Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 321: Chương 321: Tiêu Dao thiếu chủ. (1)




- Đáng tiếc chỉ là Thiên Sứ Miêu đối với ta thân cận, nếu như ngươi đối với ta thân cận như vậy thì tốt rồi.

Trong lòng Huyền Thiên vui tươi hớn hở thầm nghĩ.

Bất quá, Hiên Viên Sơ Tuyết tuy rằng ánh mắt nhu hòa, mặt mang mỉm cười, nhưng Huyền Thiên cũng không có thấy nửa điểm thân cận.

- Có phải là ta niên kỷ quá nhỏ? Không đúng a, ở đây mười năm tuổi thành niên, ta đã mười năm tuổi, thân cao cũng có một thước bảy. So với ta kiếp trước lúc mười tám tuổi còn cao hơn. Tướng mạo càng so với kiếp trước anh tuấn gấp mười lần...Ai nha, quên! Ta sử dụng Phong Huyền Bí Thuật, cố ý cải biến làn da, hiện tại nhìn khô khô vàng vàng, tướng mạo chân thực căn bản là nhìn không thấy, Thiên Sứ Miêu ngược lại không biết vì sao có thể nhận ra ta được.

- Nàng khẳng định nhìn không ra tướng mạo vốn có của ta. Thật vất vả mới ở trong Lôi Đình sơn mạch gặp nhau, lớn lên cùng với Lâm lão sư giống nhau như đúc, đây quả thực chính là duyên phận thượng thiên an bài cho ta. Nếu cứ như vậy bèo nước gặp nhau, gặp mặt một lần, chỉ biết là tên, không biết địa chỉ, ngày sau còn làm thế nào gặp lại được? Ta khẳng định sẽ hối hận, thật vất vả xuyên qua, sống lại một lần, cừu kiếp này phải báo. Nữ nhân yêu thích đương nhiên cũng muốn chơi, phải đem địa chỉ đoạt tới tay, ngày sau có cơ hội cũng thuận tiện đi tìm nàng...

Trong đầu Huyền Thiên suy nghĩ thay đổi nhanh như thiểm điện, đang muốn tiếp tục hỏi, đột nhiên, ba đạo nhân ảnh cấp tốc hướng tới nơi này bôn đằng mà đến.

Thấy ba người cấp tốc chạy tới, ánh mắt Huyền Thiên nhất thời co lại, tâm tình tán gái cũng tạm thời tiêu tán.

Ba người này chính là Tiêu Dao thiếu chủ Hoành Tiệm Vân. Cùng với Nhâm thị huynh đệ Nhâm Hoành Hành, Nhâm Phách Đạo.

- Ha ha... Thiếu chủ, ngài vận khí quá tốt, không ngờ lại đụng phải tiểu tử này. Thuộc hạ muốn báo thù, thay thiếu chủ đem tiểu tử kia bắt giữ!

Nhâm Phách Đạo cười lớn một tiếng, thanh âm lại giận dữ, nhìn Huyền Thiên tràn ngập oán khí.

Sắc mặt Hoành Tiệm Vân cũng tràn đầy hưng phấn, tìm kiếm mười ngày, không có tìm được Huyền Thiên, hắn đã buông tha buông tha, không nghĩ tới hôm nay, trong lúc vô tình lại gặp gỡ, hắn cười nói:

- Nhâm Phách Đạo, ngươi nếu như lặp lại ngu xuẩn lần trước, bị hắn dùng Thất Diễm Hồng Liên thiêu đốt, vậy ngươi có thể tự mình cắt cổ đi tìm chết đi.

- Thiếu chủ yên tâm, lần này thuộc hạ tuyệt đối sẽ không thất thủ!

Nhâm Phách Đạo khẳng định nói.

- Thiếu chủ, bên người tiểu tử kia có mỹ nữ.

Nhâm Hoành Hành nhắc nhở nói.

- Ngươi nghĩ rằng ta là mù a, người lớn như vậy ta còn nhìn không thấy sao? Bất quá, nữ nhân này thật sự xinh đẹp, so với tỷ tỷ của ta cũng đều muốn hơn hẳn một bậc. Bản thiếu lớn như vậy còn chưa từng có thấy qua tuyệt sắc nữ tử đẹp như thế, hắc hắc...Gặp được bản thiếu, thực sự là phúc khí của nàng. Ngày sau ăn hương, nếm mật, mặc đẹp, cái gì không có?

Hoành Tiệm Vân một bên vẫn đi nhanh đến, lại cười hắc hắc nói.

Ba người tốc độ nhanh chóng, rất nhanh liền đi tới ngoài mấy chục thước phía trước Huyền Thiên.

Nhâm Phách Đạo thấy Huyền Thiên, cừu nhân gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt, tựa như một đầu sư tử nổi giận muốn xông lên vậy.

- Đứng lại!

Hoành Tiệm Vân hét lớn một tiếng, gọi Nhâm Phách Đạo lại:

- Ở trước mặt mỹ nữ không nói được một lời đã muốn đánh đánh giết giết, ngươi quá không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

Nhâm Hoành Hành nhắc nhở nói:

- Thiếu chủ, không đến một tháng, tiểu tử kia tu vi đã trở nên cao hơn, không ngờ đã đạt tới Tiên Thiên cảnh ngũ trọng, hắn tại Lôi Đình sơn mạch khẳng định thu được cơ hội lớn.

