Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 101: Chương 101: Võ đạo thập trọng. (1)






Nói xong, Ngưu Chấn Sơn liền ôm Ngưu Chí Cường nhảy xuống khỏi lôi đài, không dừng lại chút nào mà trực tiếp đâm đầu chạy về phía Ngưu gia.

Đối với Hoàng gia mà nói, hiện tại tuy là đã chiếm cứ toàn bộ Hoàng Bách trấn, ở hai trấn bên cạnh cũng có không ít sản nghiệp, gia nghiệp đúng là khá lớn thật đấy, thế nhưng vẫn đang còn là giai trọng phát triển, nên vẫn còn cần đầu tư tiền vốn khá lớn, lại còn chi tiêu trong gia tộc, cho nên, tiền mặt trên tay cũng chẳng nhiều nhặn gì cho cam.

Cho dù Hoàng gia đã lấy được một tòa thành trấn từ tay ba nhà Ngưu, Trình, Trương, nhưng nếu muốn phát triển việc làm ăn mà nói thì giai trọng đầu cần phải xuất rất nhiều vốn liếng, lúc này tác dụng của tiền mặt liền thể hiện triệt để.

Cho nên, năm mươi vạn lượng bạc đối với một gia tộc mà nói thì cũng chẳng là mấy, nhưng đối với Hoàng gia bây giờ mà nói thì cũng là một số tiền rất cần thiết, ba nhà Ngưu, Trình, Trương đã thua mất một thành trấn, trong lòng đều tức giận không thôi, tự nhiên là không muốn xuất tiền ra rồi.

- Nhị cữu, mảnh bàn đồ bảo tàng này con rất thích, năm mươi vạn lượng bạc đó cứ tính cho con đi!

Thấy Hoàng Tề Sơn tức giận không thôi, còn muốn tiếp tục tìm Ngưu Chấn Sơn để lý luận, Huyền Thiên liền mở miệng nói.

Hoàng Tề Sơn nhìn Huyền Thiên một cái, thấy ánh mắt của Huyền Thiên dường như tương đối vừa ý với mảnh bản đồ bảo tàng này, không nói thêm gì nữa, giơ tay vỗ một cái lên vai Huyền Thiên, ha ha cười nói:

- Được thôi! Hay lắm, Thiên Nhi, cha con nói quả nhiên không sai, con quả nhiên chiến thắng trận luận võ dành cho đệ tử hậu bối này, ha ha ha ha…. Muốn chiếm lấy Hoàng Bách thành sao, bọn chúng đúng là si tâm vọng tưởng, giờ thì hay rồi, ngược lại là chúng ta thắng được cả ba thành trấn, địa bàn Hoàng gia chúng ta lần này đúng là được khuếch trương cực lớn rồi, ha ha ha ha, Thiên Nhi, chúng ta về nhà, nói cho mọi người biết tin tốt này thôi!

Huyền Thiên gật gật đầu, nhưng tận trong đáy lòng thì lại nghĩ: Chỉ sợ Hoàng gia muốn khuếch trương địa bàn cũng không dễ dàng gì, cho dù ba nhà Ngưu, Trình, Trương tất cả đều thua một tòa thành trấn cho Hoàng gia đi nữa, cũng sẽ giữ lại rất nhiều hậu thủ, hoặc là âm thầm phá hoại, để cho Hoàng gia trong một thời gian ngắn căn bản không cách nào phát triển mấy thành trấn kia được.

Đợt luận võ của đệ tử hậu bối của tứ đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương, Hoàng đã chấm dứt, Huyền Thiên dưới sự hộ tống đám người Hoàng Tề Sơn quay trở về Hoàng gia ở Hoàng Bách Trấn.

Tuy rằng đám đệ tử hậu bối bị người ta tập kích, bị trọng thương, khiến cho Hoàng gia khổ sở trăm bề, lo lắng không thôi, thế nhưng nhờ có Huyền Thiên xuất hiện, đánh bại đệ tử hậu bối của ba nhà Ngưu, Trình, Trương, không thể nghi ngờ gì, chính là mang tới vui mừng cho tất cả người của Hoàng gia.

Đợi Huyền Thiên đưa người trở lại Hoàng Bách Trấn xong, người của Hoàng gia đã sớm nhận được phi cáp truyền tin, biết được tin chiến thắng luận võ, tất cả người của Hoàng gia đều ra ngoài Hoàng Bách Trấn đứng đón, ngay cả Hoàng Viễn Thành già nua cũng không thèm nghe lời người khác khuyên can mà tới đón tiếp đám người Huyền Thiên.

Đồng thời, kết quả của trận luận võ của đệ tử hậu bối của tứ đại gia tộc, Ngưu, Trình, Trương Hoàng lần này, cũng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã truyền khắp cả thành trấn của Bắc Mạc, hậu bối Hoàng gia xuất hiện một thiên tài tuyệt thế có tên là Hoàng Thiên, tu vi chỉ mới là Võ đạo cảnh cửu trọng mà đã đánh bại được mấy tên đệ tử hậu bối có tu vi Tiên Thiên cảnh nhất trọng của ba nhà Ngưu, Trình, Trương.

