Hoa Phong đấu một trong ba người mạnh nhất Hoang Địa bảng, Khuyển Khuyển Thiên Tân. Là trận đấu được vô số người chờ đợi, là tâm điểm chú ý của tất cả.
Rất nhiều người cho rằng thần thoại Hoa Phong rất có thể ngay lúc này chấm dứt. Cũng có người tranh luận, miễn Hoa Phong đứng lôi đài số một là hắn thắng. Ý kiến trái chiều lại bùng nổ, bọn họ lại thi nhau đặt cược.
Lúc này Khuyển Khuyển Thiên Tân một thân lam y, tay cầm chiến đao đã đứng trên lôi đài, khuôn mặt hơi dài, ngũ quan không đến nỗi tệ, y phục không gió tự bay, khí khái bất phàm.
Hoa Phong như cũ không thay đổi, chậm chạp mà lên, hắn vẫn dùng kiếm để thi đấu.
Hoa Phong ba trận đều dùng kiếm, cho nên tất cả nhận định binh khí đáng sợ nhất của hắn là kiếm.
- Nhân tộc đáng chết, gặp phải ta coi như ngươi xui xẻo!
Khuyển Khuyển Thiên Tân, hướng Hoa Phong đối diện nhàn nhạt lên tiếng.
Trong suy nghĩ của hắn, Khuyển Ưng thất bại là do Hoa Phong may mắn lĩnh hội kiếm ý thần bí kia, vừa hay là thứ khắc chế bí pháp.
Lần này gặp hắn liền không còn may mắn, cái gì lôi đài số một là thắng, hắn sẽ đánh vỡ thần thoại này.
- Xui xẻo hay không không phải ngươi nói là được!
Hoa Phong nhếch miệng nói. Theo hắn, mắt cao hơn đầu, chính là bản tính của đám người tự cho là thiên tài, nhưng rốt cuộc những tên hắn gặp phải đều là phế tài.
- Ngươi sẽ biết ngay thôi!
Khuyển Khuyển Thiên Tân tự tin lên tiếng.
- Nhất Đăng Vạn Lý!
Không cho Hoa Phong cơ hội nói tiếp, Khuyển Khuyển Thiên Tân lập tức vung đao chém ra.
Đao của hắn không có bất cứ khí thế gì, chỉ có nhanh và nhanh. Đao quang như điện xẹt, chớp mắt liền đánh tới trước mặt Hoa Phong.
- Cái này gọi là nhanh!
Đối diện đao quang nhanh đến khủng khiếp, Hoa Phong khinh thường cười lạnh.
- Nghịch!
Hắn không thèm vung kiếm, chỉ phun ra một câu.
Hô
Hoa Phong vừa dứt lời, đao quang như điện bất ngờ quay đầu, bổ ngược trở lại về phía Khuyển Khuyển Thiên Tân.
- Không...không...thể nào?
Khuyển Khuyển Thiên Tân kinh hãi lắp bắp, bất quá hắn là rất nhanh lách người tránh thoát.
Oanh
Đao quang không có mục tiêu, liền trực tiếp đánh lên bức màn bảo hộ lôi đài, khiến cho một trận gợn sóng.
...
- Hắn làm như thế nào?
Toàn trường vốn đang chờ đợi, Hoa Phong làm thế nào để tránh thoát đao quang nhanh như chớp giật, thì bất ngờ đao quang lại quay đầu hướng Khuyển Khuyển Thiên Tân công kích ngược trở về.
Chuyển biến cực kỳ bất ngờ, khiến tất cả không ai kịp phản ứng, đợi đao quang tiêu tán, bọn họ mới há mồm trợn mắt không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hoa Phong như nào làm ngược công kích của đối phương, quá đáng sợ rồi. Nếu công kích của ai hắn cũng làm được, thì còn đánh cái rắm à. Đánh hắn là đánh chính mình rồi, hết sức khó chơi.
...
- Ngươi làm bằng cách nào?
Khuyển Khuyển Thiên Tân sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhìn chằm chằm Hoa Phong chất vấn.
- Óc chó!
Hoa Phong cong miệng miệt thị. Đây là lần thứ hai đối thủ của hắn hỏi hắn câu này.
- Ngươi dám nói ta là chó!!!
Khuyển Khuyển Thiên Tân sắc mặt xanh đỏ, nghiến răng nghiến lợi.
Ách
- Hóa ra ta nói với một con khuyển, óc ngươi là óc chó. Ài!
Hoa Phong thở dài ngao ngán, phát ngôn của hắn xem ra huề vốn rồi.
Hô
Khuyển Khuyển Thiên Tân hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế phẫn nộ trầm giọng.
- Kẻ sỉ nhục khuyển tộc đáng bầm thây vạn...mảnh!!!
Hắn chậm rãi nói, cuối cùng gằn giọng sát khí lập lòe.
