Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 460: Chương 460: Xuân sắc vô biên. (4)




Huyền Thiên ôm quyền đáp lễ với chúng đệ tử Thiên Kiếm Tông. Ánh mắt đảo qua những đệ tử Thiên Kiếm Tông, đột nhiên bị một cái thạch đôn bên cạnh Kiếm Các trong sân rộng hấp dẫn.

Kiếm Các lưng dựa vào hướng Tây, mặt trước nhìn về hướng Đông. Bên trái Kiếm Các chính là hướng đại điện Thiên Kiếm, trên mặt đất có dựng một thạch đôn màu vàng cao tới eo người.

Thạch đôn này khá là vuông vắn, lớn tương đương với tầng thứ nhất Kiếm Các. Huyền Thiên thầm nghĩ chả lẽ muốn dựng một tòa lầu đồng dạng Kiếm Các hay sao?

Hắn liền lập tức hỏi:

- Thạch đôn bên cạnh Kiếm Các kia là cái gì?

Lăng Dật Trần nói:

- Lúc ta từ Ngạo Kiếm Sơn Trang trở về thì chúng trưởng lão liền hướng ta đề nghị, nói ngươi là đệ nhất nhân bổn tông từ trước đến nay. Trước chưa có ai mà sau này chỉ sợ cũng như vậy, muốn tạc một pho tượng để kỷ niệm ngươi, cũng khiến chúng đệ tử biết được sự tích về ngươi, khích lệ lòng cầu tiến của bọn hắn. Pho tượng này cao bằng Kiếm Các, mặt hướng về phía Thiên Kiếm đại điện, đứng sừng sững vĩnh cửu trong sân rộng.

Tạc tượng lưu truyền vĩnh viễn? Trong nội tâm Huyền Thiên có chút bành trướng lên.

Huyền Thiên vốn có ý định tới Thiên Kiếm Tông một chút rồi rời đi nhưng sau khi gặp pho tượng, nói chuyện một hồi thì sắc trời cũng đã tối nên mọi người giữ hắn lại, hắn cũng đáp ứng, lưu lại đêm nay, ngày mai rời đi.

Hoàng Thiên Các Tuyệt Kiếm Phong vẫn là chỗ ở của Huyền Thiên như cũ. Lăng Dật Trần nói cho hắn biết dù Huyền Thiên đã không còn thuộc về Thiên Kiếm Tông nhưng Hoàng Thiên Các vĩnh viễn bảo tồn cho hắn. Về sau hắn có thể tùy thời trở lại Thiên Kiếm Tông, Hoàng Thiên Các luôn là chỗ ở của hắn.

Huyền Thiên lần đầu tiên không dùng thân phận đệ tử Thiên Kiếm Tông ở tại Huyền Thiên Các. Nhìn hết thảy cảnh vật quen thuộc bốn phía, nghĩ rất nhiều rồi mới rời khỏi, trong nội tâm không khỏi thổn thức.

Trong lúc đó, một hồi tiếng bước chân từ nội viện truyền đến, người còn chưa đến thì thanh âm từ ngoài cửa đã vang lên:

- Hoàng Thiên.

Là thanh âm của Bạch Linh, Huyền Thiên lập tức tới trước cửa, mở cửa phòng ra, một thân ảnh mỹ lệ liền xuất hiện trước mắt hắn.

Bạch Linh mặc một bộ xiêm y trắng như tuyết, tương đồng với da thịt trắng ngần của nàng cùng một chỗ, cơ hồ khó có thể phân biệt. Nhìn kỹ mới để ý phần cổ áo được mở ra khá thấp, bộ ngực sữa phong mãn lõa lồ ra một nửa, giữa hai mảnh núi đồi trắng như tuyết trập trùng kia là một khe rãnh sâu không thấy đáy.

Trên người nàng tản ra mùi thơm cơ thể cực kỳ mê người, lúc cửa phòng vừa mở ra thì nàng liền nhào vào lòng Huyền Thiên, chăm chú ôm lấy, bờ môi khẽ cắn vành tai Huyền Thiên, thổi một hơi rồi nói:

- Hoàng Thiên, yêu ta đi, ta không muốn lưu lại gì nữa, ta muốn trao tất cả cho ngươi!

Bộ ngực sữa đầy đặn kia dán trước người Huyền Thiên, bị những lời khiêu gợi của Bạch Linh khiêu khích, dục hỏa bị Hoành Phượng Vân khơi gợi lên đêm đó lại bùng phát.

Hơn nữa, Huyền Thiên cũng không áp chế dục niệm với Hoàng Thiên, hắn lập tức đóng cửa phòng rồi ôm ngang hông nàng đi đến giường.

Tính cách của Bạch Linh khá thoáng, cũng không có nhắm mắt xấu hổ tùy ý Huyền Thiên mà hai tay ôm cổ hắn, cặp đôi đỏ mọng kiều diễm hôn kịch liệt lên miệng hắn.

Huyền Thiên hôn trả nhiệt liệt, vừa đi vừa hôn, khi đến bên giường thì hai người đã thở hổn hển.

Bạch Linh chủ động rất kịch liệt khiến Huyền Thiên càng thêm kích tình, hắn quăng nàng lên giường, thân thể Bạch Linh lăn một vòng rồi mới dừng lại, hai mắt phóng ra mị nhãn như tơ, dục vọng phun trào như núi lửa nhìn Huyền Thiên.

