Kiếm Phá Thương Khung

Chương 230: Chương 230: Chấn động An Nam thành




Hoa Phong lúc này đang chậm rãi đạp bộ trên đường chính, hắn vốn dĩ nhập tâm tu luyện, thế nhưng hai mắt đang nhắm đột nhiên mở ra, khóe miệng khẽ nhếch.

Hơi đảo mắt quan sát địa hình, rất nhanh hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ, vừa đi được một đoạn, liền dừng cước bộ.

- Các ngươi nên xuất hiện rồi!

Hoa Phong nói vào không trung.

- Tiểu tử ngươi không ngờ muốn chết nhanh như vậy?

Hoa Phong vừa nói hết câu, sau lưng hắn lập tức có người lên tiếng đáp trả, nghe ra có phần bị bất ngờ.

Sỡ dĩ bất ngờ là do đối phương không nghĩ tới lại bị phát hiện.

- Các ngươi dám hướng ta động thủ tại An Nam thành?

Hoa Phong không vui, không buồn, lên tiếng, thần sắc hơi có chút nghi hoặc.

Hắn cũng lập tức xoay người, đối diện với kẻ phía sau.

Trước mặt hắn lúc này không chỉ một tên mà có bốn tên

- Ngu ngốc!

- Chỉ cần đem ngươi nghiền thành tro là được!

Một giọng nói trào phúng vang lên, tiếp tục lại đến từ phía sau.

- Các tự tin ngươi làm được?

Hoa Phong lạnh giọng, thần sắc một trận khinh thường.

Không cần quan sát, hắn cũng biết bản thân đã bị bao vây.

Phía trước bốn tên, phía sau ba tên, hai bên nóc nhà trái phải tổng cộng tám tên chia đều.

Bất quá tu vi cao nhất chỉ là Thiên Sơn cảnh.

Đám người này không sai biệt tất cả đều là hộ vệ thành, trong đó có mười tên hắn gặp ở cổng thành, năm tên còn lại có lẽ là do mười tên kia gọi tới.

- Đối phó một tên rác rưởi mình ta là đủ! Huống hồ chúng ta có tới mười lăm người, ngươi nói có nên tự tin?

Một tên phía trước âm lãnh lên tiếng. Hắn chính là tên hộ vệ bị Hoa Phong trêu tức. Vì ghi hận trong lòng, cho nên quyết định tìm đối phương trả thù.

- Ta sẽ khiến ngươi biết cái gì là đau khổ, khi dám chọc giận ta!

Hộ vệ kia tiếp tục nói.

Hắn là nhìn Hoa Phong chằm chằm, nội tâm lúc này đang mường tượng, lát nữa đối phương sẽ hướng hắn như nào xin tha.

Bộ dạng sợ chết kia khiến hắn thập phần chờ mong.

- Các ngươi thật muốn đem ta chém giết?

Hoa Phong lãnh đạm nói. Tròng mắt sát khí ẩn hiện.

- Ha ha! Ngươi là thật sự ngây thơ hay cố tình ngây thơ?

- Không đem ngươi chém giết, hộ vệ chúng ta còn mặt mũi nào hành tẩu An Nam thành?

Một tên hộ vệ trên nóc nhà cười cuồng tiếu, giọng điệu đầy khinh miệt.

- Nếu sợ chết thì hướng chúng ta quỳ lạy, dập đầu xin tha!

- Nể tình ngươi trẻ người không hiểu chuyện, chúng ta chỉ chặt hết tứ chi, móc mắt cắt tai, phế bỏ tu vi rồi tha ngươi một mạng!

Thêm một tên xen vào, lời nói không chừa người đường sống.

- Ta nói các ngươi mấy tên súc vật ngu ngốc!

- Các ngươi không chịu yên vị mà làm tốt chức trách hộ vệ thành!

- Lại tự dẫn xác tới đây tìm chết! Không biết các ngươi có phải hay không là một lũ óc bò?

Hoa Phong cong miệng lên tiếng, càng nói càng là một hồi xúc phạm.

- Ngươi muốn chết!!!

- Cho ngươi đường sống ngươi không muốn, lại muốn chết!

- Nếu hôm nay không đem ngươi lột da róc xương, ta sẽ thật sự chính là súc vật!

Đám hộ vệ thành nghe xong tất cả đều giận tím mặt, cả bọn nhao nhao hướng Hoa Phong đằng đằng sát khí.

- Nhiều lời với hắn làm gì?

- Bắt hắn lại đem về rồi tính!

- Nơi này không thể ở lâu!

Một tên hộ vệ tu vi Thiên Sơn cảnh cao giọng nói. Bộ dạng vênh váo, ở hắn xem ra Hoa Phong đã là cá nằm trên thớt.

