Kiếm Phá Thương Khung

Chương 270: Chương 270: Ngươi rồi làm gì ta




Kiếm Vân thành tại một tiểu điếm bình dị.

Do sức hút của đại hội, cho nên lúc này khách trong tiểu điếm rất đông, thậm chí không còn lấy một bàn trống.

Người bên trong tiểu điếm tất cả đều là võ giả, bọn họ lúc này đang tụm năm tụm ba, bàn tán về đại hội sắp tới.

Có người còn đánh cược ai sẽ giành quán quân, không những vậy có rất nhiều người vì bất đồng quan điểm, mà xảy ra tranh cãi, thậm chí hẹn nhau quyết đấu sinh tử.

Tiểu điếm ồn ào, nhưng kỳ lạ thay, vẫn còn lại một bàn nói chuyện không lớn tiếng. Đáng nói bọn họ có tới cả thảy năm người.

Ở một môi trường mà không khí đại hội đang dần nóng lên, có vẻ như bọn họ là đám người dị biệt.

Tuy nhiên bọn họ không lớn tiếng không có nghĩa là không bị không khí đại hội ảnh hưởng, mà đã bị một vấn đề khác che mờ.

Năm người này là Trần Nguyên, Giang Hạ, Hàn Băng Linh, Hoa Nhi, Triệu Ngọc Hân.

- Trời sắp tối đến nơi mà hắn vẫn còn chưa xuất hiện!

- Hừ! Ta thấy hắn là không dám xuất hiện!

Hai người nói chuyện lần lượt là Triệu Ngọc Hân và Hoa Nhi.

Hoa Nhi lên tiếng với biểu tình khó chịu.

Chuyện đã rất rõ ràng, tất cả bọn họ đã tìm cao tầng Phong Linh Tông hỏi thăm.

Kết quả nhận được không ngoài dự đoán.

Phong Linh Tông trừ trên xuống dưới không một ai từng nghe tới cái tên Lê Hải Thiên, đặc biệt cũng chẳng có ai tự xưng sư huynh Hoa Phong đến tìm bọn họ.

Thử nghĩ một người đi tìm sư đệ, có thể tìm từ ngoại vực đến Kiếm Tông, thì không lý nào lại không ghé qua Phong Linh Tông.

Thậm chí ngay đến cả gia tộc cũng không có một lần tìm tới.

Tất cả chuyện này cộng thêm thái độ mờ ám khi thấy Hoa Nhi liền rời đi của Lê Hải Thiên, bọn họ là khẳng định hắn có vấn đề.

Hơn nữa sáng mai đại hội khởi tranh mà giờ này vẫn chưa thấy xuất hiện, điều này chẳng phải càng thêm chắc chắn.

- Đã để các vị chờ lâu!

Nhưng ngay khi mà mọi nghi ngờ đang chuyển thành sự thật, thì Lê Hải Thiên liền xuất hiện.

Hoa Phong vừa tới cổng thành, liền được một hộ vệ dẫn đường tới đây.

Cũng may hắn tới vừa kịp lúc, nếu không năm người đã đứng dậy rời đi, khi mà theo bọn họ mọi chứng cứ đều đã quá rõ ràng.

Lê Hải Thiên đột ngột xuất hiện khiến năm người ai nấy đều một trận khó coi.

Đặc biệt là ba nữ nhân sắc mặt đã có chút âm trầm.

“ Không được bứt dây động rừng, ta muốn biết ai đứng sau chủ mưu”

Trần Nguyên sợ mấy người kia không giữ được bình tĩnh, cho nên truyền âm trấn an.

- Hải Thiên huynh mời ngồi!

Trấn an thôi còn chưa đủ, Trần Nguyên còn lên tiếng mời Hoa Phong ngồi xuống, phá vỡ bầu không khí có phần căng thẳng.

- Đa tạ!

Hoa Phong cực kỳ áp chế xúc động, sau đó mới chắp tay hướng Trần Nguyên cảm ơn lấy lệ.

- Đây là thẻ bài thí sinh!

