Đánh giá, tính toán sơ qua một chút, người máy ở ba phương hướng bên
trái, bên phải, phía trước đều khoảng hai mươi lăm người gì đó, tổng số
hẳn là hơn bảy mươi người máy.
Hơn bảy mươi người máy, từng người cũng không yếu hơn, kém hơn cường giả địa giai cảnh tam trọng.
Huyền Thiên hít một ngụm khí lạnh, trách không được sát khí này làm cho hắn ứa ra mồ hôi lạnh, cho dù những người máy này không cùng xông lên,
từng bước từng bước đón lấy thì Huyền Thiên cũng không thể đối phó liên
tục với hơn bảy mươi người máy này.
Huống chi người máy căn
bản không có khả năng tiến lên từng bước, thời điểm Huyền Thiên quan sát những người máy này thì lại vang lên thanh âm răng rắc, hai bên trái
phải đi ra ba người máy, phía trước cũng đồng thời xuất hiện một người
máy đi ra.
Tổng cộng có bảy người máy đi ra.
Chiến đấu đơn độc thì Huyền Thiên không sợ cường giả địa giai cảnh tam trọng, cũng không sợ bất kì người máy nào cả, một chọi hai, kiếm thuật của
Huyền Thiên dù sao cũng là quần công, tuy có hơi cố gắng một chút nhưng
là không sợ.
Một đấu ba chính là cực hạn của Huyền Thiên, tuy rằng kiếm thuật của hắn là quần công điển hình nhưng thực lực cường giả địa giai cảnh tam trọng cũng không yếu, mỗi một lần thì thực lực của
đối phương đều tăng lên cự đại, ba người cùng tiến lên thì Huyền Thiên
khó có thể chống lại.
Nhưng mà, hiện tại Huyền Thiên lại phải đấu một chọi bảy.
Cái này cơ hồ không hề có hy vọng thắng.
Huyền Thiên nhìn lại phía cửa lớn sau lưng, xem xét xong liền lập tức bỏ đi ý niệm lao ra ngoài cửa trong đầu.
Chỉ thấy phía trên vách tường cửa chính hiện đầy đầu thương hàn quang
lòe lòe, những đầu thương này không phải được đâm ra từ mặt đất mà là
phía trước trên vách tường, đầu thương khổng lồ đâm chết cường giả địa
giai cảnh sơ kỳ.
Huyền Thiên không thể khẳng định được nếu
hắn phóng tới ngoài cửa thì cùng trong một thời gian sẽ có bao nhiêu
trường thương bắn ra, cho dù chỉ là một cây thì hắn cũng khó có thể ngăn cản được, cửu tử nhất sinh, cho dù may mắn chạy ra khỏi đại điện thì
cũng sẽ bị trọng thương mà không bị mất mạng, nhưng bên ngoài đại điện
cũng còn có người đang chờ Huyền Thiên chui đầu vào lưới, tuyệt đối
không có cơ hội sống sót.
Đang lúc Huyền Thiên suy nghĩ thì
bảy người mát đã bước tới trước mười bước, đột nhiên xuất kiếm cùng chém tới hướng Huyền Thiên.
Trong lúc đó, tốc độ của người máy
cũng tăng nhiều, trường kiếm trong tay mở ra kiếm chiêu, bổ ra tám luồng kiếm quang sáng chói.
Hô! Phong bế trong đại điện, trong
nháy mắt xuất hiện một luồng cuồng phong, một luồng uy áp cự đại đột
nhiên hàng lâm, Huyền Thiên cảm thấy không khí vô hình trên đỉnh đầu
trong nháy mắt tăng thêm như có ngàn cân.
Là thiên địa đại thế!
Bảy người máy này vừa ra kiếm lại dẫn theo thiên địa đại thế, bọn họ
cũng không phải tùy tiện ra tay mà là hợp thành một kiếm trận điên cuồng chém tới.
Trong lòng Huyền Thiên kêu khổ thật to, ở trong
Hạp Cốc hắn đã được chứng kiến uy lực cự đại của “Bắc thần các”, “Thất
Tinh kiếm trận”, hiện tại trốn trong cung điện lại gặp công kích của
kiếm trận lần nữa.
Hơn nữa bảy người máy này tạo thành kiếm
trận còn huyền diệu hơn so với “Thất Tinh kiếm trận” của “Bắc Thần các”, hơn nữa tổ trận người máy thì thực lực sẽ càng mạnh, mỗi người đều
tương đương với cường giả địa giai cảnh tam trọng.
Cho dù là
cường giả địa giai cảnh ngũ trọng thì khi bị bảy người máy tạo thành
kiếm trận công kích chỉ sợ cũng sẽ lành ít dữ nhiều.
Đối với công kích của bảy người máy, trong nháy mắt Huyền Thiên liền lâm vào tử cục, hầu như không có cách nào để hóa giải.
Sát khí kiếm trận bảy người máy tạo thành, mạnh mẽ rét lạnh đến cực
điểm, xuyên vào thật sâu trong cơ thể Huyền Thiên, khắc sâu vào trong
tâm linh của Huyền Thiên, làm cho huyết nhục của Huyền Thiên đều theo
bản năng mà run rẩy.
