Con số cường giả bị nhốt ở bên trong cũng không dưới một trăm, thậm chí
còn có cường giả siêu cấp Thiên giai cảnh. Sự tình thật sự rất kỳ quái.
Trước khi tiến vào Thất Huyền sơn mạch, hậu bối thiên tài của Luyện
Huyết Giáo đứng cách nhóm hậu bối Thiên Tinh Cách nghìn thước, khoảng
cách rất gần. Nhưng khi tiến vào trong Thất Huyền sơn mạch, song phương
tuyệt nhiên không nhìn thấy nhau, ngay cả tiếng động của đối phương cũng không nghe thấy.
Địa Linh Vương là một vị vương giả vô
thượng thần kỳ. Chiến lực của hắn không phải là nhứ nhất, nhưng công
pháp hắn tu luyện lại là thần công vương cấp đặc biệt nhất Địa Nhãn Thần Đồng có thể xem thấu hết thảy các bí mật. Thiên Mạch, Địa Mạch, sơn
xuyên đại địa, trận pháp, dịch dung đều không thoát khỏi Địa Nhãn Thần
Đồng.
Chính vì có đôi mắt thần kỳ như vậy mà Địa Linh Vương
có thể tìm hiểu thấu triệt được trận pháp, Hơn nữa đối với Thiên Địa
Linh Mạch càng nắm giữ trong lòng bàn tay. Cho nên, bên trong Thất Huyền sơn mạch không chỉ có trận pháp vô thượng cao thâm mạt trắc mà còn có
lực lượng Thiên Địa Linh Mạch khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Huyền Thiên cùng với đệ tử chủ các Thiên Tinh Các cũng chưa có quen
thuộc. Những đệ tử chủ các này đa số là sùng bái Đệ Nhất Công Tử, cũng
không để Huyền Thiên vào mắt.
- Này! Ngươi là Huyền Thiên?
Nghe nói ngươi tại Vạn Hóa Di Tích có thể cùng Đệ Nhất Công Tử leo lên
đài cao. Ngươi đến cùng là dùng hoa chiêu gì mới có thể xông qua cửa thứ ba?
- Không phải là mượn nhờ ngoại lực sao? Không biết ở nơi nào đoạt được một ít lực lượng Lôi Đình, ở thời điểm Địa giai cảnh còn
có chút danh tiếng, đợi đến khi lên Thiên giai cảnh, mất đi sự trợ giúp
của ngoại lực, ngươi trước mặt Đệ Nhất Công Tử đánh rắm cũng không dám.
- Đó là đương nhiên. Đệ Nhất Công Tử chính là vô địch trong hàng hậu
bối chúng ta, bằng vào thực lực tuyệt đối của chính mình mà không phải
dựa vào ngoại lực. Ngoại trừ Kiếm Công Tử có thể miễn cưỡng đánh đồng ra thì Huyền Thiên sao có thể so sánh với Đệ Nhất Công Tử.
- Các vị huynh đệ các ngươi lại so sánh Đệ Nhất Công Tử với Huyền Thiên chính là vũ nhục Đệ Nhất Công Tử.
Các đệ tử của chủ các Thiên Tinh Các đối với Huyền Thiên cực kỳ ép
buộc. Nhất là trong đó có mấy người chiến lực cường đại càng hung hăng
càn quấy.
Huyền Thiên cũng không chấp nhặt với bọn họ, hắn chỉ cười nhạt bỏ mặt.
Bất quá, Tiêu Ngôn ở bên cạnh lại cảm thấy khó nghe hừ nhẹ một tiếng.
Nhân số đệ tử thiên tài chủ các Thiên Tinh Các có gần hai mươi người, tu vi cao nhất là Địa giai cảnh thập trọng.
Huyền Thiên đối với lời chế nhạo của đám đệ tử chủ các coi như không
nghe thấy. Hắn cũng không thể bởi vì bọn họ cười nhạo mình một câu mà
phản bác lại. Cứ như thế từ đấu khẩu miệng lưỡi rất dễ phát triển thành
đấu đá tay chân.
Đệ tử chủ các ở đây nhiều như vậy, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ để cho Huyền Thiên giẫm đạp lên đầu bọn hắn. Đây
là một cuộc chiến không chân sức. Bởi vì luận thực lực tuyệt đối, Huyền
Thiên cũng không phải đối thủ của phần đông đệ tử chủ các. Hơn nữa Huyền Thiên cũng không có khả năng vì mấy châu chế giễu mà vận dụng lực lượng Lôi Đình giết chết đệ tử chủ các Thiên Tinh các.
Hành động
này là tự tìm đường chết, Thiên Tinh Các tuyệt đối không bỏ qua cho hắn. Thứ hai, cũng không thể lãng khí lực lượng Lôi Đình trong cơ thể. Đánh
chết ba người U Tuyền Địa Sát rồi Tư Đông Ngạn đã khiến cho lực lượng
Lôi Đình trong cơ thể Huyền Thiên không còn nhiều lắm.
