- Không gì là không thể sao?
Một kích không chém giết được đối phương, hơn nữa có vẻ như bị khinh thường, Hứa Du giận tím mặt.
- Nếu ngươi cho rằng ta chỉ bấy nhiêu bản lĩnh, thì không xứng đáng được sống.
Hứa Du tức giận tiếp tục nói, nếu đối phương tránh được một kích đầu tiên, liền nghĩ rằng thoát chết,đó là suy nghĩ ngu ngốc nhất trên đời, theo hắn thường những kẻ ngu ngốc luôn đáng chết trăm vạn lần.
- Ta có xứng đáng được sống hay không, không phải ngươi có quyền quyết định.
Sắc mặt ngưng trọng, nhưng không chịu khuất phục, lời nói Hoa Phong phát ra đầy chiến ý, hơn nữa hàm ẩn quyết tâm liều mạng.
- Hay cho câu “ quyền quyết định”!
-Có hay không ngươi rất nhanh sẽ biết.
Hứa Du nghiến răng nói. Lời Hoa Phong như chiến thư khiêu khích, khiến Hứa Du tức đến muốn hộc máu, một con kiến Luyện Mạch kỳ cũng dám khiêu chiến quyền y của hắn, đây tuyệt đối là sỉ nhục.
-Tật Phong Thất Sát!
Chiết phiến lần nữa được Hứa Du thúc dục chân khí, được chân khí gia trì, chiết phiến ngay lập tức phóng xuất kình phong mạnh mẽ. Kình phong lần này đáng sợ hơn ban nãy rất nhiều. Đáng sợ đến mức, Hoa Phong đứng đối diện, dù khoảng cách hơn hai mươi thước, cũng cảm nhận được sát khí rét lạnh, lông tóc dựng đứng, điều này khiến hắn đặc biệt ngưng trọng.
- Bây giờ thì ngươi nên đi chết đi!
Hứa Du mặt mày dữ tợn hét lớn, vung chiết phiến quạt mạnh về phía Hoa Phong. Hắn không biết đối phương làm sao đón đỡ kích thứ nhất, nhưng lần này khẳng định không thể thoát. Hứa Du không định sẽ hành hạ đối phương như ý định ban đầu, mà muốn chém giết thật nhanh, bởi vì hành hạ một con kiến hôi, với hắn là quá mất mặt.
Kình phong chiết phiến tạo ra sau khi rời tay liền chuyển thành đao phong sắc bén, nhưng lần này không chỉ một luồng đao phong mà có tới bảy cái như vậy. Bảy luồng đao phong với khí thế lôi đình vạn quân, hướng Hoa Phong mà tới, khiến hắn kinh sợ không thôi, địch nhân mạnh hơn rất nhiều so với những gì hắn nghĩ.
Kích thứ nhất chỉ một luồng đao phong đã khiến hắn vô cùng chật vật, đằng này hiện tại có tới bảy cái, hơn nữa lực công kích mỗi cái mạnh hơn cái đầu tiên không ít, muốn thành công ứng phó thật sự là vấn đề lớn.
Cắn chặt răng, Hoa Phong liều mạng vận dụng tối đa ba luồng chân khí, ra sức cảm ngộ bản nguyên, xuất ra kiếm thứ nhất trong Thanh Thiên Kiếm pháp.
Binh khí Hoa Phong sử dụng là một thanh kiếm tinh cương, Lương Tuyền kiếm. Thanh kiếm này hắn nhặt được khi đi tầm bảo ở khu vực thứ nhất, bây giờ liền mang ra sử dụng, tình thế vô cùng nguy hiểm, cho nên Thanh Phong kiếm chỉ được đưa ra vào thời khắc quyết định.
Lương Tuyền kiếm được chân khí gia trì cũng phát ra khí thế kinh người, nhưng so với khí thế bảy đao phong đang như tử thần lướt tới, thì kém hơn không ít.
-Thiên Địa Giao Thoa thập vạn biến.
