Ta không chút do dự nói muốn, kết quả, ta lại sống lại, nhưng lại
xuất hiện ở Trung Châu, đã trở thành một thành viên của Phong Vân thế
gia.
Thanh âm của Phong Vân Vô Địch có chút cô đơn,:
- Đây không phải "sống" mà ta muốn ah, ta là muốn lại trở lại bên cạnh
nàng, muốn đi bảo hộ nàng, ở chỗ này, thực lực của ta càng ngày càng
mạnh, đạt đến tình trạng kiếp trước ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến, cái gì hoàng đình, ta một đầu ngón tay cũng có thể đơn giản hủy diệt, nhưng vậy thì làm được gì, ta không thể quay về, ta không biết nàng kết quả
như thế nào, nhưng ta lại không thể không tu luyện, có lẽ, ta không thể
quay về là vì ta chư đủ mạnh, chỉ cần ta đủ mạnh, ta tin tưởng, một ngày nào đó, ta có thể sẽ trở về, ta không biết Minh Đế vì sao lại cho ta
sống lại một đời, học cái gì mà Bất Diệt Kim Thân, nhưng ta nhất định
phải trở về... !
...
Một đêm qua đi, rượu ngược
lại là Phong Vân Vô Địch uống nhiều nhất, dùng tu vi của hắn, không có
khả năng say rượu, nhưng, hắn lại say.
Rượu không say chỉ ngươi là tự say.
Huyền Thiên đối với câu chuyện của Phong Vân Vô Địch có cảm xúc rất sâu.
Hắn suy nghĩ, có phải là chấp niệm ở kiếp trước đặc biệt mãnh liệt, mới có thể được Minh Đế tuyển chọn, với tư cách là người thừa kế Bất Diệt
Kim Thân hay không?
Hay không tin Thiên hạ người bị chết nhiều như vậy, vì sao Minh Đế hết lần này tới lần khác lại chọn trúng bọn hắn?
Nếu chấp niệm của ta trước khi chết cũng đặc biệt mãnh liệt, vậy thì ta vì sao lại khôn muốn chết?
Huyền Thiên nghĩ không ra, hắn đã không có bất cứ trí nhớ gì ở kiếp trước nữa.
- Xem ra, đúng như lời Phong Vân Vô Địch nói, quên mới là biện pháp
tốt nhất thoát khỏi khống chế của Minh Đế, hắn tuy rằng sống ở kiếp này, nhưng lại sa vào trí nhớ kiếp trước, khó có thể tự thoát ra, hắn rõ
ràng là bản thân ở kiếp này, nhưng trong đầu khắc sâu nhất lại là trí
nhớ kiếp trước, cái này chỉ sợ đúng là kết quả mà Minh Đế muốn.
- Bất quá, ta triệt để đã quên đi kiếp trước, vạn nhất ta cũng như
Phong Vân Vô Địch, kiếp trước cũng có chấp niệm, cũng có người không bỏ
xuống được thì nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy quên đi? Mặc dù
nói quên chính là giải thoát, nhưng nếu Phong Vân Vô Địch quên đi công
chúa kia, vậy sẽ là bi ai bực nào?
- Ta còn có thể nhớ lại
kiếp trước sao? Hẳn có thể! Có lẽ, là ta còn chưa đủ mạnh, chỉ cần ta đủ mạnh, ta không chỉ có thể nhớ lại kiếp trước, coi như là trở lại thế
giới trí nhớ kiếp trước cũng làm được!
...
Ngày kế tiếp, một sáng sớm, bảy người liền từ Bắc Lăng Đảo xuất phát, tiếp tục tiến đến Bắc Hải Cổ Khư.
Càng đi tới gần Bắc Hải Cổ Khư, hư không liền có một ít biến hóa rất
nhỏ, trở nên càng ngày càng chắc chắn ... khoảng cách bọn hắn thuấn di
đã bị hư không ảnh hưởng, đang dần dần giảm bớt.
Đương nhiên, còn chưa tới trong Bắc Hải Cổ Khư, ảnh hưởng tuy có, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Hai ngày sau, trong biển rộng mênh mông phía trước rốt cục thấy được một mảnh lục địa không có điểm cuối.
Bắc Hải Cổ Khư, đã đến.
Huyền Thiên nhìn về khối lục địa phía trước, cùng hải đảo bình thường
có chút bất đồng, hải đảo bình thường, ở trên mặc dù có sơn có lĩnh, cao thấp bất đồng, nhưng chung quy mà nói, xu thế đều bằng phẳng cả, cuối
cùng hẳn là ngang với nước biển.
Mà Bắc Hải Cổ Khư, nhìn qua
lại có chút nghiêng lệch, tựa hồ không phải tự nhiên tạo ra, mà là có
người đặt nghiêng nó trên biển, cho nên, mới có loại hiện tượng kỳ quái
này.
