- Thiên Long hội???
Hoa Phong nhíu mày, giọng điệu nghi hoặc.
Hắn lúc này không có giả bộ, mà thật sự nghi hoặc.
Thiên Long hội hay còn gọi là Long Thiên hội.
Cái đại hội này theo hăn được biết, cách đây gần hai năm đã tiến hành khởi tranh.
Nhưng, Liêu Phương từng nói, Long Thiên hội mỗi trăm năm mới tổ chức một lần, hiện tại mới bao nhiêu năm. Chuyện bất thường luôn có điều cổ quái.
- Đúng là Thiên Long hội!
- Không giấu gì huynh đệ, đáng lý ra cái đại hội này đã tổ chức từ cách đây hơn hai năm trước!
- Nhưng do đại lục xảy ra biến cố, cho nên dời lại thời gian!
- Long Thiên hội là nơi Sơn Hà cảnh khắp đại lục tranh tài!
- Nếu Hải Thiên huynh có nhã hứng thì đi Kiếm Vân thành một chuyến!
- Hứa hẹn sẽ giúp ích rất nhiều cho Hải Thiên huynh!
Giang Hạ lên tiếng giải thích.
Không giống như Trần Nguyên, Giang hạ đúng là xem Hoa Phong như một phế vật, tuy nhiên bản tính của hắn không thích vênh mặt hất hàm.
Hơn nữa đối phương là sư huynh đệ với Hoa Phong, cho nên nói chuyện biểu lộ ngang hàng.
- Hơn hai năm???
Hoa Phong có chút ngây người.
Hắn ở trong không gian bản nguyên tròn hai năm.
Nhưng khi hắn giải thể, thời đểm tổ chức Long Thiên hội còn gần ba tháng, thì phải là gần hai năm mới đúng.
“ không lẽ”
Hoa Phong lúc này mơ hồ hiểu được, thời gian hắn đúc kiếm thể không chỉ chớp mắt mà là mấy tháng.
Đó là lý do tại sao chiếc ấm luôn miệng nói, vì hắn mà dốc hết tinh lực cả đời.
“ thì ra là vậy”
Hoa Phong thầm nghĩ, hắn lúc này lại cảm kích chiếc ấm thêm vài phần.
Nghi ngờ về thời gian Thiên Long hội là một chuyện, còn một chuyện khiến hắn thập phần kinh ngạc.
Kiếm Vân thành là một thành thị cỡ lớn, nhưng lại thuộc sự quản hạt của Kiếm Tông.
Long Thiên hội không tổ chức tại Long Thiên thành, mà tổ chức tại Kiếm Vân thành, đối với hắn đây là một bất ngờ.
- Hải Thiên huynh, có chuyện gì sao?
Trần Nguyên trông thấy Hoa Phong lộ biểu tình cổ quái, nội tâm liền một trận đề phòng. Kế tiếp là dò hỏi.
Trong suy nghĩ của Trần Nguyên, cái tên tự xưng sư huynh của Hoa Phong rất bất bình thường.
Thân thế Hoa Phong tông môn điều tra rất rõ, từ khi bắt đầu tu luyện hắn chưa từng bái qua sư tôn.
Không những Trần Nguyên nghi hoặc, mà ngay cả Hàn Băng Linh cũng đồng dạng chung suy nghĩ.
Vừa rồi bọn họ không nghi hoặc là do nhất thời không nghĩ ra, nhưng khi đúc kết mọi chuyện, liền cho rằng Lê Hải Thiên có vấn đề.
- Không có gì!
- Hơn hai năm trước tại hạ còn chưa có rời núi!
- Hiện tại liền hồi tưởng một chút!
- Phải rồi! Long Thiên hội ta có thể tham gia hay không?
Hoa Phong biết mình thất thố liền lên tiếng phân trần, cuối cùng chuyển đề tài.
- Ngươi tham gia???
Trần Nguyên và Giang Hạ miệng há hốc, thần sắc muốn cười mà không dám cười.
Một võ giả tu vi Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, cũng đòi tham gia Long Thiên hội, đây là chuyện đáng cười bậc nhất.
Long Thiên hội tuy rằng là đại hội dành riêng cho Sơn Hà cảnh, nhưng xuyên suốt lịch sử đại hội, chưa từng có Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên báo danh, thậm chí là nhị trọng thiên.
Ngay đến cả tam trọng thiên nếu không phải thiên tài, cũng sẽ lựa chọn làm khán giả.
Chênh lệch một cái trọng thiên ở Sơn Hà cảnh, là chênh lệch mấy chục lần chiến lực. Trọng thiên càng cao chênh lệch lại càng lớn.