Hoa Phong cũng hét lên. Hắn muốn sử dụng sự biến hóa của kiếm chiêu để ngăn trở đòn công kích khủng bố này.
Ngay khi đao phong lướt tới với ý định cắt Hoa Phong thành mảnh nhỏ, hắn liền vung Lương Tuyền kiếm đón đỡ, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.
Luồng đao phong thứ nhất với khí thế bá đạo lập tức bị chặn đứng, ngay sau đó là luồng thứ hai thứ ba, bảy luồng đao phong như muốn cắn nuốt hết thảy, cuối cùng hoàn toàn bị hóa giải bởi thứ kiếm pháp biến ảo kỳ diệu của Hoa Phong.
Hóa giải được công kích của đối phương không có nghĩa là hắn bình yên vô sự, dư chấn khủng khiếp từ đao phong, khiến Hoa Phong không ngừng thổ huyết, thương càng thêm thương.
- Không thể nào !
Hoa Phong liên tiếp bị thương, nhưng kinh sợ lúc này lại không phải hắn, mà là kẻ địch đối diện.
Hứa Du kinh ngạc đến nỗi hai mắt trợn tròn như ốc, miệng há hốc, không phát ra nổi thanh âm. Chính hắn ra tay công kích, cũng chính hắn kinh hãi vạn phần, bởi vì chuyện xảy ra quá mức không thể tin nổi.
Một con kiến luyện mạch sơ kỳ lại có thể ngăn chặn thành công một kích bảy thành lực lượng của cường giả Hồng Mông cảnh, vả lại Hứa Du nào phải thứ võ giả bình thường có thể so sánh, hắn chính là cường giả Hồng Mông cảnh nhị trọng thiên trung kỳ, thực lực vô cùng mạnh mẽ, được xếp vào hàng ngũ thập đại thiên tài không phải đơn giản cho đẹp, võ giả đồng giai bình thường nếu trực tiếp ngạnh kháng Tật Phong Thất Sát với bảy thành lực lượng của hắn, thì mười phần chết tám, chín phần. Sự khủng bố của Hứa Du thập đại thiên tài, trong cùng cảnh giới là rất đáng sợ.
Nhưng mà hiện tại chỉ một tên khất cái, Luyện Mạch sơ kỳ nhỏ yếu, người không ra người trước mặt, lại làm được điều mà hơn tám, chín phần võ giả Hồng Mông cảnh nhị trọng thiên trung kỳ không thể làm được, đây là kinh hãi bực nào.
Vừa rồi hắn còn cho rằng đối phương là phế vật, nếu cho rằng đối phương là phế vật, tính ra đám luôn tự xưng thiên tài như hắn nên gọi là gì? Không bằng cứt chó. Thậm chí Hứa Du còn cho rằng đối phương ví bản thân trước mặt hắn như côn trùng có vẻ đánh giá quá cao. Bởi vì hắn quá mức quá biến thái.
Nhưng như vậy thì đã sao, đối phương quá yếu, hơn nữa Hứa Du rất thích chà đạp thiên tài, đặc biệt loại yêu nghiệt như này.
- Ngươi quả nhiên có vài phần bổn sự, nhưng thiên tài không biết nhẫn nhịn thường chết yểu.
- Vừa rồi còn nghĩ rằng ngươi có chút thông minh, hiện tại xem ra ta đánh giá ngươi quá cao!
Hứa Du nhếch miệng, ánh mắt nhìn Hoa Phong mang theo khinh thường nồng đậm, nếu đối phương chấp nhận hắn ba điều kiện thì không phải chết sớm như vậy, nghĩ lại hắn thầm cảm thấy may mắn,tên biến thái như này nếu để cho hắn không gian phát triển sẽ vô cùng đáng sợ, do vậy nhất định phải bóp chết từ trong trứng nước, nhân cơ hội đối phương còn nhỏ yếu mà ra tay diệt sát, đây là khoái cảm bực nào.
- Có phải vậy hay không? Làm được rồi nói!
