Kiếm Phá Thương Khung

Chương 96: Chương 96: Một nửa công pháp biến mất.




Đây là một không gian tối đen chẳng một chút ánh sáng, đưa tay lên cũng là không thể thấy được năm ngón.

- Đây là đâu?

Chợt trong cái không gian này, vang lên một giọng nói yếu ớt.

- Ta sao lại ở đây, đây chắc không phải địa ngục chứ?

Giọng nói tiếp tục vang lên đầy nghi hoặc.

Chủ nhân giọng nói chính là Hoa Phong, hắn vừa trải qua một trận thảm chiến, sau đó liền tới đây.

- Địa ngục gì kỳ vậy?

Sau khi đi lung tung không biết đâu là đâu. Hoa Phong liền tự hỏi.

Phía trước hắn vẫn là một mảnh tối đen như mực, nhưng lại không giống chút nào so với địa ngục mà hắn đã từng không ít lần nghe người khác miêu tả.

Đi không biết bao lâu rốt cuộc Hoa Phong cũng thấy được điểm sáng.

- Đây là Thiên Địa Quyết!

Tiến lại gần điểm sáng Hoa Phong tròn mắt kinh ngạc, điểm sáng kia không nghĩ tới lại là ba viên cầu nhỏ, cái đáng nói ba viên cầu ứng với ba tầng Thiên Địa Quyết, một viên trong đó là bản nguyên chi lực, hai viên còn lại lần lượt là hỗn độn lẫn pháp tắc chi lực.

Đặc biệt tại đây, nhờ có ánh sáng phát ra từ ba viên cầu, hắn còn thấy được chính mình, hắn phát hiện bản thân chết sức mờ nhạt, có thể nhìn thấu, hệt như linh hồn, thậm chí mờ nhạt hơn rất nhiều.

Nhưng cái không gian nơi đây không phải địa ngục.

- Rốt cuộc đây là đâu?

Hoa Phong thêm lần nữa nghi hoặc.

- Tại sao không được?

Hoa Phong muốn thử liên hệ với mấy viên cầu, nhưng khiến hắn khó tin đó chính là hắn không hề cảm nhận được chúng tồn tại, chúng vẫn ở đó, thế nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy, còn cảm nhận lại không thấy, việc này là vô cùng khó hiểu.

Khó hiểu là vậy, bất quá Hoa Phong lại không có quan tâm quá nhiều, hắn lại tiếp tục đi, cứ đi như thế cho đến khi hắn gặp được chín viên cầu khác.

- Đây lại là cái gì?

Quan sát chín viên cầu Hoa Phong lại thêm một trận tò mò. Chín viên cầu này, lớn hơn rất nhiều so với ba viên cầu Thiên Địa Quyết.

Nhưng mà ánh sáng chúng phát ra lại mờ nhạt hơn ba viên kia không ít.

- Đây là thức hải!

Sau khi nhìn kỹ chín viên cầu, Hoa Phong nội tâm liền chấn động.

Chín viên cầu Hoa Phong vừa bắt gặp, không thể khác hơn, chính là chín tầng phong ấn truyền thừa của Lam Thánh lão nhân.

Cho nên Hoa Phong nhanh chóng liền nhận biết, hóa ra cái không gian tối đen trước mặt, lại chính là không gian thức hải, còn Hoa Phong hắn, chẳng qua là một đạo tàn hồn còn sót lại, sau khi bị hắn điên cuồng thiêu đốt, trong trận chiến kia.

Sự thật này khiến bản thân Hoa Phong bị một phen khiếp sợ, thức hải đen thui như này, hắn muốn thành công thức tỉnh là một cái gì đó vô cùng xa xỉ.

Bản thân khó lòng thức tỉnh, Hoa Phong nội tâm cười khổ, sau đó liền nghiến răng nghiến lợi.

Nếu không phải cái gã khổng lồ tự xưng thiên địa chết tiệt kia, hắn đâu có rơi vào tình cảnh hiện tại.