Hai người Trần Nguyên có tu vi Sơn Hà cảnh tam trọng thiên, cũng không dám mặt dày đi đăng ký, không ngờ một người vừa đột phá Sơn Hà cảnh, lại đòi đăng ký.
Cái này nghe thôi đã liền biết là trò khôi hài.
Hàn Băng Linh đứng một bên, nàng không có suy nghĩ giống hai người kia, bởi vì ở đâu đó trên người Lê Hải Thiên, nàng thấy được bóng dáng Hoa Phong.
Tam Hồng Đại Hội, Thiên Địa Hội, lần lượt là Hồng Mông cảnh và Thiên Địa cảnh, Hoa Phong đều lấy tu vi nhất trọng thiên sơ kỳ mà dương danh, phải nói là ngang trời xuất thế.
Càng nghĩ nàng cảm thấy tên Lê Hải Thiên rất đáng ngờ, hắn tiếp cận Kiếm Tông là có ý đồ không tốt.
Đầu tiên là hỏi Hoa Phong một người đã chết, sau cùng lại làm ra hành động giống hắn.
Đây rõ ràng là đang cố tình diễn trò để cho người ngoài liên tưởng, cùng bái một sư thì đều yêu nghiệt như nhau. Nhưng đôi khi thông minh quá sẽ trở thành đần độn.
- Không được sao?
Hoa Phong lên tiếng với biểu tình thất vọng.
Hắn thừa biết suy nghĩ của từng người, nhưng lại không mấy quan tâm.
Bởi vì mục đích của hắn đúng là muốn tham gia Long Thiên hội.
- Tất nhiên là được!
- Nhưng hình như Hải Thiên huynh đệ là một tán tu!
Trần Nguyên sau một hồi kinh ngạc, liền đáp lại.
- Sư tôn là tán tu, ta hiển nhiên là tán tu!
Hoa Phong bình thản trả lời.
- Tán tu thì không thể tham gia!
- Nhưng không sao, ta sẽ kiếm cho huynh một cái tông môn trung cấp! Lấy danh nghĩa của bọn họ để đăng ký tham gia!
Trần Nguyên như đã có chuẩn bị sẵn câu trả lời, bày cách mà không cần suy nghĩ.
- Cũng được! Đa tạ Trần Huynh!
Hoa Phong chắp tay lấy lệ, rồi nói.
Hắn biết Trần Nguyên đang tính kế mình, nhưng vẫn không mấy để ý.
- Hải Thiên huynh là đồng môn Hoa Phong, chắc hẳn đến từ ngoại vực!
- Như vậy lấy danh nghĩa tông môn ngoại vực là hợp lý!
Giang Hạ một bên xen vào.
Hắn cũng dần phát hiện ra Lê Hải Thiên có vấn đề.
- Ngoại vực???
Nghe đến đây Hoa Phong lại tiếp tục ngây người.
Long Thiên hội là đại hội của trung đại lục, nội hải, ngoại hải. Hiện tại lại có thêm ngoại vực.
“ Hai năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoa Phong nội tâm một trận rối mù.
- Huynh không đồng ý?
Trần Nguyên nghi hoặc lên tiếng.
Chứng kiến bộ dạng của Hoa Phong, hắn liền thập phần nắm chắc tên này là cố tình tiếp cận Kiếm Tông.
Lý do là gì thì lúc này chưa thể biết, nhưng chỉ cần hắn đồng ý lấy danh nghĩa một tông môn ngoại vực mọi chuyện liền rõ.
Trong suy nghĩ của ba người, Lê Hải Thiên chắc chắn là đệ tử của một thế lực cao cấp tại trung đại lục.
Đệ tử của thế lực cao cấp trung đại lục, nếu đứng chung hàng ngũ với tông môn ngoại vực, sẽ bộc lộ rất nhiều vấn đề.
Thứ nhất là tỏ vẻ cao cao tại thượng, thứ hai là coi rẻ khinh miệt, thứ ba là cảm thấy giá trị bản thân bị hạ thấp, thứ tư là thế lực sau lưng sẽ nhúng tay, và vô số vấn đề khác.
Theo bọn họ nếu Lê Hải Thiên chấp nhận điều kiện thì cái đuôi sẽ rất nhanh lòi ra, còn nếu không chấp nhận thì lập tức bắt về, bởi lời từ chối đã nói lên tất cả.
Cả ba người đều rất thông minh. Theo bọn họ, Lê Hải Thiên đang cố gắng tạo cảm giác yêu nghiệt như Hoa Phong, nhưng xem ra còn quá yếu kém.
- Không thành vấn đề!
Hoa Phong thu hồi phức tạp, đáp lại.
- Tốt!