- Có thẻ bài này Hải Thiên huynh không cần lo lắng không được tham gia đại hội!

- Cũng không biết chịu được mấy kích!

Trần Nguyên đưa thẻ bài cho Hoa Phong, nhưng người lên tiếng châm chọc lại là Hoa Nhi.

Nàng càng nhìn tên Lê Hải Thiên càng cảm thấy chán ghét.

- Cho hỏi vị cô nương đây là...?

Bị Hoa Nhi châm chọc, Hoa Phong liền là muốn hỏi danh tính của nàng. Hắn lúc này đã đem cảm xúc phong bế, cho nên mới dám hướng nàng hỏi chuyện.

“ sư muội không nên làm mất hòa khí, kịch hay còn ở phía sau”

Giang Hạ truyền âm cho Hoa Nhi nhắc nhở.

Hắn cũng sợ Hoa Nhi làm hỏng chuyện.

- Đây là thân muội muội Hoa Phong!

- Đây là bằng hữu của hắn Triệu Ngọc Hân!

- Còn đây là sư huynh cùng Hoa Phong bái sư Lê Hải Thiên!

Trần Nguyên không đợi Hoa Nhi lên tiêng liền cướp lời.

Hắn đúng là muốn ngay lập tức bắt Lê Hải Thiên về thẩm vấn. Nhưng đề phòng đối phương cứng đầu không khai thì cần phải chờ thêm.

- Hóa ra tất cả đều là người một nhà!

Hoa Phong hướng từng người một, chắp tay, hắn nói chuyện mà mặt không đổi sắc. Chứng tỏ hắn đã điều khiển được cảm xúc của mình.

- Hải Thiên huynh có chuyện này ta rất tò mò!

- Không biết huynh và hắn ai mạnh hơn?

Triệu Ngọc Hân hướng Hoa Phong đặt câu hỏi.

Nàng thừa biết tên này là giả nhưng muốn thử xem đối phương trả lời như nào.

- Ai là sư huynh người đó mạnh hơn!

Hoa Phong cười đáp lại.

Đúng là hắn của hiện tại mạnh hơn hắn ngày xưa.

-Khụ khụ

Trần Nguyên và Giang Hạ đang uống trà nghe Hoa Phong nói liền sặc nước.

Bọn họ không biết Lê Hải Thiên là đang nói thật hay nói đùa, nhưng Hoa Phong trong mắt của mọi người ở đây là một tên tuyệt thế biến thái. Như vậy Lê Hải Thiên là cái dạng gì quái vật.

Ba người còn lại đều một trận há mồm, theo bọn họ tên giả mạo này bản lĩnh nói khoác đúng là cao siêu.

Hoa Phong lợi hại như nào tất nhiên bọn họ hiểu rõ, còn tên này độ kiếp gãi ngứa mà cũng dám nói mạnh hơn. Thật muốn bị phun nước miếng ngộp thở chết.

- Ta còn có việc xin phép cáo từ!

- Hẹn ngày mai gặp!

Hoa Phong đứng dậy, lên tiếng cáo từ ý định rời đi.

- Hy vọng ngày mai đừng gặp phải ta!

Hàn Băng Linh nãy giờ im tiếng, bất giác lên tiếng. Giọng điệu đầy băng lãnh.

Với nàng kẻ nào xúc phạm Hoa Phong đều không có kết cục tốt.

- Hàn cô nương quả thật biết nói đùa!

- Tại hạ tự nhận năng lực yếu kém, nếu gặp cô nương trên lôi đài, ta liền trực tiếp nhận thua!

Hoa Phong lên tiếng đáp trả, lời nói rất tôn trọng.

Đúng là nếu không may gặp phải nàng hắn sẽ lựa chọn làm khán giả.

Mắt nhìn Hàn Băng Linh, Hoa Phong rất nhanh phát hiện ra một vật quen thuộc, không biết từ khi đã đậu trên vai nàng.

- Hàn cô nương xem ra rất thích nuôi chuột!

Hoa Phong đột nhiên phát ngôn khiến tất cả sáu người điều có chung biểu tình “ngươi xong rồi.”