- Là các ngươi không nên thân trước, không thể trách ai!
Hoa Phong lạnh nhạt nói. Gặp người chưa giao thủ liền đòi chém đòi giết, trong khi hai bên không có thâm thù đại hận. Nói sao hắn không chán ghét.
- Tốt!!!
- Vô Ảnh Đoạn Hồn!
Khuyển Khuyển Thiên Tân nghiến răng phun ra một câu, sau đó vung đao chém ra.
Cực kỳ đáng sợ đó là công kích của hắn thực sự vô ảnh vô tung.
Đao kích nhanh như ánh sáng, vừa phát liền tới.
Hoa Phong thần sắc vẫn hết sức bình tĩnh. Công kích của đối phương mặc dù nói là vô ảnh vô tung, nhưng với kẻ nắm giữ Thiên Địa Quyết như hắn là không thể nào ẩn nấp. Do đó hơi nhếch miệng khinh thường.
Nghịch!
Hoa Phong lại hô lên. Không thể khác, công kích vô hình lại quay ngược trở lại, đánh về hướng Khuyển Khuyển Thiên Tân.
Oanh
Công kích cực nhanh, khiến hắn không kịp phản ứng, cho nên lãnh trọn, bị đánh bay về phía sau, miệng không ngừng phun máu.
...
- Lại là nghịch chuyển công kích!
Toàn trường tiếp tục khiếp sợ bởi chiêu thức, gậy ông đập lưng ông của Hoa Phong. Không ai nhìn ra hắn làm như nào, hắn chỉ hô lên một tiếng, Khuyển Khuyển Thiên Tân liền bị đánh bay phun máu, đây là quỷ pháp.
...
- Yêu quái!!!
- Ngươi là yêu quái!!!
Khuyển Khuyển Thiên Tân sắc mặt trắng bệch, nhìn Hoa Phong chằm chằm khiếp sợ, nói.
- Nghe nói công kích ngươi rất nhanh, còn nhanh hơn nữa không?
Hoa Phong không có quan tâm cái gì yêu quái mà lên tiếng hỏi.
Chiêu của hắn chính là chuyển hướng vạn vật. Lý ra hắn không thể chuyển hướng công kích của võ giả có cảnh giới cao hơn mình. Thế nhưng tên Khuyển Khuyển trước mặt thì khác.
Công kích của đối phương cực kỳ nhanh, nhanh hơn gấp mấy lần, thậm chí gấp mười lần công kích bình thường.
Bởi vì công kích quá nhanh cho nên rất yếu, chỉ bằng hai ba thành thực lực, mà chỉ với hai ba thành thực lực yếu ớt, tất nhiên Hoa Phong có thể chuyển hướng ngược trở lại.
Nhanh không gì không phá, nhanh không thứ gì phá được, nhưng điểm yếu trí mạng của nhanh là quá yếu.
Nếu nhanh có thể sử dụng toàn bộ thực lực, thì không một kẻ nào trong phạm vi Thiên Địa cảnh, có thể đỡ nổi nửa kiếm của hắn.
- Ngươi nhân tộc đáng chết! Ta không làm được gì ngươi, ngươi cũng đừng mong làm gì được ta!
Khuyển Khuyển Thiên Tân cười lạnh châm chọc, công kích của hắn đúng là rất nhanh, nhưng có lẽ quá yếu nên mới bị đối phương phản ngược, bất quá thân pháp của hắn cũng cực kỳ nhanh, có thể trong tích tắc tránh thoát công kích của đối phương.
Trong suy nghĩ của hắn, với khả năng tránh né công kích của mình, Hoa Phong mặc dù rất mạnh, cũng không làm gì được.
Khuyển Khuyển Thiên Tân là võ giả sở trường tốc độ, khiến rất nhiều người vô cùng kiêng kị, bất quá hắn có chút quá tự đề cao chính mình.
- Vậy sao?
Hoa Phong nghi hoặc.
- Ngươi muốn biết liền thử!
Khuyển Khuyển Thiên Tân hai mắt hung ác nói. Phải dùng đến hạ sách vừa đánh vừa chạy, khiến hắn rất mất mặt, tuy nhiên đây là cơ hội để hắn bào mòn thực lực đối phương, sau đó tha hồ đánh giết.
- Thiên Địa Giao Thoa!
Hoa Phong nhếch miệng khẽ hô, sau đó hời hợt hướng Khuyển Khuyển Thiên Tân chém ra một kiếm.
Oanh
Kiếm quang gào thét mà đi, thế nhưng lại đánh trúng vòng sáng trận pháp, khiến một trận gợn sóng kịch liệt.
- Ha ha! Nhân tộc đáng chết, ngươi không đánh trúng ta đâu!
Khuyển Khuyển Thiên Tân lấy tốc độ cực nhanh tránh thoát kiếm quang, sau đó cười lớn châm chọc.
- Quang Minh Tinh Hoa!
