- Hừ!
- Đúng là vô pháp vô thiên!
Vũ Hoàng chưa kịp nói tiếp, mấy trưởng lão đã có mấy người hừ lạnh, biểu tình ra điều tức giận.
Không chỉ mấy người này tức giận, toàn bộ người có mặt tuy không nói, nhưng bộ dạng đã là hết sức khó coi.
Trong suy nghĩ của bọn họ, câu chuyện cười mà Vũ Hoàng đang nói, là tên đệ tử nào đó khi làm nhiệm vụ ở ma vực, đã làm ra chuyện mất mặt tông môn.
Chẳng những mất mặt, còn bị thiên hạ mang ra bàn tán, chuyện như này rất khó để chấp nhận.
- Ngươi mau nói, tên đệ tử kia tên gì?
- Nhất định phải trừng phạt một phen!
Thân trưởng lão là người lên tiếng.
Vũ Hoàng trông tình hình đám cao tầng, vẻ mặt liền một hồi cổ quái.
Chuyện còn chưa nói hết, đã vội vàng suy đoán, theo hắn mấy lão này, có phải già rồi nên lẩm cẩm hay không.
- Hắn là Hoa Phong!
- Là một trong hai mươi đệ tử nội môn, tiếp nhận nhiệm vụ ma vực tháng này!
Vũ Hoàng vừa nói vừa đảo mắt, trong đầu đột nhiên lóe lên suy nghĩ giảo hoạt, hắn muốn chọc tức chết mấy lão yêu vật.
- Hắn là tân đệ tử vừa được đặc cách tuyển chọn!
- Nghe nói hắn đến từ ngoại vực!
Vũ Hoàng vừa nói vừa âm thầm cười trộm.
- Khốn kiếp!
- Từ khi nào bản tông lại thu nạp một đệ tử đến từ ngoại vực?
Một trưởng lão tức giận quát. Vừa nói vừa nghiến răng.
Không cần làm bất cứ cái gì, chỉ riêng thu nạp đệ tử đến từ ngoại vực, đã là một chuyện cực kỳ mất mặt rồi.
Tại trung đại lục, chưa từng có tiền lệ, nhị phẩm tông môn chiêu nạp người đến từ bên ngoài.
Bởi vì trong mắt bọn họ đây chỉ là đám người hạ đằng hèn mọn.
Thiên tài ở đó so ra không bằng một tên quét rác, tại nhị phẩm tông môn.
Thu nạp một tên ngoại vực bước một bước bị cười một bước, Kiếm Tông từ nay làm trò cười cho cả thiên hạ.
- Ngươi có biết ai la là người phụ trách tuyển chọn lần đặc cách vừa rồi?
Thanh niên tông chủ tâm tình vốn bình ổn, rốt cuộc có chút khó chịu.
Dám tự tiện chiêu nạp một người đến từ ngoại vực, cái gan cũng quá lớn rồi.
- Hồi tông chủ! Là Trần Nguyên và Giang Hạ!
Vũ Hoàng chắp tay hồi báo.
Hắn ngoài mặt cung kính nhưng nội tâm đang cười to.
Mấy lão già tự ình thông minh, đã thua hắn một keo rồi.
Nhìn vẻ mặt đen hơn đít nồi khi của bọn họ, hắn thấy khoái chí làm sao.
Về phần muốn trị tội người chiêu mộ, gan cũng quá lớn đi.
- Trần Nguyên, Giang Hạ!
Thanh niên nghe đến hai cái tên này, vốn định nói lại thôi.
Giang Hạ chính là đệ tử thân truyền duy nhất của hắn, còn Trân Nguyên so địa vị chỉ là đệ tử tinh anh, nhưng so vai vế hắn phải gọi đối phương bằng sư thúc.
Cả đại sảnh cũng một trận im lặng, Giang Hạ bọn họ còn dám trách tội, nhưng Trần Nguyên ai dám mắng đồng nghĩa chê sống thèm chết.
- Ta thấy nên trục xuất tiểu tử kia là cách tốt nhất!
- Đúng vậy, chỉ một tên đến từ ngoại vực hạ đẳng, không đủ tư cách làm đệ tử bản tông!
- Làm Kiếm Tông mất sạch mặt mũi, ta thấy trục xuất thôi chưa đủ để răn đe kẻ khác!
Biết không thể đè đầu hai người kia, đám cao tầng ngay lập tức chuyển hướng qua Hoa Phong.
Có người đòi trục xuất, còn có người lại không muốn vậy, bụng dạ còn độc ác hơn.
- Tất cả im lặng!
- Trần Nguyên có mắt nhìn người rất tốt!
- Hắn chọn người này ắt hẳn có lý do của hắn!
- Vũ Hoàng, ngươi mau nói, rốt cuộc Hoa Phong kia làm ra cái chuyện cười gì?
Thanh niên tông chủ đột nhiên lên tiếng, trước ổn định sau giải thích, cuối cùng là muốn biết nguồn cơn sự tình.