- Dám nói ta là chuột ngươi muốn chết!!!

Con chuột đột nhiên nói tiếng người, nó đang ngủ nhưng nghe người nói mình là chuột, hai mắt liền mở to, bộ dạng hung thần ác sát.

Hoa Phong lúc này biểu tình là một hồi chấn động, hắn không phải vì con chuột kia mà chấn động, mà vì Tiểu Long cũng phát ra khí tức hung bạo.

Rõ ràng con chuột kia với nó là thiên địch( trời sinh là địch ). Cũng may Hoa Phong nhanh tay trấn an, bằng không sẽ là một hồi đại chiến.

Bởi vì khí tức Tiểu Long là yêu thú cấp năm đỉnh phong, con chuột kia cũng đồng dạng.

Có thể cùng Tiểu Long là thiên địch, thì con chuột kia tất nhiên không phải dạng vừa.

- Ngươi rồi sẽ làm gì ta?

Thu hồi chấn động, Hoa Phong hướng con chuột nhếch miệng.

Thần sắc mười phần khiêu khích.

Hoa Phong tâm tình một thoáng kinh sợ, dù rất nhanh thu hồi, nhưng không thể thoát khỏi ánh mắt sáu người.

Bọn họ vốn đợi hắn xin lỗi con vật kia, bất quá câu nói của hắn khiến bọn họ triệt để khiếp sợ.

Dám hướng con vật kia khiêu khích, đây quả thật là không muốn sống.

- Hừ!

- Hừ!

Con chuột bộ dạng hung ác rất nhanh tắt ngúm, nó hết nhìn Hoa Phong rồi liếc qua chiếc vòng, phùng mang trợn mắt.

Nó không phải đang hướng Hoa Phong tức giận mà là kích động.

Tuy nhiên cũng vì Tiểu Long mà nó không nhảy vọt lên vai hắn.

Bộ dạng phùng mang trợn mắt là dành cho Tiểu Long.

Thật không thể tin nổi, tất cả người thân không một ai nhận ra Hoa Phong, thế nhưng Tiểu Long và còn chuột vừa nhìn liền gần như lập tức biết hắn là ai.

Khi hắn vừa hồi sinh thân thể còn là một thanh kiếm, Tiểu Long đã nhận biết. Đến hôm nay tiếp tục là con chuột, chỉ trong một chớp mắt địch ý liền tiêu tan.

“ cấm manh động”

Hoa Phong truyền âm quát con chuột một trận, khiến nó cụp đuôi ngoan ngoãn, nhưng hai mắt vẫn nhìn Hoa Phong đầy vô tội.

“ Ta hiện tại chưa thể ở cùng với ngươi.

Nàng đối với ta rất quan trọng, ở lại bảo vệ nàng, ta sẽ tìm ngươi sau.

Nhớ kỹ tuyệt đối giữ bí mật cho ta, nếu không cạch mặt”

Hoa Phong sau khi dặn dò Tiểu Giác liền xoay người rời đi.

Tiểu Giác dù rất buồn nhưng lại không dám nhìn theo.

- Vương Đại Giác ngươi hôm nay bị làm sao?

Hàn Băng Linh nhìn theo bóng lưng Hoa Phong nội tâm nghi hoặc không thôi.

Trong mắt nàng nếu bị gọi là chuột, Vương Đại Giác liền không chết không thôi, nhưng lúc này liền là bộ dạng ngoan ngoãn.

- Chiếc vòng tay của hắn là thứ khiến Đại Giác kiêng kị!

- Thứ đó hết sức nguy hiểm!

Trần Nguyên trực giác cực kỳ nhạy bén, hắn giải thích lý do Đại Giác bỗng trở nên hiền đột xuất.

- Có lẽ phải nhờ cao tầng can thiệp!

Giang Hạ giọng điệu âm trầm, hắn không sợ Lê Hải Thiên nhưng thứ kia nếu có thể chấn nhiếp Vương Đại Giác, chắc chắn là một thứ đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.