- Tốt nhất là bị ta rút trúng nhanh một chút, ta nhất định sẽ hung hăng đánh chết hắn trước mặt tất cả mọi người!
Trên đỉnh núi của ngọn núi đối diện quảng trường ngoại môn, có một cái
mao đình, mao đình được xây ở hướng đối diện với quảng trường, từ nơi
này, có thể thu hết tất cả những gì diễn ra ở quảng trường phía xa kia
vào trong mắt.
Trong mao đình, có một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm đang ngồi đó, cùng với một lão nhân râu tóc bạc trắng.
Ánh mắt của hai người đều nhìn về phía quảng trường ngoại môn đối diện.
Thiếu nữ này chân ngọc thon dài, làn da trắng nõn như ngọc, gương mặt
tinh xảo hoàn mỹ, đúng là nội môn đệ tử - Lăng Tinh Nguyệt mà Huyền
Thiên gặp được ở rặng núi Âm Phong.
- Gia gia, ngài thấy tên
Hoàng Thiên này thế nào? Tu vi của hắn chỉ mới Võ đạo cảnh bát trọng, đã có thực lực đánh bại võ giả Thập trọng, tuy là tu vi của vị đệ tử thập
trọng gì gì đó cũng không tính là cao lắm, nhưng đối với võ giả Võ đạo
cảnh bát trọng mà nói thì đó cũng như một tòa núi cao chỉ có thể ngước
lên mà nhìn, Hoàng Thiên có thể vượt qua hai cảnh giới để đánh bại hắn,
thiên tài như vậy, cho dù là trong nội môn đệ tử cũng không có nhiều
đâu.
Ánh mắt của Lăng Tinh Nguyệt đã chuyển từ quảng trường bên kia sang người lão nhân bên cạnh mình.
Lão nhân tóc trắng nâng tay phải lên, vuốt vuốt chòm râu, nói:
- Tinh Nguyệt, con nói xem hắn đã dùng mấy thành thực lực?
Lăng Tinh Nguyệt nói:
- Hắn ngay cả kiếm cũng không xuất ra khỏi võ, hẳn là đã dùng năm thành thực lực, ít nhất thì cũng phải dùng bốn thành!
Lão nhân tóc trắng chỉ lắc lắc đầu, cười mà không nói gì.
Lăng Tinh Nguyệt cả kinh nói:
- Gia gia, chẳng lẽ thực lực của Hoàng Thiên lại cường đại như vậy, chỉ dùng vẻn vẹn ba thành thực lực?
Lão nhân tóc trắng nói:
- Chỉ sợ là chưa dùng tới ba thành đâu.
- Làm sao có thể chứ!
Lăng Tinh Nguyệt kinh hãi kêu lên một tiếng:
- Chưa tới ba thành, vậy chẳng phải là hắn có đủ thực lực để so cao
thấp với mấy vị đệ tử tu vi thập trọng đỉnh phong rồi sao?
Lão nhân tóc trắng gật gật đầu, nói:
- Tinh Nguyệt, hắn thật sự chỉ là ở thời điểm cận kề cái chết mới theo
bản năng đánh ra Tuyệt Ảnh kiếm pháp? Chứ không phải chậm rãi tham ngộ
ra Tuyệt Ảnh kiếm pháp, hơn nữa còn thông hiểu đạo lí trong đó?
Lăng Tinh Nguyệt gật đầu nói:
- Ân, đúng vậy mà!
Đáy mắt của lão nhân tóc bạc mơ hồ lộ ra chút nghi hoặc.
Lăng Tinh Nguyệt nói:
- Gia gia, Hoàng Thiên đã cứu con một mạng, tiềm chất của hắn lại tốt,
có thể để hắn làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm được không ạ?
Lão nhân tóc bạc nói:
- Một con hùng ưng thật sự hẳn là nên tung cánh bay lượn giữa thiên
không bao la, hoa trong nhà kính, chung quy khó mà có thể chống chọi với bão táp mưa sa, nếu như đã không phải người thường thì hắn có con đường riêng của mình, nếu không can thiệp vào chuyện của hắn thì không biết
chừng hắn còn có thể đi được xa hơn con đường mà chúng ta an bài cho hắn nữa kia.
Trong mắt Lăng Tinh Nguyệt thoáng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng ta nghe được chính miệng gia gia của mình khen một
người như vậy, ngay cả đệ nhất đệ tử Sở Phong của đệ tử nội môn, được
xưng tụng là bất thế thiên tài trăm năm khó gặp của Thiên Kiếm Tông, gia gia của nàng cũng chỉ đánh giá vẻn vẹn một câu không tệ thôi, so với
mấy lời dành cho tên Hoàng Thiên này thì đúng là kém xa.
Khóe miệng của Lăng Tinh Nguyệt nhếch lên mỉm cười, thầm nghĩ: Hoàng Thiên
ngươi đúng là khiến ta nở mày nở mặt, đề cử ngươi cho gia gia nhận thức
quả nhiên là không sai.