Thực chất Hoa Phong biết rõ gã khổng lồ kia chẳng qua chỉ là một đạo thần niệm.

Thần niệm phân thân, cái đạo lý này Lam Thánh lão nhân từng nói qua, thần niệm phân thân, chính xác gọi là thần thức ly thể, cái thần thức ly thể tạo thành thần niệm như này chỉ có cường giả khủng bố mới có thể làm ra.

Thực lực của đạo thần niệm không bằng một phần vạn bản thể, hơn nữa thần niệm nếu bị đánh tan, bản thể phải chịu phản chấn khủng khiếp, cho nên rất ít người sử dụng để giao đấu.

Trường hợp hay dùng tới đó là dùng thần niệm hạ giới.

Nói nôm na là cường giả muốn từ không gian cao cấp, tiến vào không gian hạ cấp, chỉ có thể là dùng thần niệm, bởi vì quy tắc thiên địa, không cho phép bất kỳ kẻ nào có thể hạ giới sau khi đã phi thăng đến giới cao hơn, giả dụ người ở tiên giới không thể nào hạ phàm, và các giới cao hơn cũng như vậy.

Cho nên muốn hạ giới xử lý việc gì đó, những người này phải dùng thần niệm. Thế nhưng có là thần niệm cũng phải trả giá đại giới.

Không gian càng cao hạ giới càng khó, thậm chí là không thể, nếu người đó không phải siêu cấp cường giả.

Nếu không may đạo thần niệm bị đánh tan, bản thể sẽ bị phản chấn cực lớn, trọng thương hoặc có thể mất mạng, cho nên không vạn bất đắc dĩ không ai lại đi làm chuyện vô bổ này.

Gã khổng lồ kia chính xác là một đạo thần niệm của kẻ nào đó, mà kẻ này lại đến từ một siêu không gian, sỡ dĩ Hoa Phong cho rằng siêu không gian bởi vì hắn phát hiện, thần niệm kia bị ràng buộc rất lớn, nếu không một ức tên như hắn cũng không thể đụng vào cọng lông của gã.

Kẻ đó đưa thần niệm hạ phàm giới, sử dụng năng lực nghịch thiên để cải biến quy luật Hoang Cổ bí cảnh, thế nhưng xui cho gã đó là cái không gian bí cảnh chỉ có võ giả Hồng Mông cảnh có thể tiến vào.

Gã dù mạnh mẽ, nhưng thực lực của người tạo ra cái bí cảnh, cũng là siêu cấp cường giả. Bởi vì người có thể hạ giới, lại hù sợ cường giả ngoại vực Thái Cổ, sao có thể yếu được.

Gã chỉ là một đạo thần niệm, thay đổi quy tắc bí cảnh đã là rất giỏi rồi, nhưng muốn dùng cảnh giới cao hơn Hồng Mông cảnh, để tiến vào bí cảnh là không thể nào.

Thần niệm năng lực có hạn, lại không thể duy trì quá lâu, do đó gã liền ẩn nấp tại không gian mật địa đợi Hoa Phong vào tròng.

Gã có thể nhận biết chính xác Hoa Phong xuất hiện nơi nào trong mật địa, bởi vì hắn là người hữu duyên, người hữu duyên một khi trở lại mật địa, thì bằng một cách nào đó liền được chào đón.

Về phần gã làm sao biết hắn là người hữu duyên, rồi lại nắm rõ quy luật bí cảnh mà thay đổi thì không ai biết được.

Sỡ dĩ Hoa Phong biết dược gã chỉ là thần niệm bởi Lam Thánh lão nhân có nói, thần niệm là một dạng ý thức đặc thù.

Khi giao chiến công kích của thần niệm chẳng qua chỉ là dùng khí thế áp bách, cùng với đó là điều động hỗn độn pháp tắc, do thần niệm khá yếu ớt, cho nên dù bản thể nghịch thiên, thần niệm cũng là không thể thi triển hết đi ra.