Chiến tích kiểu lấy yếu thắng mạnh này là thứ hấp dẫn hứng thú của võ giả nhất, cho nên, tin tức này ngày càng truyền xa, Hoàng gia thanh danh đại chấn, không ai không biết, Hoàng gia chiếm được ba tòa thành trấn, từ nay về sau, Bắc Mạc huyện này sẽ không còn là tam đại gia tộc nữa mà sẽ trở thành tứ đại gia tộc.

Trở lại Hoàng Bách Trấn, Huyền Thiên không thể nghi ngờ gì đã trở thành tiêu điểm được mọi người quan tâm nhiều nhất, trở thành trung tâm nghị luận của tất cả mọi người, cũng trở thành thần tượng trong lòng của tất cả các võ giả trẻ tuổi, nhận được lời chúc mừng cùng tán thưởng của tất cả mọi người.

Khoảng chừng hơn một canh giờ, Huyền Thiên dưới sự giúp đỡ của Huyền Hồng và Hoàng Nguyệt, đi về tới phòng của hắn, lúc này mấy thanh âm lộn xộn bên tai mới dần yên tĩnh trở lại.

Toàn bộ Hoàng Bách Trấn đều đang ăn mừng vì thắng lợi lần này, thế nhưng, đối với Huyền Thiên mà nói thì ngoại trừ có chút hưng phấn vì lấy được mảnh bản đồ bảo tàng thứ ba này ra thì cũng chẳng hưng phấn nhiều lắm.

Hoàng gia thắng được ba tòa thành trấn, thoạt nhìn thì giống như Hoàng gia hiện tại một bước lên mây, thế nhưng, những lúc thế này mới là lúc nguy hiểm nhất, ba nhà Ngưu, Trình, Trương chắc chắn sẽ không cam tâm để Hoàng gia tiếp tục lớn mạnh hơn nữa, bởi vì nếu để Hoàng gia càng lớn mạnh thì có nghĩa là tam đại gia tộc lại càng gặp nguy hiểm nhiều hơn, thậm chí là sẽ có một ngày nào đó bị Hoàng gia nuốt ngược lại.

Cho nên, nếu như Hoàng gia không có thực lực triệt để có thể trấn áp được tam đại gia tộc, một khi phát triển tới trình độ nào đó mà tam đại gia tộc không thể chấp nhận được thì cho dù là ba nhà Ngưu, Trình, Trương không muốn liều mạng cùng với Hoàng gia thì e là cũng không thể làm gì khác được.

Lần này thua mất ba tòa thành trấn, chỉ có hai kết quả, hoặc là ba tòa thành trấn chả có tác dụng gì với Hoàng gia, hoặc chính là bắt đầu chuẩn bị đánh tới ta sống ngươi chết cùng Hoàng gia, bất luận là kết quả nào thì cũng hoàn toàn không có bất kỳ ích lợi gì cho Hoàng gia.

- Thực lực! Cần phải có được thực lực cường đại! Có thực lực rồi thì cần gì phải quan tâm tới mấy gia tộc bé con con nữa, chỉ cần ba nhà Ngưu, Trình, Trương dám làm gì gây bất lợi với Hoàng gia thì cứ trực tiếp bóp chết chúng là được, hiện tại thế lực của Hoàng gia ngày càng phát triển lớn mạnh hơn, khó mà tránh khỏi cảnh đấu nhau đổ máu với ba nhà Ngưu, Trình, Trương, thương thế của mấy vị trưởng bối đã kéo dài nhiều năm rồi, một khi bộc phát lần nữa thì e là thương thế lại càng thêm nghiêm trọng, nếu muốn Hoàng gia an ổn sống ở Bắc Mạc huyện này, chỉ có cố gắng làm cho thực lực ngày càng mạnh hơn, mạnh hơn nữa!

Huyền Thiên nghĩ một hồi, tín niệm trong lòng ngày càng trở nên mạnh mẽ, cường đại hơn nhiều lần.

- Thiên Nhi, đúng là quá hay, không hổ con cháu Huyền gia chúng ta, không đánh mất uy phong của cha con!

Trong phòng không còn ai khác, Hoàng Nguyệt lôi kéo cánh tay của Huyền Thiên, trên mặt đầy vẻ vui mừng.

Huyền Hồng mỉm cười, nói:

- Ta thì có uy phong gì đâu chứ? Ngược lại là Thiên Nhi ấy, đúng là không khiến cho ta thất vọng ma, Huyền Hồng ta có được người kế tục, trong lòng vô cùng vui mừng, bất quá Thiên Nhi con chớ có vì vậy mà sinh ra lòng kiêu ngạo tự mãn, Võ đạo cảnh cửu trọng thắng được Tiên thiên cảnh nhất trọng, có lẽ đối với người ở Bắc Mạc huyện này cơ hồ là chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thế nhưng, đối với mấy thế lực thượng đẳng hạng nhất, hạng nhì, hạng ba của cả Thần Châu đại địa mà nói, tuy là không có nhiều thiên tài cỡ đó lắm, nhưng gộp cả hai tay lại cũng đếm không hết đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.