Bạch Linh sắc mặt biến đổi, hoảng sợ nói:
- Vũ trưởng lão!
Vũ trưởng lão hiển nhiên là vị trưởng lão nội môn, đệ tử ngoại môn chưa
bao giờ thấy qua, nhìn Vũ trưởng lão Bạch Linh thì cung kích, mà mặt mũi Sở Phong lại tràn đầy sợ hãi.
Vũ trưởng lão không phải ai khác mà chính là trưởng lão thủ tọa trấn thủ Võ Kỹ Các, tên là Võ Chấn Khôn, có tu vị Tiên Thiên cảnh cửu trọng,
thực lực ở Thiên Kiếm Tông ngoại trừ thái thượng trưởng lão ra có thể
xếp vào Top 3, gần với tông chủ và Đại trưởng lão.
Võ Chấn Khôn và phụ thân Sở Phong tu vị tương đương, nhưng thực lực lại mạnh hơn, địa vị rất cao.
Sở Phong dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi rưỡi, tuy rằng
càn rỡ, nhưng vẫn còn chút tâm tính thiếu niên, gây chuyện trong Võ Kỹ
Các giờ đối mặt với Võ Chân Khôn trong nội tâm sao không úy kỵ được?
- Sở gia tiểu tử, ai cho ngươi lá gan? Lại dám ở trong Võ Kỹ Các động thủ khi dễ nhỏ yếu?
Võ Chấn Khôn mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ, hai ngón kẹp vào kiếm của Sở
Phong như mọc rễ vậy, mặc cho Sở Phong dùng sức thế nào cũng không rút
kiếm ra được.
Mặc dù Sở Phong là thiên tài trăm năm khó gặp của Thiên Kiếm Tông, thành tựu ngày sau thậm chí sẽ vượt qua tất cả trưởng lão nội môn, bước vào Địa giai. Nhưng đối mặt với Võ Chấn Khôn một chút tính tình cũng không
có, thành tương lai dù cường đại trở lại, cũng chỉ là tương lai thôi,
đợi đến khi tu vị Sở Phong vượt qua Võ Chấn Khôn đã là không biết bao
nhiêu năm sau, khi đó Võ Chấn Khôn đã sớm chết già rồi, lúc Võ Chấn Khôn sinh thời có thể vững vàng ngăn chặn Sở Phong, cho nên Sở Phong không
dám làm càn trước mặt Võ Chấn Khôn.
Sở Phong không có lực lượng như Huyền Thiên, tu vị Huyền Thiên càng cao, càng cảm thấy bạch ngọc tiểu kiếm cường đại đến đáng sợ, vượt qua Sở
Phong đó là chuyện khẳng định, hơn nữa cũng không mất bao lâu.
Địch nhân chính thức của Huyền Thiên là Huyền Cơ, siêu cấp cường giả
Thiên giai, Sở Phong đối với Huyền Thiên chỉ là một đối thủ nhỏ trên Võ
Đạo một đường thôi.
Sở Phong kiếm rút không trở lại, dứt khoát nới lỏng chuôi kiếm, ngữ khí lộ ra vẻ yếu nhược:
- Vũ trưởng lão, Hoàng Thiên bất kính đối với đệ tử, đệ tử chỉ là nhất
thời tức giận, bị lửa giận xông váng đầu não, xin Vũ trưởng lão minh
giám.
Sở Phong nếu nói đến phụ thân của mình, ngược lại sẽ khiến Võ Chấn Khôn
cảm thấy Sở Phong mang cha ra để áp bách hắn, sẽ khiến Võ Chấn Khôn đâm
lao phải theo lao, không xử trí Sở Phong, trong nội tâm sẽ cho là mình
không bằng phụ thân Sở Phong.
Cho nên Sở Phong không đề cập tới, ở trước mặt nhận sai, dùng địa vị của Sở Phong Võ Chấn Khôn cũng sẽ không trừng phạt hắn.
Dù sao, hai ba mươi năm sau, Võ Chấn Khôn tuy rằng chết rồi, nhưng vẫn còn hậu thế trong Thiên Kiếm Tông.
Khi đó Sở Phong đã hoàn toàn lớn lên, thậm chí sẽ trở thành tồn tại như
thái thượng trưởng lão, nếu Võ Chấn Khôn trừng phạt quá nặng, khiến Sở
Phong trong nội tâm gieo xuống thù hận thì sẽ không có lợi cho tử tôn.
Võ Chấn Khôn cong ngón búng ra, kiếm trong tay bắn ngược về, cắm ở trước người Sở Phong nói:
- Ngươi bỏ qua quy củ tông môn, phá hư Võ Kỹ Các, đây là trọng tội, niệm tình ngươi là trụ cột tương lai của bổn tông, lại biết sai có thể thay
đổi, phạt ngươi diện bích ba tháng, nghiên cứu Võ Đạo.