Đặc biệt thần niệm không hề có dao động khí tức cảnh giới, không có dao động khí tức cảnh giới, mà người đối diện lại có thể nhận biết cảnh giới một cách dễ dàng, thì kẻ đó chính là thần niệm.

Tổ hợp lại tất cả Hoa Phong liền khẳng định gã khổng lồ là một đạo thần niệm, còn nữa theo hắn kẻ có thể thay đổi quy luật bí cảnh tất nhiên không phải kẻ bình thường.

Kiến thức của Lam Thánh lão nhân khỏi phải nói nó như một cái bảo tàng khổng lồ vậy, chẳng qua bản thân Hoa Phong chưa thể hoàn toàn lĩnh hội cho nên có rất nhiều thứ hắn còn không biết.

Sỡ dĩ Hoa Phong có thể nắm rõ quy tắc thần niệm, đó là không hiểu nguyên nhân gì trong lúc truyền đạt kiến thức cho hắn, Lam Thánh lão nhân liền bắt hắn phải nắm rõ vấn đề này, tuyệt đối không được lơ là.

Hoa Phong suy đoán rất có thể sư tôn đã dự đoán sẽ có người tìm hắn, nhưng có điều Lam Thánh lão nhân không nghĩ tới, kẻ kia tìm hắn không phải vì Thiên Địa Quyết như lão nghĩ, mà là vì Thiên Địa Ý cái mà hắn không nói cho lão.

Suy nghĩ một hồi Hoa Phong quay lại tìm ba viên cầu Thiên Địa Quyết, hắn cố gắng câu thông với chúng, nhưng liền là một trận thất vọng, không bỏ cuộc hắn cứ như vậy liên tục thử câu thông.

Không biết qua bao lâu, qua bao nhiêu lần thất bại, Hoa Phong liền phát hiện một sự thật khiến hắn tuyệt vọng, hắn đã hoàn toàn mất đi liên hệ với Thiên Địa Quyết.

...

Trong một gian phòng nồng nặc mùi dược liệu, lúc này tại đây có hai người chính xác mà nói là ba người.

Một lão già, một vị trung niên và một thiếu niên, nhưng có điều thiếu niên là đang hôn mê.

Lão già một thân bạch y, râu tóc bạc trắng, khuôn mặt vô cùng phúc hậu.

Vị trung niên thân vận hoàng bào, khuôn mặt chữ điền, không giận tự uy, nhưng đứng trước mặt lão già liền cố gắng thu liễm.

Về phần thiếu niên, khuôn mặt tái nhợt, bất quá lại có vài phần anh tuấn.

Lão già hiện tại đang bắt mạch cho thiếu niên, vẻ mặt liên tục thay đổi, như là có chuyện gì khủng khiếp lắm.

- Tiểu tử này hẳn nên chết rồi mới phải!!!

Lão già sau khi xem bệnh cho thiếu niên, sắc mặt kinh hãi nói. Lão là chưa có từng gặp qua tình trạng như này. Toàn thân kinh mạch đứt đoạt, chân khí khô kiệt vì bị điên cuồng thiêu đốt, không những vậy đến linh hồn cũng là thiêu đốt chỉ còn lại một tia.

Như vậy mà vẫn sống, việc này đâu chỉ là kỳ tích, mà là thần tích, thánh tích, thậm chí siêu siêu tích.

- Có thể hay không còn cứu được!

Vị trung niên sắc mặt không có gì biến đổi cung kính nói. Hắn cũng từng bị tiểu tử này hù sợ.

- Rất khó!

Lão già không do dự liền nói. Trong suy nghĩ của lão tình trạng của thiếu niên là không thể nào sống quá ba hơi thở, thế nhưng ngược lại đã không biết bao nhiêu cái hơi thở rồi, mà hắn còn không chết, đây là điều hết sức khủng bố đánh vỡ nhận thức của lão về y học.

