Kiếm Phá Thương Khung

Chương 131: Chương 131: Cái gì là yêu nghiệt.




- Tiểu tử ngươi bị bệnh sao?

Tên Hoa Vô Kỵ giả mạo, lên tiếng châm chọc. Trong suy nghĩ của hắn một tiểu tử tân tấn Hồng Mông cảnh, trong tình huống bị sáu Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên bao vây, mà còn mạnh miệng, đây đâu phải là ngông cuồng mà là bị bệnh.

- Nói nhiều với hắn làm gì? Bắt hắn lại đưa vừa Thủy Kiếm Tông cầu hòa giải!

Một tên khác hung ác nói. Hắn không muốn đêm dài sinh chuyện, bởi vì ở đây không phải địa bàn của họ.

- Nguyên lai các ngươi là cao tầng Phong Linh Tông!

Hoa Phong kết luận.

- Ngươi chỉ đoán đúng một nửa thôi!

- Hiện tại liền theo chúng ta về bôi tội!

“ Hoa Vô Kỵ” nhe răng cười dữ tợn, ngưng kết đại thủ chộp về phía Hoa Phong ý định một chiêu tóm gọn.

Hoa Phong cười nhếch miệng, Thanh Phong kiếm hời hợt chém ra.

Oanh

Thanh âm công kích va chạm vang lên, xóng xung kích khiến cho không gian một trận gợn sóng.

- Làm sao có thể?

- Công kích không chân nguyên! Tiểu tử ngươi làm sao thi triển?

Hoa Phong hời hợt đập tan đại thủ, do Thiên Địa cảnh ngưng kết, khiến cho tất cả đều một trận khiếp sợ.

Kế tiếp cả sáu tên Thiên Địa cảnh, nhìn chằm chằm Hoa Phong như gặp quỷ, còn có tên lên tiếng chất vấn, bất quá Hoa Phong liền không có trả lời lời làm hắn tức điên.

- Ngươi óc chó sao? Ta chắc sẽ nói cho ngươi!

Hoa Phong khinh miệt, đây là câu hỏi ngu nhất hắn từng nghe. Đi hỏi địch nhân làm sao mạnh thế, chẳng khác nào hỏi con chó, sao mày sủa được.

- Tiểu tử ngươi chán sống rồi!

Tên bị Hoa Phong mắng vẻ mặt tím đen, triệt để phẫn nộ.

- Phần Thiên Liệt Diễm.

- Ta xem ngươi làm sao đỡ được?

Tên kia không do dự bổ ra một đao, sau đó cười khẩy, đao này hắn chỉ dùng năm thành thực lực, chủ ý thăm dò, thế nhưng theo hắn Hoa Phong dù yêu nghiệt cũng không chịu nổi.

Đao của hắn vừa bổ ra, xung quanh phạm vi năm mươi trượng đều là lửa, lửa do ý niệm Thiên Địa cảnh tạo thành, cực kỳ nóng bức, biển lửa năm mươi trượng bất ngờ thu hẹp, lập tức bị hút vào đao quang, trực tiếp biến đao quang giống như một cột lửa, nhắm Hoa Phong mà quét tới.

Đao quang mang theo liệt diễm nóng rực, hơi nóng phả vào mặt đau rát, cũng may Hoa Phong có chân nguyên hộ thể, nếu không hăn liền bị chết cháy.

- Thiên Địa Giao Thoa!

Hoa Phong khẽ hô.

Ý niệm vừa động lực tam sinh từ bốn phương tám hướng, trong phạm bi năm mươi dặm hướng Hoa Phong tề tụ, tam sinh chi lực liền rất nhanh biến thành quang mang đa sắc, quang manh đa sắc bao bọc toàn thân hắn.

Kiếm ý cũng được hắn toàn bộ phát ra, chân nguyên cũng được vận dụng gia trì, hắn muốn phát ra một kích mạnh nhất, ý định để tiêu diệt trước một tên, bởi vì hắn nhận thấy đối phương là đang thăm dò, nhưng hắn thì không.

- Giết một tên bớt một tên!

- Chết!

Hoa Phong hét lớn chém ra một kiếm, quang mang đa sắc mang theo tất cả bản lĩnh của hắn, huyễn hóa ra hàng trăm huyễn ảnh kiếm quang, gào thét đối kích cùng hỏa diễm khủng bố kia.

- Đây là kiếm pháp gi?

- Thật khủng bố!

- Hắn...hắn Hồng Mông cảnh, thật sự Hồng Mông cảnh.

Năm tên đứng bên ngoài đều tròn mắt há mồm, kinh hãi khi Hoa Phong chém ra một kiếm.

Nhìn huyễn ảnh kiếm quang phô thiên cái địa, ẩn chứa chân nguyên của Hồng Mông cảnh, bọn họ lại càng chấn động.

Oanh

Kiếm quanh Hoa Phong chém ra, lấy khí thế không gì cản nổi đập tan hỏa diễm của địch nhân, kế tiếp nhanh như thiểm điện công kích đối phương.

-Không thể nào!!!

Đôi diện với kiếm quang như lôi đình oanh kích, tên đối chiến cùng Hoa Phong không kịp phàn ứng, chỉ kịp hoành đao che chỗ yếu hại.

Oanh

- Nhẩ Kiếm Tam Biến!

Ngay khi công kích nện bay đối phương, không để cho hắn có cơ hội kịp trở tay, và không cho ai kịp ứng cứu, Hoa Phong liền xuất ra kiếm nhanh nhất của mình.

Tên kia bị đánh bay, thương thế không quá nặng, nhưng kiếm Hoa Phong quá nhanh, hắn chưa kịp chạm đất đầu thân liền hai nữa.

A......!

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, khiến cho người nghe phải nổi da gà.

- Phế vật!

