Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 106: Chương 106: Thú Hoang sơn mạch. (3)




Huyền Hồng nhìn một lần, thấy Huyền Thiên cũng đã hiểu ra, cảm nhận của hắn đối với tư chất của Huyền Thiên lại thay đổi.

Lúc trước Huyền Hồng chính là đệ nhất thiên tài của Huyền gia, tu luyện Long Hổ bộ cũng tốn tới nửa năm mới có thể tu luyện tới cảnh giới đại thành.

Tuy rằng lúc đó Huyền Hồng cũng là tự mình mày mò tu luyện, không có ai chỉ dạy, nhưng cho dù là Huyền Hồng không dạy Huyền Thiên thì chuyện Huyền Thiên tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành, cũng tuyệt đối không thể nào tốn tới nửa năm thời gian, nhiều lắm là hai ba tháng mà thôi.

- Năm đó ta hai mươi tuổi, bước vào Thiên giai cảnh nhất trọng, liền được gọi là đệ nhất thiên tài của Huyền gia, Thiên Nhi lúc nhỏ bị thương, kinh mạch bị hao tổn, năm nay đã mười bốn tuổi rưỡi rồi kinh mạch mới khôi phục lại như cũ, tư chất bày ra, đối với võ giả mà nói thì khởi đầu đã chậm hơn rất nhiều.

Thế nhưng, Tần Hoàng cổ đế ngàn năm trước, lúc niên thiếu tư chất tầm thường, mãi tới năm mười lăm tuổi mới có thể một lần thông suốt, từ đó về sau tu luyện thuận buồm xuôi gió, không ai bì kịp, năm ba mươi tuổi, chỉ khoảng mười năm đã tu luyện tới cảnh giới Thiên giai thập trọng, đánh khắp Thần Châu vô địch thủ, lập nên Đại Tần Hoàng Triều, thống nhất Thần Châu, tạo nên sự nghiệp vô thượng, được gọi là đệ nhất thiên tài Thần Châu từ xưa tới nay.

Tư chất của Thiên Nhi vượt xa ta, cho dù bắt đầu có chậm hơn một chút, nhưng đã có tiền lệ của Tần Hoàng Cổ đế ở kia, sau này thành tựu của Thiên Nhi nhất định có thể vượt xa ta, có lẽ, cũng có thể giống như Tần Hoàng cổ đế, chưa hẳn là không thể đặt chân tới Thiên giai cảnh đỉnh phong, tất cả đều phải xem nhân duyên tạo hóa của hắn nữa!

Huyền Hồng trong lòng âm thầm suy nghĩ, rời khỏi viện tử của Huyền Thiên.

Mấy ngày tiếp theo, Huyền Thiên vẫn như trước mỗi ngày bảo trì việc tu luyện Tiên thiên công nửa ngày, nửa ngày càng lại thì tu luyện Long Hổ bộ.

Lại qua mười ngày, việc tu luyện của Huyền Thiên sau khi quan sát Huyền Hồng thi triển Long Hổ bộ rốt cuộc cũng có hiệu quả, thành tựu của hắn đối với Long Hổ bộ hiện nay, so với mười ngày trước đã tăng mạnh hơn rất nhiều, rốt cuộc cũng đạt tới cảnh giới đại thành.

Hơn nữa, thời gian tu luyện Tiên thiên công gần một tháng, cũng làm cho tu vi của Huyền Thiên ở võ đạo cảnh thập trọng được củng cố hoàn toàn, ý thực trong nội khí ngày càng rõ ràng, cũng tăng lên rất nhiều.

Tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành, Huyền Thiên liền cáo từ cha mẹ và Hoàng gia lên đường, đi tới Thú Hoang sơn mạch, tìm kiếm bảo tàng được ghi trên bản đồ bảo tàng kia.

Về phần Hoàng Viễn Thành muốn phái một vị Tiên thiên cảnh cao thủ cùng đồng hành với Huyền Thiên, đều bị Huyền Thiên cự tuyệt, người của Hoàng gia, tất cả đều mang thương tích trong người, đi tới Thú Hoang sơn mạch e là không ổn.

Mà võ giả đầu nhập vào Hoàng gia, tu vi cao nhất chỉ mới là Tiên thiên cảnh nhất trọng, Huyền Thiên mang theo ngược lại chỉ càng thêm vướng tay vướng chân, hơn nữa, không phải người của Hoàng gia, không thể đảm bảo sau khi thấy được bảo tàng rồi thì nhân tâm có đột biến hay không.

Đương nhiên, chuyện Huyền Thiên tiến vào Thú Hoang sơn mạch tìm bảo tàng, chỉ có Huyền Hồng và Hoàng Nguyệt biết rõ mà thôi, việc này không nên cho quá nhiều người biết, đối với những người khác, chỉ nói là Huyền Thiên muốn tới Thú Hoang sơn mạch lịch lãm mà thôi.

Huyền Thiên rời khỏi Hoàng Bách Trấn, từ phía đông bắc của Bắc Mạc huyện đi về phía Thú Hoang sơn mạch không được bao lâu sau thì một con bồ câu đưa tin liền bay tới Ngưu gia ở Bắc Mạc huyện.

