Hơn mười năm qua đi, Vạn Sĩ Độc Hành bởi vì bề bộn nhiều sự vụ Bá Kiếm
Môn chậm trễ không ít thời gian tu luyện, còn Vũ Văn Đào Đào lại một mực bế quan khổ tu, Vạn Sĩ Độc Hành từng nói, nếu lại đánh một trận với Vũ
Văn Đào Đào, hắn chưa chắc là đối thủ, tỷ số thắng chưa đầy bốn thành.
Túy Kiếm Ông một lời liền gọi thẳng danh tự hai vị cường giả cái thế
của Bá Kiếm Môn, hơn nữa thập phần tùy ý, giống như gọi một người qua
đường vậy, cường giả biết rõ về Vạn Sĩ Độc Hành và Vũ Văn Đào Đào liền
sợ hãi.
Vạn Sĩ Độc Hành cũng không vì Túy Kiếm Ông gọi thẳng tên của hắn mà có bất kỳ bất mãn nào, nói:
- Thế sự khó liệu, ai có thể nói chuẩn, nghĩ đến ngươi năm đó sao mà
kinh diễm, kết quả. . . Thực sự gặp không may bị người nọ ám toán, ta
thật không nghĩ tới, ngươi vậy mà còn sống, ta hiện giờ nên gọi ngươi
là Mạc Thiên Cơ hay là sao đây?
Mạc Thiên Cơ --
Một ít niên kỷ cường giả lão bối vượt qua 60 tuổi nghe vậy mí mắt nhảy lên, nhìn Túy Kiếm Ông thần sắc hoảng sợ.
Huyền Thiên đều nhìn thấy rõ ràng, lại nhìn về phía Túy Kiếm Ông, cảm
thấy hắn giống như một tầng sương mù bịt kín, khiến cho không người nào
có thể nhìn thấu, không biết hắn khi còn trẻ là thiên tài tuyệt thế thế
nào, chiến tích kinh thiên cỡ nào mới có thể khiến nhiều cường giả lão
bối hoảng sợ như vậy.
Mà ngay cả Bá Kiếm Môn Chủ Vạn Sĩ Độc
Hành cũng muốn nói Túy Kiếm Ông năm đó sao mà kinh diễm, Túy Kiếm Ông
khẳng định từng có một đoạn tung hoành thiên hạ phong quang tuế nguyệt.
Túy Kiếm Ông trên mặt không gợn sóng, thần sắc không thay đổi:
- Danh hào đã sớm trôi qua trong dòng thời gian, như xem qua Vân Yên,
hôm nay ta cũng không nhớ rõ tên mình rồi, nhất túy tiếu hồng trần,
trường kiếm hành thiên hạ, nếu thật muốn danh hào, liền gọi ta là Túy
Kiếm Ông đi!
Nhất túy tiếu hồng trần! Trường kiếm hành thiên hạ!
Túy Kiếm Ông tùy ý một câu, nhưng lại khiến vô số cường giả trong nội tâm khẽ động, tựa hồ xúc động một sát na.
Vạn Sĩ Độc Hành nhìn Túy Kiếm Ông ánh mắt kinh nghi bất định.
- Lĩnh ngộ của ngươi đối với kiếm đạo đã đạt đến giai đoạn biến chất
thăng hoa, so với trước kia càng thêm đáng sợ, hắc hắc. . . Không biết
người nọ biết được ngươi chưa chết, sẽ có cảm tưởng thế nào. . . !
- Chắc hẳn sẽ không vui sướng a! Ngươi không phải cũng cảm giác vậy sao. . . !
Túy Kiếm Ông nói khẽ.
Vạn Sĩ Độc Hành cười khẽ hai tiếng, không có trả lời vấn đề của Túy
Kiếm Ông, có lẽ đó cũng là thầm chấp nhận, ánh mắt của hắn chuyển tới
trên người Huyền Thiên nói:
- Thiếu niên này đi cùng ngươi, có quan hệ gì?
- Ngẫu nhiên gặp nhau, đồng hành đến tận đây!
Túy Kiếm Ông thản nhiên nói.
Vạn Sĩ Độc Hành nói:
- Thiếu niên này có thù oán lớn với Bá Kiếm Môn ta, nếu đã không quan hệ gì với ngươi, vậy môn hạ đệ tử ta sẽ chém giết hắn!
Lúc nói lời này, Vạn Sĩ Độc Hành một mực vẫn chú ý đến thái độ của Túy
Kiếm Ông, đối với Huyền Thiên hoàn toàn không thấy, ở trong mắt hắn xem
ra thì sinh tử của Huyền Thiên hoàn toàn không bị chính hắn khống chế,
chỉ cần Túy Kiếm Ông buông tay mặc kệ thì Bá Kiếm Môn sẽ lập tức chém
giết Huyền Thiên.
- Bèo nước gặp nhau hữu duyên... !
Túy Kiếm Ông nói:
- Nếu đã đồng hành cùng ta, ta phải bảo vệ hắn chu toàn.