Hoa Phong hời hợt tiếp tục chém ra một kiếm.
Oanh
Kiếm quang vẫn như cũ đánh lên vòng bảo hộ.
- Nhân tộc đáng hận, ngươi đánh thoải mái đi! Ha ha!
Khuyển Khuyển Thiên Tân tiếp tục cười to.
Hoa Phong nhìn đối phương như tên điên, kiếm không ngừng chém ra. Khuyển Khuyển Thiên Tân không ngừng né tránh, liên tục phát ngôn châm chọc, thỉnh thoảng cũng phản kích một hai, bất quá lại bị đánh ngược trở về.
...
-Bọn họ đang rượt đuổi sao?
Khán đài tròn mắt không thể tin nổi, trận chiến tâm điểm lại nhàm chán đến cực độ. Hoa Phong đánh, Khuyển Khuyển Thiên Tân tránh, cứ như vậy mà làm, khiến gần như tất cả liền chuyển sự chú ý qua khán đài khác, gay cấn kịch liệt hơn.
...
- Ngươi chạy mệt chưa?
Hoa Phong vừa vung kiếm vừa nói.
- Nhân tộc đáng chết ngươi không cần quan tâm!
Khuyển Khuyển Thiên Tân trào phúng lên tiếng.
- Ngươi không nói câu khác ngoài câu nhân tộc đáng chết sao?
Hoa Phong nhíu mày, đám yêu tộc gặp hắn câu cửa miệng luôn là câu này.
-Nhân tộc đáng hận nói như nào là việc của ta!
Khuyển Khuyển Thiên Tân cười châm chọc.
- Như vậy ngươi cũng nên im miệng rồi!
- Nhất Kiếm Tam Biến!
Hoa Phong vừa dứt lời, hắn ngay tại chỗ lập tức biến mất.
Đến khi xuất hiện liền một kiếm xuyên người Khuyển Khuyển Thiên Tân, nhanh như thiểm điện bồi thêm một cước, đá hắn rớt khỏi lôi đài.
- Nhân tộc đáng...aaaaaa!
Khuyển Khuyển Thiên Tân chưa kịp nói ra chữ chết, liền phát hiện bản thân bị một kiếm xuyên từ trước ra sau, kế tiếp liền gào thét không cam lòng, khi bị đánh bay khỏi lôi đài.
- Phế vật!
Hoa Phong cười lạnh khinh thường, nếu không phải thi đấu luận bàn, hắn đã cắt thủ cấp đối phương xuống rồi.
...
- Hả?
Toàn trường bỏ qua trận chiến vốn là tâm điểm nhưng nhàm chán kia, khi nghe tiếng hét liền phát hiện Khuyển Khuyển Thiên Tân như bao cát bay khỏi lôi đài, khiến tất cả há mồm kinh ngạc.
- Hắn xuất thủ khi nào?
- Đây mới gọi là nhanh!
Chuyện gì xảy ra rất ít người biết, thế nhưng những người chứng kiến, cũng không ai biết rốt cuộc Hoa Phong như nào xuất thủ, cái gì là nhanh đây mới chân chính là nhanh.
- Tiểu tử này cực kỳ nguy hiểm!
Cao tầng các tông đều đứng bật dậy, khiếp sợ không thôi.
Chiêu này của Hoa Phong nếu như không chủ động phòng bị, thì ngay cả họ cũng bị hắn chém giết. Bởi một kiếm kia bọn họ cũng không biết hắn ra tay lúc nào.
Hắn tấn công đối thủ từ khoảng cách hai mươi thước, mà cứ như chỉ cách đối phương vài tấc vậy. Quả thật không thể lý giải.
...
- Nhân tộc đáng chết! Ngươi lừa gạt, hèn hạ!!!
Khuyển Khuyển Thiên Tân liên tục la hét, hắn là bị đối phương đánh lừa, nhằm làm cho hắn mất đi cảnh giác, rồi mới một kích tất sát, bản thân hắn cũng thừa nhận một kiếm kia nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, bất quá nếu vừa rồi đề phòng một chút, liền có thể ngăn cản.
Hoa Phong liếc mắt khinh miệt, bất quá lười đấu khẩu .
- Ta nhớ kỹ ngươi rồi!
Bị đối phương khinh miệt, Khuyển Khuyển Thiên Tân sắc mặt cực kỳ khó coi, sau khi bỏ lại một câu uy hiếp, liền ôm ngực rời đi.
- Hoa Phong thắng!
Một lão già đột nhiên xuất hiện, sau khi liếc Hoa Phong một cái, liền tuyên bố.
Hoa Phong!!!
Hoa Phong!!!
Khán đài lại tiếp tục vang lên âm thanh rầm trời, số người sùng bái Hoa Phong ngày một nhiều hơn. Phụ mẫu hắn cũng khổ hơn khi liên tục nhận được lời cầu thân.