Mặc dù thực lực địch nhân vượt xa bản thân quá nhiều, nhưng Hoa Phong nào chịu nhún nhường, cùng lắm là chết, hắn đã chết qua một lần, cảm giác không còn quá mới mẽ.
- Rất nhanh ngươi sẽ biết chết có mùi vị ra sao?
Bị phản bác Hứa Du mặt liền đen lại, hắn không biết đối phương lấy đâu ra chỗ dựa để kiêu ngạo, bởi vì chiêu thức tiếp theo hắn nhất định toàn lực ra tay, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội trở mình.
- Vậy thì chiến đi, ta cũng muốn xem thử, thập đại thiên tài mạnh cỡ nào?
Hoa Phong lời nói cũng ẩn chứa khinh thường không kém. Lời là vậy, nhưng toàn thân hắn đã bộc phát một luồng chiến ý kinh nhân, tinh khí thần được đẩy lên rất cao. Địch nhân hắn phải đối mặt không phải mấy tên võ giả Luyện Thân cảnh đồng cảnh giới, mà là cường giả Hồng Mông cảnh thực lực khủng bố, hơn nữa còn là thập đại thiên tài. Đo đó hắn không cho phép bản thân có chút lơ là, hắn không sợ chết, nhưng không có nghĩa muốn chết.
- Ngươi sẽ biết ngay thôi!
Bị đối phương khiêu khích, Hứa Du nổi điên, thiên tài chưa trưởng thành chỉ là kiến hôi. Nhưng kiến hôi lại liên tục thách thức, điều này tuyệt không thể chấp nhận, do đó hắn xuất ra chiêu mạnh nhất của mình, ý định diệt sát đối phương ngay lập tức.
Lần công kích thứ ba cũng là lần công kích Hứa Du toàn lực xuất thủ. Chiết phiến trên tay hắn sau khi toàn lực thôi phát chân khí, liền bộc phát ra kình phong cực kỳ khủng khiếp.
- Loạn Phong Sát.
Hứa Du hung ác hét lớn, sau đó liền xuất thủ. Hắn không tin lần này tên chết tiệt có thể sống sót.
Hứa Du chưa ra tay, nhưng Hoa Phong đã cảm nhận được sự khủng bố của chiêu thức này, đầu tóc hắn vốn không gọn gàng lại càng thêm rối vì kình phong mạnh mẽ thổi quét qua.
Đến khi đối phương xuất thủ Hoa Phong mới thật sự kinh hãi, dù biết trước công kích lần này rất đáng sợ, nhưng khủng khiếp như này hắn không hề nghĩ qua.
Lần này đao phong không phải bảy luồng mà là vô số luồng, đao phong che trời phủ đất, khí thế tất sát khiến người không rét mà run.
Dù kinh hãi nhưng Hoa Phong không đứng chịu chết, từ trên người hắn đột nhiên bộc phát ra luồng kiếm ý kinh thiên, kiếm ý phát ra mênh mông cuồn cuộn, ẩn chứa sự uy nghiêm thiên địa.
Kiếm ý ẩn chứa đại đạo thiên địa, được Hoa Phong dựng thành rào chắn phòng ngự, trực tiếp ngạnh kháng vô số đao phong.
Đao phong che trời phủ đất, với khí thế không gì không phá, rốt cuộc bị khựng lại trước bức tường kiếm ý vô hình.
Nhưng cũng chỉ là khựng lại, bức tường do kiếm ý dựng lên rất nhanh bị phá vỡ, đao phong thế như chẻ tre nhắm Hoa Phong mà tới.
Đao phong bị khựng lại trong tích tắc, nhưng dù vậy cũng đủ để Hoa Phong tập trung tinh thần cao nhất, nhằm ứng phó nguy hiểm trước mặt. Chiến ý phát ra viễn siêu thường nhân, kiếm ý kích phát đỉnh phong mạnh nhất.