Bởi vậy có thể thấy được, Bắc Hải Cổ Khư là từ Kiếm Chây bay tới, rơi vào Bắc Hải ở Trung Châu, quả thật không sai.
- Tại đây chỉ là bên ngoài Bắc Hải Cổ Khư, tử biên giới tính lên, tiến
vào mười vạn dặm, đều thuộc về bên ngoài, ở ngoại vi, còn có thể tiến hành thuấn di, nhưng khoảng cách sẽ sâu sắc giảm xuống, sau khi xâm
nhập vào mười vạn dặm thì hư không sẽ vô cùng chắc chắn, bất luận kẻ
nào cũng không thể thuấn di được, bên ngoài mười vạn dặm cơ bản không có thu hoạch gì, chúng ta trực tiếp xâm nhập vào trong Cổ Khư đi!
Chiến Lãng nói.
Toàn bộ Bắc Hải Cổ Khư, chừng phạm vi trăm vạn dặm, tính toán bán
kính cũng có chừng năm mười vạn dặm, phạm vi mười vạn dặm bên
ngoài, quả thật chỉ có thể coi là ngoại vi
Bất quá, bên ngoài cũng có không ít nơi nguy hiểm, bảy người tránh đi những nơi nguy hiểm
kia, thuấn di vào chỗ sâu trong Bắc Hải Cổ Khư.
Lúc ban đầu,
mấy người còn có thể thuấn di ba bốn trăm dặm, thời gian dần qua, cũng
chỉ có thể thuấn di một hai trăm dặm thôi, cuối cùng càng chỉ có thể đủ
thuấn di hơn mười dặm, hơn mười dặm, cùng trực tiếp phi hành cũng không
khác gì nhau cả.
Đợi khi hoàn toàn không cách nào thuấn di, bảy người đã xâm nhập vào trong mười vạn dặm rồi.
Xâm nhập vào trong mười vạn dặm, nơi nguy hiểm bên trong đã mà bắt
đầu nhiều thêm, rất nhiều nơi đều không thể tới gần, trên người bọn họ
đều có địa đồ tiền bối thăm dò ra, biết rõ ở đâu nguy hiểm, ngược lại l
đã giảm bớt đi rất nhiều phiền toái, tiếp tục xâm nhập.
Năm nay là Khí Vận Chi Niên ngàn năm một lần, càng là xâm nhập vào Bắc Hải Cổ Khư, thu hoạch mới có thể càng lớn.
Trên đường đi, ngẫu nhiên gặp được một ít tán nhân thăm dò, có rất
nhiều một mình một người, có rất nhiều 3~5 người tạo thành đội ngũ, hết thảy mọi người chứng kiến bảy người Huyền Thiên đều xa xa tránh đi.
Phong Vân Vô Địch, Chiến Lãng về cơ bản không người nào không biết,
nhất là Chiến Lãng, một đầu tóc hỏa hồng sắc kia cũng quá rõ ràng rồi.
Tuy rằng trong Bắc Hải Cổ Khư, võ giả tập kích lẫn nhau chỉ là chuyện
thường, bất quá hiển nhiên không người nào dám đánh ý niệm vào trên
người đám Huyền Thiên cả.
Đã qua gần mười ngày, bảy người
Huyền Thiên ở trong Bắc Hải Cổ Khư lại đi tới hơn hai mươi vạn dặm, tiến vào thêm mười vạn dặm thì đã xâm nhập hơn ba mươi vạn dặm rồi.
Khoảng cách này, tuyệt đối là đã đi vào rất sâu, sắp đến được khu vực hạch tâm Bắc Hải Cổ Khư rồi.
Xâm nhập ba mười vạn dặm, địa đồ liền vô dụng thôi rồi, cơ hồ trống rỗng, cũng không biết ở đâu nguy hiểm, ở đâu an toàn, cần chính bọn
hắn phán đoán.
Đến nơi này, bảy người một bên vào bên trong
tiếp tục xâm nhập, một bên cũng bắt đầu thăm dò một ít di tích, vài ngày qua đi, gặt hái được vài kiện Bảo Khí Hoàng cấp.
Như vậy qua vài ngày, tuy rằng thu hoạch không lớn, nhưng còn không có gì nguy hiểm.
Khí Vận Chi Niên chừng suốt một năm, rất lâu dài, có thể chậm rãi thăm
dò, không cần nóng lòng nhất thời.
Xâm nhập hơn ba mươi vạn dặm, về cơ bản không còn tán nhân nào dám chạy vào nữa, liên tiếp mấy ngày, bảy người Huyền Thiên cũng không gặp được
người nào.
- Phía trước có người!
Tiến vào Bắc Hải Cổ Khư, chừng mười bảy mười tám ngày sau, hôm nay Phong Vân Vô Địch đột nhiên nói ra, khiến mọi người ngừng lại.
Nơi này nếu có người, nhất định là một ít đội ngũ cường đại.
- Đi xem!
Chiến Lãng thần sắc hưng phấn nói.