Mặc dù hiện tại hắn còn không chết, nhưng với tình trạng thiêu đốt toàn thân là vô pháp cứu chữa. Theo lão là không thể kiên trì quá ba ngày.

- Đành vậy! Xem ra tiểu Linh nhi thật sự phải rầu rĩ mấy ngày a.

Tuyết Vô Ngân trầm mặc nói, hắn là lo nữ nhi lại chịu khổ.

Hóa ra vị trung niên chính là Tuyết Vô Ngân tông chủ Phong Linh Tông, lão già khuôn mặt phúc hậu không ngờ là Dương dược sư đại danh đỉnh đỉnh.

Về phần thiếu niên kia là Hoa Phong không thể khác.

Nếu đúng là Hoa Phong tại sao hắn lại xuất hiện ở Nam Vực, cái này chính hắn còn không biết.

- Hiện tại liền chữa trị kinh mạch cho hắn!

Dương dược sư thu hồi kinh sợ, vuốt vuốt râu trầm ngâm nói

- Không phải nói hắn là vô pháp cứu chữa sao?

Tuyết Vô Ngân nghi hoặc. Nếu đã vô pháp cứu sống, cần gì phí công như vậy.

- Lão phu là học y cứu người, nếu thấy chết không cứu còn mặt mũi nào hành y.

- Tiểu tử này mặc dù là lão phu cũng bó tay chịu thua, nhưng hắn kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích, không biết chừng lại tiếp tục tạo kỳ tích.

Cũng giống như tiểu Linh nhi, Dương dược sư là nói ra để bấu víu.

- Liền là như vậy!

Tuyết Vô Ngân cười khổ, hắn nghi hoặc tính tình tiểu Linh nhi lương thiện như vậy, có phải hay không là do Dương dược sư dạy ra.

Dương dược sư cùng Tuyết Vô Ngân một hồi đối thoại, kế tiếp cả hai người liền bắt tay chữa trị kinh mạch cho Hoa Phong.

Dương dược sư phân phối dược liệu, Tuyết Vô Ngân vận công dẫn dắt dược lực.

Bình thường chỉ mình Dương dược sư là đủ, nhưng thương thế Hoa Phong cực kỳ đặc thù, cho nên hai người phối hợp mới có thể miễn cưỡng trị liệu, nói là miễn cưỡng bởi có thể nối lại kinh mạch cho hắn hay không vẫn là điều khó nói.

Không nghĩ tới hai đại nhân vật chỉ cần giơ tay nhấc chân, cũng khiến đại lục chú ý, lại hợp sức chữa thương cho một tiểu tử Luyện Thân cảnh, hơn nữa còn hoàn toàn xa lạ. Chuyện như này nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn là một hồi kinh động cho toàn đại lục.

Chuyện mặc dù rất khó tin, nhưng có lẽ trong cõi vô minh nào đó, đã sắp đặt một cái định mệnh như vậy, và hai người bọn họ sau này sẽ cảm thấy việc làm hôm nay là như nào vĩ đại.

.....

Hoa Phong nội tâm một trận tuyệt vọng, mất đi Thiên Địa Quyết cũng đồng nghĩa cơ hội thanh tỉnh bằng không.

Hắn hiểu nguyên nhân do đâu bị như vậy.

Sở dĩ hắn có thể lĩnh hội Thiên Địa Quyết từ trong thiên địa vô tận, là do linh hồn dị hợp.

Mà bản thân hắn bất chấp hậu quả thiêu đốt linh hồn, để thành công một kiếm kinh thiên tru sát thần niệm của kẻ không biết.

Hậu quả linh hồn bị tổn thương thảm trọng, chỉ còn lại một tia tàn hồn, mà một tia tàn hồn lại không đủ điều động Thiên Địa Quyết.

Cái đáng nói dù có là linh hồn khôi phục, thì khả năng liên kết Thiên Địa Quyết cũng không còn.