Diện bích suy nghĩ qua ba tháng, nghiên cứu Võ Đạo, tương đương để hắn
bế quan tu luyện ba tháng, tuy là xử phạt nhưng đối với Sở Phong cũng
không có hại, dùng thân phận của hắn, cho dù trong lúc xử phạt, cần tài nguyên tu luyện cũng sẽ không thiếu thốn.
Sở Phong ôm quyền nói:
- Tạ Vũ trưởng lão.
Đồng thời thầm nghĩ: Coi như ngươi thức thời, ngươi nếu dám đánh ta, hôm nay ngươi đánh ta thế nào, ngày khác ta tất sẽ hoàn gấp 10.
Võ Chấn Khôn phất phất tay, nói:
- Ngươi tự đến Hình Phạt Điện lĩnh phạt đi thôi!
- Đệ tử cáo lui!
Sở Phong chuẩn bị ly khai.
- Đệ tử cũng cáo lui!
Bạch Linh cũng hướng Võ Chấn Khôn cáo từ.
- Sở sư huynh!
Đúng vào lúc này, thanh âm của Huyền Thiên đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi người cho rằng việc này đã chấm dứt, lại không biết Huyền
Thiên còn muốn như thế nào, chúng đệ tử mắt lộ ra kinh quang, đều dừng ở trên mặt Huyền Thiên.
Sở Phong và Bạch Linh đang chuẩn bị ly khai thì thanh âm của Huyền Thiên vang lên, bước chân hai người dừng lại một chút, Sở Phong quay người,
ánh mắt nhìn Huyền Thiên, vẫn cường thế như trước nói:
- Chuyện gì?
Võ Chấn Khôn xuất hiện chặn Sở Phong, lửa giận trong lòng Huyền Thiên dần dần tán đi, nhưng khí thế vẫn sắc bén, đầy tự tin nói:
- Ngươi tự cho là mười ba tuổi bước vào Tiên Thiên, mười lăm tuổi lĩnh
ngộ kiếm ý, là thiên tài duy nhất của bổn tông, trong mắt không người,
ngang ngược càn rỡ, lại không biết thiên ngoại hữu thiên, người trên có
người, hôm nay, ta đang ở trước mặt mọi người nói rõ ràng cho ngươi
biết, tối đa một năm ta sẽ vượt qua ngươi, dẫm nát ngươi dưới chân,
khiến ngươi biết cái gì gọi là người sau vượt người trước!
Một năm vượt qua Sở Phong?
Chúng đệ tử ngoại môn tất cả đều xôn xao, Huyền Thiên bây giờ còn là đệ
tử ngoại môn, mới có tu vị Võ Đạo cảnh cửu trọng, mà Sở Phong đã sớm là
đệ tử đệ nhất nội môn, tu vị Tiên Thiên cảnh tam trọng đỉnh cao, tùy
thời đều có thể đột phá tứ trọng, một năm sau, nếu như có kỳ ngộ thì
thậm chí sẽ đột phá Tiên Thiên cảnh ngũ trọng.
Khoảng cách giữa hai người có thể nói là cách biệt một trời một đất, tu
vị Tiên Thiên cảnh đột phá so với Võ Đạo cảnh khó hơn không chỉ gấp mười lần, lời Huyền Thiên nói thật sự khiến người rung động.
Mà ngay cả Võ Chấn Khôn ánh mắt nhìn Huyền Thiên cũng lộ vẻ kinh ngạc, không biết tự tin của Huyền Thiên là từ đâu đến?
Sở Phong cắn răng, lời Huyền Thiên nói quả thật là coi rẻ hắn, nhưng Võ
Chấn Khôn ở một bên, hắn cũng không tiện phát tác liền cười lạnh một
tiếng, nói:
- Rác rưởi, ta chờ ngươi.
Nói xong, Sở Phong cũng không dừng lại, nghênh ngang rời đi.
Võ Chấn Khôn thân là thủ tọa trưởng lão của Võ Kỹ Các, quyền cao chức
trọng, Huyền Thiên cũng không quen biết, giữa cả hai cũng không có giao
tình, Võ Chấn Khôn vậy mà lại xuất hiện trợ giúp hắn, thật sự khiến
Huyền Thiên ngoài ý muốn.
Huyền Thiên đang muốn nói lời cảm tạ với Võ Chấn Khôn thì lại thấy bóng
dáng phía trước nhoáng một cái, Võ Chấn Khôn trong chốc lát liền lên lầu hai Võ Kỹ Các, biến mất không thấy gì nữa, không để lại câu nào.
Bí kíp rơi lả tả trên đất, phần lớn đều rách nát, căn bản không cách nào thu thập, Huyền Thiên rời khỏi Võ Kỹ Cái hồi báo lại cho trưởng lão
ngoại môn trấn thủ bên ngoài tình huống vừa rồi, trưởng lão ngoại môn
nghe xong liền bảo hắn rời đi trước, bí kíp trong các tự sẽ có người thu thập.