Huyền Thiên vỗ một cái bốp lên bờ mông cao cao của nàng, Bạch Linh liền ôi một tiếng, thần sắc càng thêm vẻ quyến rũ.

- Tiểu Linh Nhi, có phải là không đợi được nữa không?

Huyền Thiên bổ nhào lên giường, đặt nàng ở dưới thân.

Toàn thân Bạch Linh nóng lên, phát nhiệt, không ngừng vặn vẹo, nỉ non nói:

- Thiên ca ca, Tiểu Linh Nhi đợi không kịp, tiểu Linh Nhi muốn được Thiên ca ca sủng hạnh.

Huyền Thiên đứng dậy, kéo áo nàng ra, hai tay tìm tòi vào bên trong, bộ ngực sữa ngay lập tức bị nắn thành muôn hình vạn trạng.

Huyền Thiên lập tức hưng phấn lên, nói:

- Tiểu Linh nhi ngươi thật tốt a, ngay cả nội y cũng không mặc, phía dưới có mặc không? A, phía dưới cũng không mặc, mà nhanh như vậy đã ướt rồi.

Hai tay Bạch Linh cũng thăm dò vào trong quần áo Huyền Thiên, thở dốc nói:

- Tiểu Linh nhi đến tìm Thiên ca ca sủng hạnh nên cố ý không mặc. A, cứng quá, Thiên ca ca, ta muốn, ta muốn...

- Huynh ngày mai sẽ phải đi rồi, lần sau quay lại Thiên Kiếm Tông cũng không biết là lúc nào, đêm nay để lại cho ta một kỉ niệm khắc sâu đi, Thiên ca ca, tiếp tục sủng hạnh muội đi.

- Thiên ca ca thật là lợi hại, Linh nhi sướng chết mất, muội còn muốn nữa...

- Ah... Tối nay là thời gian vui sướng nhất cả đời muội, muội còn muốn... !

...

...

- Linh nhi, cũng đã lần thứ bảy rồi, ta sợ thân thể muội chịu không nổi!

- Muội không sợ, muội cảm giác thật kích thích, thật vui vẻ, muội còn muốn... !

...

...

- Linh nhi, cũng đã là lần thứ chín rồi, muội... !

- Đêm naêu muội nhiều lên đi, muội còn muốn... !

...

Cả đêm, trong Hoàng Thiên Các đều truyền ra tiếng thở dốc sung sướng cùng tiếng rên rỉ hưng phấn.

Không biết qua bao nhiêu lần, Huyền Thiên và Bạch Linh mệt mỏi ngủ thật say, cơ hồ quên đi thời gian trôi qua.

Thẳng đến khi tiếng đập cửa vang lên thì Huyền Thiên mới tỉnh lại.

Hai người đều không mảnh vải che thân, Bạch Linh đang dựa vào ngực hắn, bộ ngực sửa cực kỳ phong mãn đè nặng lên lồng ngực và cánh tay Huyền Thiên.

- Hoàng Thiên... !

Huyền Thiên vừa tỉnh, liền nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ bên ngoài, đây hẳn không phải là lần thứ nhất hắn nghe thấy, trong mơ mơ màng màng, Huyền Thiên cảm giác đãnghe được vài âm thanh rồi.

Bạch Linh vẫn còn ngủ say, Huyền Thiên khẽ đẩy nàng sang một bên, nhanh chóng rời giường, mặc quần áo tử tế, dùng mền đắp lại cho Bạch Linh.

Lập tức hắn đi tới trước cửa, vừa mở cửa phòng ra thì khuôn mặt xinh đẹp như nữ thân của Lăng Tinh Nguyệt đã xuất hiện trước mắt. Huyền Thiên mỉm cười, nói:

- Tinh Nguyệt, sớm như vậy ah.

Lăng Tinh Nguyệt khẽ nhíu mày, nói:

- Còn sớm? Hừng đông cũng đã qua hai canh giờ rồi, mọi người nghĩ huynh sẽ đến Thiên Kiếm đại điện cáo biệt, đều ở đó để chờ ngươi, thấy huynh một mực không đi ra còn tưởng rằng ngươi đã vụng trộm rời đi. Muội cố ý đến Hoành Thiên Các nhìn xem, không nghĩ tới huynh thật sự vẫn còn ngủ, muộn như vậy rồi còn chưa rời khỏi giường.

Huyền Thiên có chút xấu hổ nói:

- Ngủ quên mất rồi, ta sẽ lập tức đến Thiên Kiếm đại điện đây.

Nói xong hắn liền đóng cửa muốn rời đi, Bạch Linh không mảnh vải che thân nằm ở trên giường hắn, Huyền Thiên cũng không muốn Lăng Tinh Nguyệt trông thấy để khỏi xấu hổ.

- Đừng đi vội... !

Lăng Tinh Nguyệt đẩy lồng ngực Huyền Thiên, đẩy hắn vào phòng nói:

- Muội cho huynh một đồ vật.

Thân thể Huyền Thiên như tường đồng vách sắt, không chút sứt mẻ, nói:

- Hai bên không người, có đồ vật gì thì đưa cho ta ở đây cũng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.