Hoa Phong áp chế thần sắc mệt mỏi, quét mắt nhìn đám người còn lại.

- Phùng trưởng...lão!!!

- Thật nhanh!!!

- Yêu...nghiệt!

- Tuyệt đối là yêu quái.

Năm người còn lại triệt để chấn động. Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên, bị Hồng Mông nhất trọng thiên chém chết, đây là chuyện kinh khủng bực nào, đặc biệt một kích đoạt mạng kia là nhanh đến độ không thể tưởng tượng.

- Các ngươi tên nào lên!

Hoa Phong không vui không buồn nói. Hắn không dám thách đấu một lúc năm tên, mà dùng kế khích tướng tiêu diệt từng tên một.

Một tên vừa rồi liền khiến hắn nguyên khí ( tổng thực lực) tiêu hao ba phần. Chiến cùng lúc năm tên chỉ có chết.

- Tất cả cùng lên, chém giết hắn.

- Yêu nghiệt này phải nhanh chóng diệt trừ, nếu không tuyệt đối là đại họa!

Một tên trong năm người sắc mặt ngưng trọng nhìn Hoa Phong chằm chằm nói. Quản cái gì mặt mũi yêu nghiệt thế kia, lên từng người để tế kiếm cho hắn sao?

- Vô sỉ? Các ngươi một đám già lại không dám đơn đả độc đấu!

- Mặt đại cọp gan a miêu! Phế vật!

Hoa Phong phun nước miếng cười lạnh.

- Để ta xem ngươi mạnh cỡ nào?

Một tên bị Hoa Phong chọc cho máu lên não, mặt đen lại, bước lên phía trước gằn giọng.

Ở hắn xem ra lão già họ Phùng là khinh địch, cho nên mới bị đối phương chém chết.

Hiện tại hắn toàn lực ra tay, tin chắc sẽ chém chết đối phương.

- Thiên Thần Vũ Động!

Tên kia trán nổi gân xanh, cả người bộc phát khí thế kinh người, khí thế khủng bố, khiến trời đất biến sắc sấm chớp lập lòe, hắn hét lớn chém ra một kiếm. Kiếm quang của hắn ẩn ẩn chứa đựng lực lượng tinh thần ( ngôi sao )đi tới đâu liền khiến không gian vặn vẹo, nhật nguyệt vô quang.

Kiếm quang như tử thần đòi mạng, gào thét lao phía Hoa Phong.

- Ngu ngốc!

Hoa Phong cười trào phúng. Chơi với hắn mà xài kiếm sao?



Ngũ đại kiếm ý bất ngờ được Hoa Phong khởi phát toàn bộ. Ngoài Bất Hủ kiếm ý được sử dụng để hộ thể ra, bốn kiếm ý còn lại mang theo khí thế phô thiên cái địa, hủy diệt chi ý, âm dương chi ý, hắc ám chi ý, quang minh chi ý, che trời phủ đất ép về phía địch nhân.

- Tam Sinh Ánh Nhật.

Hoa Phong cũng không định dùng kiếm ý, để hù sợ đối phương, mà vận dụng toàn lực chém ra một kiếm, bảy mươi hai tuyệt kỹ.

Kiếm quang mang theo năng lượng mặt trời, tạo ra khí tức nóng nực khủng bố ẩn ẩn đốt cháy không gian.

- Kiế...m....ý!

- Bố..n....bốn...loại kiếm..ý!

Năm tên, một tên chiến và bốn tên đứng, mặt mày biến sắc, cứng họng khiếp sợ.

Một loại kiếm ý muốn lĩnh hội đã khó như lên trời, ở đây Hoa Phong một lúc thi triển bốn loại, như vậy độ yêu nghiệt của hắn đạt tới mực nào rồi.

Đã vậy hắn còn là Hồng Mông cảnh, Hồng Mông cảnh lĩnh hội bốn loại kiếm ý, cái gì là yêu nghiệt, đây chứ đâu.

Kiếm quang của tên kia thế tới như lôi đình, thế nhưng bị kiếm ý áp chế, dừng lại trong một phần mười giây.

Cao thủ đối chiến một phần mười giây là đủ rồi.

Ầm

Hai kích giao nhau, kiếm quang của tên kia vốn đang thất thế, lập tức bị kiếm quang ánh nhật của Hoa Phong cắn nuốt. Kiếm quang ánh nhật thuận thế lao đi.

Tên kia bị kiếm ý áp chế, thế nhưng hắn là Thiên Địa cảnh, rất nhanh liền hóa giải, bất quá công kích đã tới. .

Oanh

Kiếm quang ánh nhật trực tiếp nện lên người, đánh hắn bay về phía sau miệng không ngừng thổ huyết.

Nhân cơ hội này Hoa Phong bổn cũ soạn lại, xuất ra tam biến nhất kiếm, một cái đầu lẫn tiếng hét thảm vang lên.

- Điền trưởng lão!!!

- Xông lên giết hắn!

Bốn tên còn mặt mày tái mét la lớn. Hoa Phong trong mắt bọn họ là yêu quái chứ không còn là yêu nghiệt. Hơn nữa Hoa Phong thần sắc ảm đạm thấy rõ, bọn họ không để cho hắn có cơ hội khồi phục, liền đồng loạt phát công kích.

- Chạy!

Hoa Phong biết đánh không nổi đám người còn lại, liền quay đầu bỏ chạy.

Hoa Phong bỏ chạy, công kích của đám người phía sau liền đánh vào khoảng trống, sóng xung kích quét trúng Hoa Phong, khiến hắn bị đánh bay, phun ra búng máu, bất quá lại tạo đà cho hắn bỏ chạy.

-Không ngờ chạy!

- Đuổi theo, tuyệt đối không để hắn chạy thoát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.