Ngưu gia, đại thính!

Ngưu Chấn Sơn ngồi ở trên chủ tọa, Ngưu Chấn Nhạc từ bên ngoài đi vào phòng, trong giọng nói pha chút vội vã và vui mừng:

- Đại ca, Hoàng Bách Trấn có tin truyền tới, nói tên tiểu súc sinh kia rốt cuộc cũng rời khỏi Hoàng Bách Trấn rồi.

Vừa nói vừa đi tới trước mặt của Ngưu Chấn Sơn, Ngưu Chấn Nhạc đưa tờ giấy nhỏ trong tay mình cho Ngưu Chấn Sơn.

Ngưu Chấn Sơn vừa nghe thấy vậy, hai mắt lóe lên tinh quang, cầm lấy tờ giấy xem xét một hồi, mới thoáng kinh ngạc mà hỏi lại:

- Không phải trở lại Thiên Kiếm Tông, làm cho quân mai phục ta thiết kế ở phía nam mất đi tác dụng, bất quá tên tiểu súc sinh này đi về hướng Thú Hoang sơn mạch ở phía bắc để làm gì cơ chứ?

Ngưu Chấn Nhạc nói:

- Theo như tin tức truyền về thì tên tiểu súc sinh này muốn tới Thú Hoang sơn mạch để lịch lãm!

Ngưu Chấn Sơn mỉm cười nói:

- Tên tiểu súc sinh này tìm tới Thú Hoang sơn mạch để lịch lãm ngay lúc này quả thật là tự tìm đường chết, tin tức của hai nhà Trình, Trương đã truyền tới chưa?

Ngưu Chấn Nhạc nói:

- Vẫn chưa có, hẳn là cũng giống như chúng ta, chỉ mới vừa thu được tin tức mà thôi, bất quá lão tiểu tử Ngô Văn Tưởng kia đã theo dấu tên tiểu súc sinh kia đi vào Thú Hoang sơn mạch rồi.

Ở trên đại hội luận võ của đệ tử hậu bối của tứ đại gia tộc, Ngưu Chí Cường bị Huyền Thiên chặt đứt một cánh tay, Ngưu Chấn Sơn không cách nào tìm Hoàng gia tính sổ được, nên toàn bộ lửa giận đều trút hết lên người người chủ trì luận võ lần đó là Ngô Văn Tường, Ngô Văn Tường liền thề thốt cam đoan, nhất định sẽ giết chết được Huyền Thiên để chuộc tội.

Cho nên, ngoại trừ mật thám của ba nhà Ngưu Trình Trương mai phục bên Hoàng Bách Trấn ra thì Ngô Văn Tường cũng một mực mai phục rình rập ở phụ cận Hoàng Bách Trấn, sau khi biết được Huyền Thiên rời khỏi Hoàng Bách Trấn thì lập tức một đường đuổi theo, đi theo Huyền Thiên vào bên trong Thú Hoang sơn mạch.

Một người chết trong Thú Hoang sơn mạch thì cũng như chết một con kiến bé nhỏ chẳng đáng kể gì, đúng là một địa phương vô cùng thích hợp để ra tay giết người hủy thi.

Tiên thiên cảnh, mỗi nhất trọng cảnh giới, thực lực đều cách biệt rất lớn.

Huyền Thiên tuy là thắng được Ngưu Chí Cường, Trình Kình Phong, Trương Trạch Đào tu vi Tiên thiên cảnh nhất trọng thật đấy, nhưng Ngô Văn Tường lại có tu vi Tiên Thiên Cảnh nhị trọng, căn bản sẽ không cho là Huyền Thiên sẽ là đối thủ của hắn.

Ngoại trừ vài người thân bên cạnh Huyền Thiên ra thì không ai biết rõ tu vi của Huyền Thiên bây giờ, so với lúc luận võ đã có bước đột phá lớn, thực lực tăng lên gấp bội.

Ngưu Chấn Sơn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói:

- Tên tiểu súc sinh kia cũng không phải đèn cạn dầu, hừ, đã dám đi vào Thú Hoang sơn mạch, nhất định sẽ có một ít thủ trọng bảo mệnh, lão già Ngô Văn Tường kia chưa chắc gì đã có thể giết được hắn, Chấn Nhạc, ngươi cũng tới Thú Hoang sơn mạch một chuyến đi, thông báo cho cả Trương gia và Trình gia, để cho Trình Nguyên Công và Trương Cốc Tùng đi cùng với ngươi, cần phải giết chết được tên tiểu súc sinh kia, nhất định không thể thất thủ!

- Vâng, đại ca!

Ngưu Chấn Nhạc gật đầu nói.

….

Thú Hoang sơn mạch!

Cây cao rừng rậm, Huyền Thiên một đường đi về phía bắc.

Mới vừa đi vào Thú Hoang sơn mạch, ít thấy bóng dáng của yêu thú đâu, Huyền Thiên lướt băng băng trong rừng rậm với tốc độ cực nhanh, vượt qua một ngọn núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.