Hảo
hán không để ý thiệt thòi trước trước mắt. Huyền Thiên đối với sự khiêu
khích và cười nhạo của đệ tử chủ các, cũng chỉ cười trừ, không nói một
lời, ngậm bồ hòn làm ngọt.
Huyền Thiên không đáp trả, cũng
không biểu hiện ra bộ dáng tức giận. Đám đệ tử Thiên Tinh Các cười nhạo
một hồi, không đạt được mục đích liền cảm thấy vô vị, ngoại trừ hai ba
người vẫn đang không ngừng đả kích Huyền Thiên, còn đại bộ phận đều nói
sang chuyện khác.
Đám đệ tử Thiên Tinh Các cười cười nói nói, Huyền Thiên yên lặng không nói gì. Cũng không lâu lắm, đoàn người đi
qua vài ngọn núi.
- Huyền Thiên sư huynh, ta cảm thấy chúng
ta đang đi vòng tròn, có khi nào chúng ta vẫn đang ở bên ngoài Thất
Huyền sơn mạch, còn chưa có đi vào bên trong.
Tiêu Ngôn đột nhiến tiến lên gần Huyền Thiên, nhỏ giọng nói.
Mấy lần đi qua một ngọn núi, phía trước đều có một ngọn núi khác cần
phải vượt qua, căn bản không cách nào chứng kiến được cảnh tượng phía
sau núi. Chỉ thấy phía xa núi non trùng điệp không dứt.
Liên
tục đi qua vài ngọn núi, tuy những ngọn núi đi qua không giống nhau,
nhưng Tiêu Ngôn vẫn đoán được một hai, đoàn người bọn hắn không có đi về phía trước mà đang đi vòng quanh. Bởi vì Tiêu Ngôn để ý đến một ngọn
núi, khoảng cách đoàn người bọn hắn với ngọn núi đó không hề thay đổi,
dù đi như thế nào cũng vẫn xa xôi như vậy, không có bất kỳ biến hóa nào.
Huyền Thiên tự nhiên cũng phát hiện ra tình huống này, hắn thấp giọng nói:
- Chúng ta tiến vào trong một mê trận. Nhưng mê trận trong Thất Huyền
sơn mạch khẳng định không đơn giản. Bảo trì cảnh giác, tùy cơ ứng biến.
Địa Linh Vương đối với Thần Châu đại lục có công lớn, lưu lại truyền
thừa tự nhiên không muốn người ta đoạt được một cách đơn giản. Chắc Địa
Linh Vương cũng không bố trí sát cục để làm tổn thương tánh mạng võ giả
hậu bối, có lẽ chỉ thiết lập một vài cửa ải, để đào thải những người
không có tư cách thừa nhận truyền thừa. Tập trung chú ý một chút, chỉ có kiên trì đến cùng mới có hi vọng lấy được chỗ tốt. Người bị đào thải sẽ mất đi tư cách nhận được truyền thừa của Địa Linh Vương.
Huyền Thiên ở trong Mộng Huyễn Thần Cung thu hoạch được một bản Trận
Đạo. Đây là bí kíp trận pháp từ thời thượng cổ lưu lại. Tuy Huyền Thiên
không có học tập Trận Đạo, nhưng hắn cũng đã xem qua vài phần. Đối với
trận pháp dù không tinh sâu nhưng cũng có chút tạo nghệ nông cạn, có thể nhận ra một ít trận pháp.
Tiêu Ngôn gật gật đầu, đang muốn nói chuyện thì thân thể của hắn lảo đảo, đại địa đột nhiên chấn động.
Biến cố đột nhiên xảy ra!
Trong đại địa xuất hiện một cái khe, vừa hay ở ngay chính giữa Huyền
Thiên và Tiêu Ngôn. Trong nháy mắt đất núi rung chuyển, chúng đệ tử
thiên tài cũng theo sự chấn động của đại địa mà nghiêng ngả ngã xuống
đất, khó mà đứng vững được.
Hô!
Trong khe nứt linh khí kịch liệt chấn động lao ra, đồng thời có một tia sáng chói mắt bay thẳng lên trời cao.
Trong chốc lát, chúng đệ tử thiên tài vốn đứng cùng một chỗ, vì biến cố xảy ra đột ngột mà bị chia năm xẻ bảy. Huyền Thiên cùng Tiêu Ngôn cách
xa nhau không đến nửa mét, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đối
phương đâu. Một khe nứt mở ra, quang mang cường liệt ngăn cách hai
người.
Không ít đệ tử thiên tài bị một cỗ cuồng phong nổi lên. trong nháy mắt quét hắn bay ra xa.
Huyền Thiên dang rộng hai chân, đứng trung bình tấn, trọng tâm trầm ổn, hai chân vững như bàn thạch, ổn định đứng trên mặt đất. Cho dù đại địa
chấn động như thế nào, hắn giống như mọc rễ chuyển động theo mặt đất,
mặc cho cuồng phong kịch liệt như thế nào cũng không thể đả động đến
hắn.