Linh hồn dị hợp, bị thiêu đốt gần như sạch sẽ, cho nên giữa Hoa Phong và Thiên Địa Quyết đã mất đi sự cộng hưởng, do đó dù linh hồn có thể hay không lần nữa khôi phục thì sự cộng hưởng cũng đã bị đốt thành tro rồi.

Lúc này dù Thiên Địa Quyết vẫn ở đó, nhưng là không nhận biết hắn, dù hắn có cố gắng liên hệ, điều động bằng mọi cách.

Thiên Địa Quyết lúc này, có lẽ giống như câu “ mày là thằng nào? kêu gì mà kêu, tao bạn mày à?” mà hắn thường hay nói đùa với mấy đứa bạn ở kiếp trước.

Nhưng khổ nỗi với Thiên Địa Quyết lại không biết nói đùa.



Bất quá ngay lúc Hoa Phong tuyệt vọng, ba viên cầu đột nhiên hướng hắn phóng qua, kế tiếp liền xoay quanh tia tàn hồn yếu ớt của hắn, ban đầu còn khá chập chạm, thế nhưng càng lúc càng nhanh, sau cùng nhanh đến không thấy quỹ tích.

Không biết qua bao lâu.

Ong

Đúng lúc này thức hải một trận chấn động, không gian tối đen như mực bắt đầu sáng lên, cảm giác mỏng manh của linh hồn liền nhanh chóng biến mất.

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Hoa Phong khiếp sợ hô lớn, kế tiếp hắn há mồm không thể tin nổi.

Bởi vì lúc này thức hải đã hoàn toàn khôi phục, linh hồn cũng chính thức trở lại nguyên trạng, dù còn khá yếu ớt, nhưng lại không phải tàn hồn, mà là thập phần nguyên vẹn.

Nhìn biển sương mù lượn lờ, Hoa Phong liền một trận mừng muốn khóc, không nghĩ tới bản thân đột nhiên nhanh như vậy khôi phục linh hồn, đây là hạnh phúc bực nào, cảm giác chết đi sống lại là đây chứ đâu.

- Vẫn không được!

Ngay lập tức Hoa Phong liền muốn thử điều động Thiên Địa Quyết, bất quá vẫn là bộ dạng” tao bạn mày à“.

Hơi suy nghĩ một chút Hoa Phong liền hiểu được hắn đã đánh mất sự liên hệ với công pháp, nhưng công pháp là không mất đi liên hệ với hắn, một màn rung động vừa rồi, chính là nó phát rồ như mọi khi vẫn hay làm.

Và lần này không ngoại lệ vẫn huyền diệu không thay đổi. Có thể chữa trị thương tổn linh hồn huyền diệu thôi xa xa còn không đủ.

Có điều việc chữa trị linh hồn lần này không phải ngẫu nhiên xảy ra, bởi vì lần trước hắn bị thương, Thiên Địa Quyết dù có tự chữa trị, cũng không thể nhanh như lúc này.

Hoa Phong mơ hồ cảm nhận được sự việc lần này dường như là dấu hiệu của cái gì.

Bất quá hiện tại hắn là muốn tìm hiểu cũng bất lực. Bởi vì Thiên Địa Quyết đã xem như bị thiếu khuyết một nửa.

- Như vậy có nghĩa từ bây giờ chỉ còn một nửa công pháp.

Lẩm bẩm tự nói, Hoa Phong cắn răng chấp nhận sự thật bản thân chỉ còn một nửa công pháp, mà một nửa này lại không thể tự sử dụng.

Vấn đề muôn thuở hại não như này khiến hắn rất khó chịu. Nhưng có còn hơn không, Hoa Phong tin chắc, hắn rồi sẽ lại lôi được một nửa có thể xài được kia trở về.

- Khỏi hẳn rồi!

Bất quá kế tiếp sực nhớ cái gì, hơi cảm nhận một chút Hoa Phong nội tâm cực kỳ khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.