Tông chủ lên tiếng, đại sảnh liền một trận im lặng.
Có người đồng ý lời giải thích, có người thì hậm hực cho rằng, Trần Nguyên ỷ thế tự tung tự tác.
Với tu vi như hắn, cho thêm một trăm con mắt cũng nhìn không ra, người tài và phế vật có gì khác nhau.
Đó là có một trăm con mắt, còn nếu chỉ hai con, liền nhìn phế vật thành thiên tài, và chiêu nạp đệ tử đến từ ngoại vực hèn mọn, là minh chứng hùng hồn nhất cho sự dốt nát của hắn.
Về phần Vũ Hoàng, tâm trạng lúc này là một trận buồn bực, hắn còn muốn tiếp tục chọc điên mấy lão già.
Nhưng tông chủ quả thật vẫn là tông chủ, làm việc thường không bao giờ theo cảm tính.
Bất quá buồn bực không quá lâu, hắn liền rất nhanh trở nên nghiêm túc.
- Hồi tông chủ!
- Chuyện hắn làm là do những người trở về từ ma vực kể lại!
- Chuyện rất đáng cười, nhưng nếu được chứng thực, thì không đáng cười một chút nào!
Trần Nguyên nói đến đây liền dừng.
- Là chuyện gì?
Thân trưởng lão nghiêm mặt quát.
Hắn thật muốn đập chết tên đệ tử nói năng không dứt khoát.
- Hắn lấy tu vi Thiên Sơn cảnh, chiến bại Hoàng Long, một Sơn Hà cảnh nhị trọng thiên sơ kỳ!
Vũ Hoàng nói mà cũng không tin mình nói, chuyện kể ra phi thường hoang đường.
- Cái gì???
Toàn bộ cao tầng đều đứng bật dậy, mang bộ mặt không thể tin nổi.
- To gan! Dám mang chúng ta ra đùa giỡn!
- Vũ Hoàng ngươi có biết tội?
Một trưởng lão phản ứng khá nhanh, nhưng phản ứng của lão là chất vấn Vũ Hoàng.
Bởi theo lão, đây là chuyện không có thật.
- Đúng là chuyện cười mà!
- Thân trưởng lão có một đệ tử thật biết nói đùa!
Lại một trưởng lão lên tiếng châm chọc, nhưng mũi dùi công kích là Thân trưởng lão, sư tôn của Vũ Hoàng.
Đương không bị người châm chọc, Thân trưởng lão mặt mày một trận tím đen.
Lão đang định đuổi cổ Vũ Hoàng, thì thanh niên tông chủ đã lên tiếng đi trước. Hắn nói.
- Ngươi có xác định đây là tin tức chính xác?
Hắn nói chuyện mà thần sắc không có chút gì tin tưởng, bởi những gì Vũ Hoàng nói đúng là chuyện cười.
- Hồi tông chủ!
- Lý ra đệ tử không đến đây để nói ra cái chuyện cười này!
- Bởi vốn dĩ để tử ban đầu nghe nói còn cho rằng ai đó nói khoác, cũng không biết Hoa Phong là ai!
- Nhưng vừa rồi sư phụ truyền tin!
- Yêu cầu triệu hồi nội môn đệ tử đang làm nhiệm vụ bên ngoài, trở về chuẩn bị đại hội luận bàn!
- Trong lúc phát tin triệu hồi, đệ tử mới biết!
- Hóa ra Hoa Phong trong câu chuyện cười, là đệ tử Kiếm Tông!
- Đệ tử đã bỏ qua không quản, bởi vì quá phi thực tế!
- Nhưng tại phòng truyền tin, Lãnh Hàn sư đệ, lại nói đệ tử nghe một lời đồn khác, cũng có liên quan đến Hoa Phong!
- Tin đồn này xuất phát ngay tại Kiếm Tông!
- Lãnh Hàn nói, Hoa Phong là một đệ tử xuất thân ngoại vực, được Trần Nguyên chiêu nạp!
- Được bố trí vào Bạch Y Sơn Viện!
- Ngay ngày đầu nhập tông, cũng vì hắn xuất thân hèn mọn, cho nên các đệ tử sơn viện liền hướng hắn sinh sự!
- Quá tức giận, hắn liền phát ngôn thay chiến thư, khiêu chiến toàn sơn viện!
- Kết quả không một ai là đối thủ của hắn!
- Tu vi hắn khi đó là Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ!
- Lãnh Hàn còn nói, sỡ dĩ Trần Nguyên chiêu nạp Hoa Phong, là do chứng kiến hắn đang cùng Sơn Hà cảnh giao thủ!
Vũ Hoàng nói đến nhập thần, nói đến quên trời đất.
Tuy nhiên.
- Kết quả thế nào?
Thanh niên tông chủ đột nhiên cắt ngang lời Vũ Hoàng, bởi càng nghe hắn càng chấn động.
Chẳng những hắn mà toàn bộ cao tầng, đều lộ rõ sự khiếp sợ trong ánh mắt.