- Như vậy Hải Thiên huynh sẽ lấy danh nghĩa Phong Linh Tông!
- Tông môn ngũ phẩm đến từ ngoại vực!
- Ta sẽ thay huynh nhờ bọn họ báo danh!
Trần Nguyên là người nói chuyện. Nhưng người gợi ý lại là Hàn Băng Linh.
Nàng truyền âm cho Trần Nguyên nói để Lê Hải Thiên đại diện Phong Linh Tông.
Lê Hải Thiên tìm kiếm Hoa Phong suốt hai năm, hắn có thể tìm tới Kiếm Tông, chắc chắn đã ghé qua Phong Linh Tông.
Ở tứ đại lục, danh khí Hoa Phong rất lớn, hỏi sơ liền biết xuất thân của hắn.
Lê Hải Thiên nếu đúng là tìm Hoa Phong, hiển nhiên không bỏ sót Phong Linh Tông, hắn nếu từng tới đây tất nhiên sẽ có người nhận biết.
Về phần không ai nhận biết, tất cả chẳng phải đã quá rõ ràng.
Hàn Băng Linh đưa ra gợi ý, là bởi vì nàng thật sự chán ghét Lê Hải Thiên???
Với nàng, dám lấy danh nghĩa Hoa Phong để làm bậy, là cái gì đó đáng vạn tiễn xuyên tâm.
- Phong Linh Tông!!!
Hoa Phong không nghĩ tới bọn họ tính kế hắn, lại đưa hắn đúng vào tông môn của hắn.
Nếu nói hắn muốn đại diện cho ai nhất, đó chính là Phong Linh Tông.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, mỗi lần hắn đột phá tu vi liền gặp ngay một cái đại hội.
Hồng Mông cảnh là Tam Hồng Đại Hội.
Thiên Địa cảnh là Thiên Địa hội!
Sơn Hà cảnh sắp tới sẽ là Long Thiên hội.
Phải chăng đây là sự sắp đặt đến khó tin của số phận.
Hơn nữa dù là vô tình hay cố ý thì vẫn là thi đấu với danh nghĩa Phong Linh Tông. Cái này gọi là định mệnh.
- Ta chọn cái tông môn này!
Trông thấy Trần Nguyên lại nhiu mày, Hoa Phong liền nói tiếp.
- Đa ta ba vị ra tay trợ giúp!
- Ta còn có chuyện xin cáo từ trước!
- Hẹn gặp tại Kiếm Vân thành!
Hoa Phong đột nhiên lên tiếng cáo từ.
Nói vừa dứt hắn liền lăng không bay đi.
Hoa Phong rời đi được vài cái hô hấp, sơn cốc liền xuất hiện thêm hai người.
- Băng Linh tỷ, hắn là ai a?
- Ta có cảm giác người này nhìn có chút quen mắt!
Người nói đầu tiên là Hoa Nhi, còn câu nói nghi hoặc là của Triệu Ngọc Hân. Hai người không ngờ cũng là đệ tử Kiếm Tông.
Có vẻ như hai năm Hoa Phong ngây ngốc ở không gian bản nguyên, ngoại giới đã xảy ra rất nhiều chuyện.
- Ngọc Hân! tỷ biết hắn?
Hàn Băng Linh là người lên tiếng. Mắt nhìn Hoa Phong đầy căm hận.
- Có lẽ là ảo giác!
Triệu Ngọc Hân đáp lại với vẻ mơ hồ.
Tên kia cho nàng cảm giác quen mà lại không quen, rất kỳ lạ.
Chính Hàn Băng Linh ngay từ lúc đầu gặp Hoa Phong cũng là cái cảm giác này, nhưng là nàng không quá để ý mà thôi.
- Ta rất muốn biết, rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?
Trần Nguyên ánh mắt sắc lạnh, cất giọng âm trầm.
Hoa Phong cho hắn cảm giác nguy hiểm, nhưng hắn cho rằng đối phương là có bảo vật gì đó mang theo trên người, bằng không một tên yếu ớt như thế không đáng để đặt vào mắt.
...
- Ta xin lỗi!
- Chỉ có cách này mới đảm bảo các ngươi an toàn!
Chẳng biết khi nào Hoa Phong đã trốn vào không gian truyền thừa.
Hắn sỡ dĩ đi nhanh là sợ không đủ dũng khí để đôi diện một lúc ba người quen. Ai đối với hắn cũng rất đặc biệt.
*Hữu tình đạo, đối với kẻ địch có thể là một ác nhân giết người không gớm tay, nhưng đối mặt người thân là một cái gì đó không thể lạnh nhạt.
Đó là cái hay của hữu tình.*