Lăng Tinh Nguyệt nói:
-
Gia gia, Huyền Thiên đã có đủ thực lực để đánh một trận phân cao thấp
với mấy đệ tử hàng đầu rồi, nếu như bọn họ gặp nhau sớm, chẳng phải là
sẽ có người bị loại sớm, ngay cả mười vị trí đầu cũng không vào được
sao?
Lão nhân tóc bạc vuốt chòm râu, nói:
- Ta sẽ
để hắn chiến đấu với những đệ tử có thực lực ngày càng cao, mỗi một trận đấu, đều sẽ gặp được đối thủ có thực lực cao hơn trận trước, để cho
thực lực thật sự của hắn dần dần lộ ra.
Nói xong, sau lưng
của lão nhân tóc bạc đột nhiên xuất hiện một đôi cánh, đôi cánh này hoàn toàn do chân khí ngưng tụ mà thành, khi mở ra thì dài tới mười trượng,
hắn một tay kéo Lăng Tinh Nguyệt, đôi cánh bằng chân khí vỗ vài cái,
nháy mắt đã bay lên trời, bay về phía nội phong Thiên Kiếm Tông, rất
nhanh liền biến mất không còn gì nữa.
Huyền Thiên sau khi
đánh bại Phàn Hồng xong thì rất nhanh liền rời khỏi lôi đài, đi ra khỏi
quảng trường, vòng thứ tư là một trăm hai mươi bảy người, đánh sáu mươi
bốn vòng, sau khi kết thúc thì còn lại sáu mươi lăm trên một trăm hai
mươi bảy người, phải chờ tới ngày mai thì mới bắt đầu vòng năm.
Vòng thứ năm là sáu mươi bốn người, ba mươi hai trận, hầu như mỗi trận
đều có một đệ tử tu vi thập trọng tham gia thi đấu, bắt đầu từ vòng năm
này thì mấy trận tranh tài này coi như bước vào thời kỳ cao trào.
Trên lầu phía trước quảng trường, hơn mười vị đường chủ ngoại môn đang ngồi cùng một chỗ.
Bắt đầu từ trái sang phải, theo thứ tự là các vị đường chủ của đệ nhất đường, đệ nhị đường…. cho tới đệ thập đường.
Ánh mắt của đường chủ đệ tam đường thu hồi lại từ trên người Huyền Thiên đã rời khỏi quảng trường, nói:
- Đệ tam đường chúng ta năm nay xuất hiện một thiên tài, chỉ có tu vi
Võ đạo cảnh bát trọng nhưng cũng có hy vọng tiến vào mười hạng đầu, tam
đường bọn ta không chỉ có mỗi Cố Tích Duyên, lại thêm một Hoàng Thiên,
hắc hắc, trận tranh tài xếp hạng năm nay, đệ tam đường ít nhất cũng phải chiếm hai vị trí rồi.
Đường chủ đệ lục đường khẽ cau mày, nói:
- Vậy cũng chưa chắc, Hoàng Thiên chỉ mới có tu vi bát trọng Võ đạo
cảnh, ngươi thật sự cho là hắn có thể tiến vào mười hạng đầu? Chưa biết
là có vào nổi vòng mười sáu người không nữa!
Phàn Hồng là đệ tử đệ lục đường, lại bị Huyền Thiên đánh bại nên mặt mũi của đường chủ đệ lực đường cũng đầy vẻ buồn bực.
Quan hệ giữa đường chủ đệ thất đường và đệ lục đường rất tốt nên cũng tiếp lời:
- Nếu là vòng thứ năm Hoàng Thiên gặp phải Dương Đỉnh Thiên hay Bạch
Triển Hạc …. Hoặc mấy đệ tử có tu vi thập trọng đỉnh phong rút trúng thì chắc là rớt ngay thôi, còn chẳng vào nổi hai mươi hạng đầu nữa ấy chứ.
Sắc mặt của đường chủ đệ tam đường ngớ ra một cái rồi lại lập tức nở nụ cười, nói:
- Nhiều người đấu như thế, bọn họ dễ gì đã bốc trúng Hoàng Thiên, ta
tin tưởng Hoàng Thiên nhất định có thể vào mười hạng đầu.
Đường chủ đệ lục đường nói:
- Hừ! Vậy thì chưa chắc đâu!
Đúng lúc này, một con bồ câu đưa tin bay vào trong phòng, đậu lên tay của đường chủ đệ nhất đường.
Đường chủ đệ nhất đường gỡ tờ giấy trên chân con bồ câu xuống, mở ra xem một lúc, vẻ mặt biến thành khẽ kinh ngạc, nói:
- Các ngươi không cần cãi nữa, tông chủ đã truyền lời rồi, thực lực của đối thủ an bài cho Hoàng Thiên, sau mỗi vòng đấu phải mạnh hơn một
chút.