Vạn Sĩ Độc Hành thanh âm lạnh lùng, hàm ẩn lửa giận:
- Hiện giờ môn hạ đệ tử của ta muốn chém hắn, ngươi lại muốn bảo vệ hắn chu toàn, như vậy vừa rồi đệ tử Bá Kiếm Môn ta tranh chấp với hắn,
ngươi vì sao mặc kệ?
Túy Kiếm Ông thanh âm lạnh nhạt như trước nói:
- Một đám hậu bối Địa giai tranh chấp, ta để ý tới làm chi?
- Vị tiền bối này, Huyền Thiên giết đệ đệ của ta, hại chết ông nội,
thúc tổ của ta, vãn bối cùng hắn có thù không đợi trời chung, không chém Huyền Thiên, ta thề không làm người, ta muốn cùng Huyền Thiên quyết một trận tử chiến, thỉnh tiền bối không nên ngăn trở!
Giờ phút này, Bá Công Tử bên cạnh Vạn Sĩ Độc Hành mở miệng nói chuyện.
Bá Công Tử đứng trong hàng thát đại thất đại yêu nghiệt cấp công tử
trong thiên hạ, tư chất nghịch thiên, tâm cao khí thịnh, dù là Túy Kiếm
Ông mà ngay cả Vạn Sĩ Độc Hành cũng phải kiêng kị thì Bá Công Tử cũng
không e ngại, thanh âm khí chính nói.
Ở trước mặt Túy Kiếm
Ông, Bá Công Tử không sợ không loạn, khí thế cũng không kém cỏi trước
kia, không ít cường giả liên tục cảm thán, quả nhiên là nhân trung chi
long, không hổ là một trong mấy tân tú kiệt xuất nhất đương thời.
Bất quá, Túy Kiếm Ông cũng không nhìn nhiều Bá Công Tử, chỉ tùy ý liếc qua thản nhiên nói:
- Đợi tu vị hắn đột phá Thiên giai cảnh, ngươi lại đến tìm hắn quyết chiến a!
Sắc mặt Bá Công Tử dừng lại một chút, trầm giọng nói:
- Hậu bối chúng ta tranh chấp, tiền bối cũng muốn nhúng tay cũng không khỏi quá dài tay đấy... !
Túy Kiếm Ông không để ý đến Bá Công Tử mà nhìn chằm chằm vào Vạn Sĩ Độc Hành:
- Có ta ở đây, các ngươi lui đi!
Vạn Sĩ Độc Hành sắc mặt lập tức biến hóa, vào nhiều năm trước, một
thiếu niên đã từng mặt đối với anh kiệt thiên hạ nói qua một câu như
vậy. Năm đó, Vạn Sĩ Độc Hành chính là một trong anh kiệt thiên hạ, mà
thiếu niên kia lại chính là Túy Kiếm Ông trước mắt.
Một người đối mặt toàn bộ anh kiệt thiên hạ nói:
- Có ta ở đây, các ngươi lui đi!
Bá Công Tử còn muốn nhiều lời, nhưng lập tức bị Vạn Sĩ Độc Hành ngăn lại, nói:
- Đợi Huyền Thiên bước vào Thiên giai cảnh, Bá nhi tất sẽ đến lấy tính mạng hắn!
Vạn Sĩ Độc Hành nói xong liền dẫn chúng cường giả Bá Kiếm Môn nhanh chóng rời đi.
Tất cả mọi người giật mình không thôi, Túy Kiếm Ông nói một câu vậy
mà kinh sợ thối lui toàn bộ Bá Kiếm Môn, chỉ có số ít cường giả lão bối hơi lớn tuổi mới có bộ dạng đương nhiên, không cho là kỳ quái.
Mạc Thiên Cơ từng là nhân vật đứng đầu thời đại, bốn mươi năm trước
chấn động Thần Châu, đánh khắp anh kiệt thiên hạ vô địch thủ, nơi có
hắn, bất luận thiên tài yêu nghiệt nào cũng đều phải nhượng bộ lui binh.
Nhưng mà người này ở Thần Châu lại như phù dung sớm nở tối tàn, vào lúc huy hoàng nhất lại đột nhiên mất tích, từ đó về sau không còn chút tin
tức.
Thời gian có thể chôn vùi hết thảy, hắn cũng không phải
là Vương Giả vô thượng, khi Thần Châu đã không có tin tức của hắn, mọi
người liền dần dần quên đi hắn, võ giả đời sau lại càng chưa từng nghe
nói qua danh hào của hắn, chỉ có một ít thiếu niên anh kiệt năm đó từng
đối mặt với hắn, lần nữa chứng kiến hắn mới nhớ lại sự tích năm đó.
Hai vị cường giả cái thế của Bá Kiếm Môn Vạn Sĩ Độc Hành và Vũ Văn Đào
Đào là thiếu niên anh kiệt danh chấn Thần Châu đại địa bốn mươi năm
trước, cùng thế hệ người có thể vượt qua bọn hắn, có thể đếm được trên
đầu ngón tay, nhưng hai người lại toàn bộ đều là bại tướng dưới tay Mạc
Thiên Cơ, hơn nữa bị bại thập phần chật vật, hai người liên thủ cũng
không địch lại ba chiêu của Mạc Thiên Cơ.