- Các ngươi nếu không thể ở chỗ này quá lâu, chi bằng ta đưa các ngươi đến một nơi khác!

Hoa Phong nhếch miệng.

- Là nơi nào?

Một tên hộ vệ không tự chủ buột miệng.

- Âm phủ!

Hoa Phong bình tĩnh đáp lại, lời vừa dứt ánh mắt liền trở nên sắc lạnh.

Không cho đám người kia một chút cơ hội phản ứng, thân ảnh hắn ngay tại chỗ đột nhiên biến mất.

Đến khi hắn xuất hiện liền là con đường chính.

Hoa Phong rời đi, thế nhưng mười mấy tên hộ vệ thành không một ai đuổi theo, kể cả dưới đất lẫn trên nóc nhà, tất cả đều là một trận yên tĩnh.

Bịch

Bịch

Bịch

...

Một loạt thanh âm trầm đục vang lên, đám hộ vệ đầu thân đột nhiên tách rời, bổ nhào xuống đất, chết không thể chết hơn.

Hoa Phong đã rời khỏi hiện trường một đoạn xa, với thực lực của hắn hiện tại, tru sát mấy tên phế vật quả thật rất dễ dàng.

Về phần hủy thi diệt tích, hắn biết càng làm càng để lại nhiều manh mối cho người khác truy tìm, do đó tốt nhất nên để nguyên.

Dù biết giết chết đám hộ vệ này sẽ đẩy bản thân vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng không giết bọn họ hắn chính là người bị giết.

“ tới nữa sao? Đêm nay không ngờ đi ra nhiều kẻ không sợ chết!”

Mới đi được một đoạn Hoa Phong tiếp tục nhíu mày.

Bởi vì hắn phát hiện phía trước lại xuất hiện thêm một đám người, bọn họ cũng đã phát hiện ra hắn, và đang âm thầm tiếp cận. Đám người này không ai khác là đám gian thương bị hắn phá đám tại chợ hàng rởm.

“ không được!”

Vốn định tiễn bọn họ một đoạn, thế nhưng Hoa Phong nhanh chóng thu hồi ý định, bởi vì hắn phát hiện trong đám gian thương có một tên Sơn Hà cảnh.

Với sự có mặt của Sơn Hà cảnh, hắn không thể làm gì khác hơn là rút lui.

Gặp phải võ giả trình tư này, chỉ có Tiểu Giác mới có thể xử lý, nhưng nếu để Tiểu Giác xử lý chẳng khác nào tự tìm chết.

Tiểu Giác một khi ra tay, chắc chắn tạo ra tiếng động rất lớn.

Chiến đấu gây ra tiếng động tại An Nam thành, là việc làm cực kỳ dại dột, cho nên tốt nhất nên tìm chỗ trốn.

Nghĩ là làm Hoa Phong ngay tại chỗ lập tức biến mất, nơi hắn xuất hiện là một con hẻm nhỏ, vừa hiện thân nhưng rất nhanh đã tàng hình.

- Hắn đâu?

- Rõ ràng hắn mới đứng chỗ này!

Hoa Phong vừa biến mất, đám gian thương liền một trận nháo lên.

Tên nào tên nấy đều ngơ ngác.

- Không lẽ nào chúng ta bị ảo giác?

- Ngu ngốc! chúng ta mười mấy người không lẽ tất cả đều bị?

- Hắn chắc dùng bí pháp trốn rồi, mau đuổi theo!

- Chia nhau ra tìm, trong đêm nay nhất định phải tìm ra hắn!

Tên Sơn Hà cảnh âm trầm ra lệnh, hắn cho rằng Hoa Phong dùng bí pháp lẩn trốn.

Theo lệnh võ giả Sơn Hà cảnh, đám gian thương chia thành ba nhóm truy tìm tung tích Hoa Phong.

Bất quá vừa tách nhau ra chưa bao lâu, bọn họ liền nhanh chóng tụ hợp.

Sau khi bàn tán cái gì đó, tất cả mang theo thần sắc tột độ hoảng sợ bỏ chạy thục mạng, rất nhanh biến mất trong đêm.

...

Sáng sớm ngày hôm sau tại phủ thành chủ An Nam thành.

Đại sảnh nghị sự.

- Đã tra ra ai là hung thủ chưa?

Thành chủ Trần Hạo Thiên ngồi trên ghế chủ tọa, thần sắc âm trầm hướng tên hộ vệ đang nửa quỳ trước mặt nói.

- Hồi thành chủ! Không tra ra được bất kỳ dấu vết gì tại hiện trường!

- Nhưng từ kết quả kiểm tra cho thấy hung thủ xuất ra chỉ một kiếm!

Tên hộ vệ biểu tình hơi sợ, nhanh chóng hồi báo.