- Ngươi có thể ít nói một chút ta nhìn không thấy hay không? Người lớn như vậy, ngươi nghĩ rằng ta thực sự là người mù sao? Tiên Thiên cảnh ngũ trọng thì thế nào? Đó cũng vẫn chỉ là con kiến nhỏ, đồ bản thiếu muốn, ai cũng không có thể cự tuyệt!

Hoành Tiệm Vân tức giận mắng.

Tu vi của Huyền Thiên và Hiên Viên Sơ Tuyết, Hoành Tiệm Vân đã sớm nhìn vào trong mắt.

Huyền Thiên là tu vi Tiên Thiên cảnh ngũ trọng, Hiên Viên Sơ Tuyết là Tiên Thiên cảnh lục trọng, trong lòng con Hắc Miêu kia hoàn toàn không có khí tức của yêu thú, tựa hồ chỉ là con động vật nhỏ.

Ngoại trừ cái đó ra, trên bả vai của Huyền Thiên còn đứng một con Hắc Miêu, lộ ra khí tức, là tứ cấp Hạ giai yêu thú, tương đương với võ giả nhân loại Tiên Thiên cảnh lục trọng, thất trọng.

Cho dù không có Nhâm thị huynh đệ hai người, Hoành Tiệm Vân cũng là nhất đại kiêu tử. Tuy rằng chỉ có Tiên Thiên cảnh thất trọng, nhưng đánh chết Tiên Thiên cảnh bát trọng võ giả lại giống như chém dưa thái rau đơn giản như vậy. Thực lực là có thể cùng Tiên Thiên cảnh Cửu Trọng võ giả so sánh.

Lại thêm Nhâm thị huynh đệ, bọn họ bên này tương đương với có ba vị cao thủ Tiên Thiên cảnh Cửu Trọng, căn bản không đem thực lực bên phía Huyền Thiên để vào mắt.

Hoành Tiệm Vân ưỡn ngực ngẩng đầu lên, vẻ mặt tự tin, ánh mắt rơi vào trên người Hiên Viên Sơ Tuyết, trong lòng đại tán, nữ tử này quả thật là Cực phẩm nhân gian, hướng phía Huyền Thiên chỉ một cái, nói:

- Vị cô nương này, ngươi cùng hắn là một nhóm sao?

Hiên Viên Sơ Tuyết lắc đầu.

Hoành Tiệm Vân đại hỉ, trong lòng cũng nói: cái này đúng rồi, tuyệt sắc nữ tử như vậy, sao có khả năng cùng tiểu tử xấu xí kia ở cùng nhau được!

- Ha ha...!

Hoành Tiệm Vân hài lòng cười, nói:

- Cô nương, bản thiếu là Tiêu Dao Kiếm Tông thiếu chủ Hoành Tiệm Vân, đại danh của Tiêu Dao Kiếm Tông ngươi khẳng định đã nghe qua đi. Chúng ta và tên tiểu tử xấu xí này có chút ân oán muốn tính toán. Cô nương tạm thời tránh qua một bên đi, để tránh khỏi ngộ thương cô nương, chờ chúng ta và tiểu tử xấu xí này đem món nợ tính toán hết. Cô nương không ngại cùng bản thiếu đi một chuyến, bản thiếu mang ngươi trở lại Tiêu Dao Kiếm Tông, ngươi theo bản thiếu, hưởng vinh hoa phú quý, cuộc sống tốt đẹp, muốn cái gì, có cái đó!

- Mẹ, đây là phú nhị đại, cao phú suất sao? Nếu như ở kiếp trước, những điều kiện này thật đúng là lợi khí tuyệt hảo hấp dẫn nữ nhân!

Huyền Thiên thầm nghĩ:

- Bất quá, nơi này là thần phác, kết quả hẳn là không giống đi sao? A...., ta nếu như không rời khỏi Huyền gia, hình như ta cũng là phú nhị đại a, còn là đỉnh cấp phú nhị đại!

Hiên Viên Sơ Tuyết mỉm cười, nói:

- Tiêu Dao Kiếm Tông không nghe nói qua, bất quá, ngươi nếu có thể thắng hắn, ta đi theo ngươi lại có ngại gì!

Nói đến, liền đi sang một bên.

Hoành Tiệm Vân cười ha ha, vỗ vỗ vai Nhâm thị huynh đệ, nói:

- Nhìn thấy không Nhìn thấy không? Bản thiếu xuất mã, dễ như trở bàn tay, mặc kệ là đồ vật, hay là nữ nhân, bản thiếu muốn, không có gì không chiếm được.

Nhâm Phách Đạo lập tức vuốt mông ngựa:

- Chúc mừng thiếu chủ, chúc mừng thiếu chủ, thiếu chủ quang huy cái thế, không người nào có thể theo kịp.

Nhâm Hoành Hành nói:

- Thiếu chủ, ngài đừng vui mừng quá sớm, nàng không phải còn có tiền đề điều kiện sao?

Hoành Tiệm Vân vỗ mạnh một cái lên gáy của Nhâm Hoành Hành:

- Ngươi đồ hỗn trướng này, ngươi hoài nghi bản thiếu không thắng nổi tiểu tử xấu xí kia sao? Cho dù bản thiếu, ta là nói nếu như, giả như bản thiếu thắng không nổi, các ngươi hai người đều là ăn cứt mà sống sao? Bản thiếu sao có khả năng không thắng được đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.