Chiến ý, kiếm ý, kết hợp một trăm năm mươi vạn cân lực lượng gia trì phòng ngự, cùng ba luồng chân khí được vận dụng tối đa, chiến lực Hoa Phong đạt đến độ cao chưa từng có. Ngay khi chiến lực hắn đạt tới đỉnh phong, đao phong phô thiên cái địa cũng vừa ập tới.
- Thiên Địa Giao Thoa thập vạn biến.
Hoa Phong hô lớn. Lương tuyền kiếm biến hóa, tạo ra những đường kiếm khó tin, hóa giải vô số đao phong một cách không thể ngờ. Dù hóa giải hầu hết đao phong, nhưng vẫn có cá lọt lưới trực tiếp công kích thân thể, nhưng nhờ lực phòng ngự biến thái một trăm năm mươi vạn cân gia trì, Hoa Phong dù bị thương, nhưng không trí mạng.
Nói thì chậm nhưng diễn biến lại cực kỳ nhanh chóng, chưa đến vài hơi thở hai bên đã giao chiến vô cùng kịch liệt.
Vốn sau khi ra chiêu tất sát, Hứa Du đinh ninh Hoa Phong phải chết không nghi ngờ, nhưng sự tình nào như hắn suy đoán, kẻ mà hắn cho là kiến hôi kia, không có dấu hiệu sẽ chết sau đợt công kích mà hắn xem là mạnh nhất này.
- Đây là thứ kiếm pháp chó chết gì!
Hứa Du không thể nào tin nổi, chuyện đang xảy ra là sự thật. Hắn còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, nhưng đây là sự thật trăm phần trăm. Một người luôn yêu thích sự nhã nhặn như hắn, cũng bất giác phun ngôn ngữ thô tục, đủ để thấy Hoa Phong làm cho hắn bao nhiêu khiếp sợ.
- Hắn phải chết! Nhất định phải chết!
Hứa Du nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm. Tâm thần hắn lâm vào hỗn loạn, đầu óc trở nên mất bình tĩnh. Sự yêu nghiệt của đối phương, cùng thứ kiếm pháp cao thâm mạt trắc, đã vượt quá xa mọi giới hạn lý thuyết lẫn thực tế.
Thử hỏi một võ giả Luyện Mạch sơ kỳ làm sao dưới một kích toàn lực của Hồng Mông cảnh nhị trọng thiên trung kỳ vẫn không chết, đừng nói Luyện Mạch kỳ, dù đối diện Hứa Du là địch nhân có cảnh giới Hồng Mông nhị trong thiên sơ kỳ cũng rất có thể chết ngay lập tức dưới chiêu thức Loạn Phong Sát này.
Còn tên trước mặt, đặc biệt thứ kiếm pháp nhìn như múa loạn kia thật sự quá khủng khiếp, còn thứ khí thế bá đạo không biết kia, cũng làm hắn có chút run rẩy.
Hứa Du không hề biết thứ khí thế bá đạo đó, chính là kiếm ý mà võ giả ở cảnh giới rất cao cũng chưa hẳn chạm tới.
Võ giả Luyện Mạch kỳ thậm chí là Hồng Mông cảnh như hắn, tuyệt đối không thể nào làm được.
Sự tình đảo lộn nhận thức như này khiến Hứa Du hoàn toàn mất kiểm soát, hắn điên cuồng thi triển Loạn Phong Sát, liên miên bất tuyệt.
Nội tâm Hứa Du lúc này lấy việc chém giết Hoa Phong là nhiệm vụ tối thượng, dù phải trả giá đại giới, cũng phải chém giết tên yêu nghiệt đảo lộn mọi quy tắc này. Nếu để hắn sống sót, với trình độ kiếm pháp cùng sự biến thái nghịch thiên, thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Đao phong phô thiên cái địa hết lần này đến lần khác, cái sau mạnh hơn cái trước do Hứa Du điên cuồng thi triển, liên tục ập tới. Hoa Phong dù yêu nghiệt tới đâu cũng khó thoát kiếp nạn. Hắn không chết ngay lập tức, nhưng đã trọng thương nếu cứ tiếp tục trong vòng nữa canh giờ e rằng chết chắc.