- Chỉ một kiếm!!!

Phía dưới ghế chủ tọa của Trần Hạo Thiên là hai hàng ghế trái phải, mỗi hàng sáu cái, toàn bộ đều có người, lên tiếng là một trung niên mặt vuông bên hàng ghế bên trái.

- Chỉ một kiếm!

Tên hộ vệ khẳng định.

- Một kiếm tru sát mười lăm hộ vệ thành, hung thủ tu vi thấp nhất cũng là Sơn Hà cảnh!

Một lão già mặt sẹo, bên hàng ghế bên phải chen ngang đưa ra nghi vấn.

- Bất kể là Sơn Hà cảnh hay là Bán Tiên, dám giết người Trần Gia xem như hắn chán sống rồi!

- Truyền lệnh của ta, phong thành, một con ruồi cũng không được để lọt!

- Còn nữa bí mật điều tra tất cả những người có tu vi từ Sơn Hà cảnh trở lên! Phải tra ra đêm qua bọn họ đã làm gì?

- Kẻ nào khả nghi đem bắt hết cho ta!

Trần Hạo Thiên hướng tên hộ vệ truyền lệnh, vừa nói vừa nghiến răng, hiển nhiên mười mấy hộ vệ thành bị sát hại khiến hắn cực kỳ tức giận.

- Thành chủ làm như vậy chúng ta sẽ đắc tội với không ít thế lực!

- Chọc bọn họ nổi giận sẽ rất khó kiểm soát, mong thành chủ suy xét!

Trung niên mặt vuông lên tiếng khuyên ngăn.

An Nam thành lúc này long xà hỗn tạp, nếu vơ đũa cả nắm là một hành động không những thiếu khôn ngoan, mà còn có phần ngu ngốc. Siêu cấp thế lực không phải mỗi mình Trần Gia.

Hơn nửa nhất cấp thế lực cũng không đơn giản trêu chọc một lúc vài cái.

- Hừ! Không cần quản nhiều như vậy!

- Bắt được hung thủ rồi tính!

Trần Hạo Thiên hừ lạnh, chủ ý vẫn không thay đổi.

Tên hộ vệ kia cũng không ở lại quá lâu nhanh chóng đi thông tri truyền lệnh.

- Ta xem ngươi làm sao thoát?

Trần Hạo Thiên nhìn theo tên hộ vệ rời đi, tiếp tục nghiến răng.

Hai hàng mười hai người thấy vậy liền thở dài ngán ngẩm.

Bọn họ biết vì sao Trần Hạo Thiên không tiếc đắc tội các thế lực quyết tâm truy bắt bằng được hung thủ, bởi vì trong số hộ vệ bị sát hại có một người là nhi tử của hắn.

Theo bọn họ với quy mô điều tra như này tên hung thủ kia chắc chắn rất nhanh lộ diện. Tuy nhiên không ai nghĩ rằng kẻ giết đám người kia tu vi thấp hơn bọn họ suy đoán rất nhiều.

...

- Các ngươi nghe tin gì chưa?

- Đêm qua có án mạng xảy ra trong khuôn viên An Nam thành!

- Có tới mười lăm người bị giết, tất cả đều là hộ vệ thành!

- Cái gì? Ngay cả hộ vệ thành cũng dám giết, lại còn giết ngay trong An Nam thành!

- Kẻ nào lớn mật như vậy chứ?

...

- Nghe nói đêm qua có tới mười mấy hộ vệ thành bị người giết!

- Hiện thại phong thành rồi!

- Kẻ nào lại dám giết hộ vệ thành, đúng là không biết chết là gì!

Hoa Phong hiện tại đang ngồi trong một tiểu điếm, hắn nghe không ít lời bàn tán về sự tình đêm qua.

Cả thành đang chấn động vì sự kiện này, bởi vì nó thậm chí còn có tiếng vang hơn đấu giá hội.

Thế nhưng chuyện đó là chuyện của cả thành, còn chuyện của hắn lúc này là nhâm nhi ấm trà ngon.

Hắn biết dù bản thân có muốn chạy cũng là không thể, cho nên chỉ chờ vào vận khí và suy nghĩ cách đối phó nếu như bị phát hiện.

Có điều cái cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra là trốn vào không gian truyền thừa, chỉ nơi đó mới đảm bảo cho hắn sự an toàn, nhưng với điều kiện là không bị ai nhìn thấy, bằng không hậu quả rất khó tưởng tượng.

- Tên chết tiệt nhà ngươi hại ta đi tìm khắp nơi!

Đang khi Hoa Phong tìm cách thoát nạn, Liêu Phương không biết từ đâu xuất hiện, hướng hắn chửi ầm lên, biểu tình đầy bất thiện, nhưng không thiếu sự lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.