Đồng thời sát khí mạnh mẽ, rét lạnh kịch liệt cũng xuyên vào trong mi tâm của Huyền Thiên, bao phủ cả mi tâm
thần kiếm kiếm linh.
Thần kiếm kiếm linh tựa hồ như là nhận
thấy nguy hiểm, trong lúc đó quang mang đại thịnh, trong nháy mắt một
luồng quang mang thuần trắng thánh khiết lập tức bao phủ cả người Huyền
Thiên.
Trong nháy mắt Huyền Thiên cảm giác mình hóa thành một thanh kiếm.
Huyền Thiên cảm thấy mình đã không còn tánh mạng mà chỉ còn mũi nhọn
cùng lợi hại, kiếm khí kịch liệt lan tràn khắp bốn phương tám hướng, chỗ nào cũng có.
Trong nháy mắt kiếm trận của bảy người xuất hiện rất nhiều sơ hở trong mắt Huyền Thiên.
Vốn là Huyền Thiên nghĩ kiếm trận của bảy người máy hầu như là hoàn mỹ
vô khuyết, nhưng là không nghĩ tới sau khi hắn cảm giác mình hóa thân
thành kiếm thì thị giác lại xảy ra biến hóa lớn như vậy, mũi nhọn kiếm
cùng nhuệ khí có thể thấy rõ tất cả.
Trong nháy mắt kiếm trong tay Huyền Thiên động đậy.
Hai thanh bảo kiếm địa cấp hạ phẩm lòe lòe ra bảy luồng kiếm quang đâm một kiếm về hướng kiếm quang của bảy người máy.
Kiếm quang của bảy người máy đan vào cùng một chỗ, giống như một cái
lưới lớn, phô thiên cái địa, giống như là một vật chỉnh thể, bất luận là xem theo phương hướng nào cũng đều hoàn mỹ vô khuyết, thiên y vô phùng, hầu như không chê vào đâu được.
Nhưng mà khi bảy luồng kiếm
quang Huyền Thiên chém ra vừa tới thì kiếm trận hoàn mỹ vô khuyết lại
giống như trứng gà đụng phải tảng đá, trong nháy mắt hỏng mất, kiếm thế
phô thiên cái địa giống như đông tuyết gặp được hạ dương, trong nháy mắt liền biến mất.
Cho dù là cường giả địa giai cảnh tứ trọng,
ngũ trọng thì cũng đều sẽ cửu tử nhất sinh trong kiếm trận khủng bố này, vậy mà ở trong tay Huyền Thiên thì chỉ trong nháy mắt liền bị phá.
Kiếm trận vừa vỡ thì bảy người máy lập tức lui trở về, cùng một thời
gian lại có bảy người máy khác bắn ra, kiếm chiêu mở ra lại tạo thành
một kiếm trận đáng sợ.
Khí thế vẻn vẹn như thế liền sinh ra
mũi kiếm trong hư không, cắt xuyên qua bốn phương tám hướng…
Nhưng mà Huyền Thiên bị quang mang
thuần trắng thánh khiết bao phủ, như thần chiếm được, hai thanh bảo kiếm cấp hạ phẩm trong tay liên tục chém ra mấy luồng kiếm quang, ra khắp
mọi nơi khiến tất cả kiếm trận đều biến thành tro bụi.
…
…
Huyền Thiên liên tục nhận lấy công kích của mười một kiếm trận, mỗi một lần đều là bảy người máy ra tay, vậy thì người máy trong đại điện tổng
cộng có hơn bảy mươi người.
Nhưng mà Huyền Thiên như thần
chiếm được, bất luận là cái kiếm trận gì rơi vào trong mắt hắn đều có sơ hở chồng chất, kiếm quang lóe lên phá hết kiếm trận.
Người
máy trong đại điện cũng không theo đuổi đến cùng đối với Huyền Thiên,
chỉ cần kiếm trận của bọn hắn vừa vỡ liền lập tức lui về phía sau, đến
khi kiếm trận thứ mười một bị Huyền Thiên phá vỡ thì tất cả người máy
đều đứng ở dưới tường một lần nữa, vẫn không nhúc nhích.
Nếu
như người máy không lập tức lui về phía sau khi kiếm trận vừa vỡ mà theo đuổi Huyền Thiên đến cùng thì cho dù Huyền Thiên có thể phá kiếm trận
nhưng chỉ sợ với nhiều người máy như vậy thì đã bị chém thành nhiều mảnh rồi.
Chiến đấu dừng lại, hào quang thánh khiết trên người
Huyền Thiên dần dần tán đi khôi phục lại bình thường, nhưng mà vừa rồi
lĩnh ngộ phương thức phá kiếm trận nên Huyền Thiên cũng đã ghi nhớ trong lòng, nếu hắn lại gặp “Thất Tinh kiếm trận” nữa thì trong lúc đó có thể phá được trận, để cho trận bảy người không cách nào liên hợp.