Chỉ cần lấy tu vi Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, quét ngang Bạch Y Sơn Viện, liền nói lên đây là một tuyệt thế thiên kiêu chân chính, thậm chí biến thái hơn rất nhiều. Bởi thiên kiêu thông thường, đều bắt đầu từ Thiên Địa cảnh tam trọng thiên.
Chưa kể chỉ hơn một tháng, từ Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên, nhảy lên Thiên Sơn cảnh, cũng là một cái yêu nghiệt.
- Đối kích thất bại, nhưng vẫn có thể tái chiến!
Vũ Hoàng chốt lại câu chuyện, đầy không có thật của mình.
Tuy hắn chưa thật sự đi vào chính đề, khi chưa trả lời câu hỏi trước đó của tông chủ, nhưng có lẽ hắn không cần phải trả lời.
- Ảnh trưởng lão, trước bình minh ngày mai, ta muốn xác định tính chính xác!
“Hơn nữa ta còn muốn biết lai lịch và thân thế của hắn!
Chúng ta hẹn gặp chỗ cũ!”
Thanh niên tông chủ trước nói sau truyền âm, tuy nhiên nói với ai thì không biết.
- Đại trưởng lão, ta muốn Hoa Phong tuyệt đối được an toàn!
Sau khi nói vào không trung, thanh niên hướng trưởng lão có khuôn mặt dữ tợn, ngồi ngay hàng ghế đầu tin truyền lệnh.
Dù chưa biết thực hư thế nào, nhưng Hoa Phong cần được bảo vệ.
Tin tức buồn cười nhưng chấn động của Vũ Hoàng, cũng chính thích khép lại cuộc nghị sự.
...
Ma vực
Ngay lúc tông chủ hạ lệnh điều tra về mình, Hoa Phong lại đang gặp phải cái rắc rối.
Đã hai ngày trôi qua, hắn chưa từng tham gia bất kỳ trận chiến nào với đám ma nhân kỳ dị.
Ma nhân không công đánh võ giả võ, võ giả cũng lười đi gây sự, cho nên võ giả ở đây đa phần đều nhàn rỗi.
Thế nhưng người khác nhàn rỗi còn Hoa Phong thì không.
Trong lúc đang đi tìm nơi yên tĩnh để tu luyện, hắn liền bị năm người bao vây, trong đó có Hoàng Long.
Ngoại trừ Hoàng Long tu vi có phần không rõ ràng, bốn người còn lại đều là Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên hậu kỳ.
- Tiểu tử, ngươi nếu biết khôn, thì giao ra hết bí mật của mình!
- Nếu không hôm nay là ngày chết của ngươi!
Hoàng Long híp mắt hướng Hoa Phong đưa ra uy hiếp.
Theo hắn Hoa Phong phải có cái gì bí mật, mới trở nên yêu nghiệt như thế.
Minh chứng cho những gì hắn nghĩ, chính là trường thương của đối phương. Thương thế bất phàm, oai vệ vô song, ít nhất phải là địa cấp thượng phẩm bảo khí.
Tuy nhiên Hoàng Long không phải đến để ép Hoa Phong giao ra bảo khí, mà muốn hắn giao ra cách trở nên yêu nghiệt.
- Ngươi đang nói ta nghe chuyện cười?
Hoa Phong cười trào phúng.
Chẳng những trào phúng, sâu trong mắt cũng đã lộ sát ra sát ý.
Nơi hắn bị bao vây cách rất xa chiến trường lẫn nơi trú đóng của võ giả. Chỗ này không bóng người, rất thích hợp hạ độc thủ.
- Chuyện cười sao?
- Giao ra thì sống! Không giao thì chết!
- Chỉ một kiến hôi cũng dám cò kè mặc cả!
Một tên trong bốn tên còn lại, toàn thân sát khí trùng thiên, hướng Hoa Phong quát.
Với tên này, Hoa Phong chỉ là một kiến hôi, sỡ dĩ để cho sống là do Hoàng Long nói hắn nhiều bí mật, sau khi tra hỏi giết cũng chưa muộn.
- Kiến hôi! ngươi sẽ rất nhanh nhận biết, ai mới là kiến hôi!
Hoa Phong giọng nói sắc lạnh, Long Uyên Kiếm cũng lập tức được lấy ra.
- Kiếm!
Hoàng Long bị Hoa Phong làm cho giật mình, một tia nguy cơ không hiểu, ngay khi Hoa Phong cầm kiếm, khiến hắn cả người run lên.
Nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh.
- Rượu hỷ không uống, muốn uống rựu tang, ngươi cũng nên đi chết!
Hoàng Long thần sắc dữ tợn, lời nói âm trầm.
Hoa Phong rút kiếm, khiến hắn bất ngờ và cảm nhận nguy cơ. Bất quá hắn đông người sợ gì không đém đối phương chém chết.
Theo Hoàng Long trở mặt, bốn người kia cũng hung thần ác sát.