Mấy võ giả Hải Dương cảnh nhìn thấy Hoa Phong thuấn di, liền một trận chấn động.
Bọn họ là không thể tin nổi vào mắt mình, hoặc giả cho rằng tiểu tử kia không phải có tu vi Thiên Địa cảnh, như thông tri từ gia tộc.
Bởi vì Thiên Địa cảnh tuyệt đối không thể nào thuấn di, nếu Thiên Địa cảnh biết thuấn di, là cái gì đó chuyện cười.
- Ta muốn xem hắn có cái gì bí mật!
Từ trong kinh sợ tỉnh lại, mấy người kia tròng mắt đều một trận tham lam.
Bọn họ chắc chắn Hoa Phong đúng là Thiên Địa cảnh. Bởi vì tin tức gia tộc thông tri, chưa bao giờ có thiếu sót hay sai lầm.
Trong suy nghĩ của họ, Thiên Địa cảnh biết thuấn di, hiển nhiên mang trên mình tuyệt đại bí mật.
- Hắn đâu?
- Lại để hắn chạy thoát!
Tất cả đều một trận tham lam, nhưng đợi bọn họ tỉnh lại từ chấn động, Hoa Phong cũng biến mất không còn bóng dáng.
Mục tiêu đào thoát ngay trước mắt, khiến cả đám đen mặt tức giận.
- Hắn làm sao có thể?
Vỗn dĩ bọn họ đang định lần theo khí tức lần nữa truy tung, nhưng chuyện kế tiếp lại khiến bọn họ thêm một phen đại chấn.
Khí tức linh hồn, thứ vũ khí giúp bọn họ dễ dàng nhận biết vị trí Hoa Phong, không ngờ biến mất. Nói chính xác hơn là linh hồn đã đã bị che giấu.
Che giấu linh hồn, còn có thể tự do đi lại, đây là sự tình còn khó tin hơn Thiên Địa cảnh biết thuấn di nhiều lắm.
Mỗi người chỉ có duy nhất một linh hồn? Cái này là thứ không thể nào thay đổi hay che giấu, nếu không muốn như cá nằm trên thớt mặc người xử trí.
Võ giả có thể hay đổi khí tức tu vi, nếu như thay đổi công pháp tu luyện.
Tu vi cũng có thể bị che giấu nếu có bí pháp đặc thù. Tuy nhiên tu vi dù có hay không che giấu, vẫn không ảnh hưởng đến chiến lực tự thân.
Nhưng linh hồn thì không, linh hồn là một tồn tại cực kỳ đặc biệt. Có thể che giấu đi linh hồn, trừ phi người kia là người chết, hoặc giả vờ chết siêu inh.
Nhưng chết hay giả vờ chết, tất cả đều giống nhau ở điểm, toàn thân bất động.
Linh hồn là thứ điều khiển thân thể, mọi hoạt động của thân thể đều do linh hồn chi phối. Che giấu đi linh hồn chẳng khác nào là biến bản thân thành kẻ mất tri mất giác, trở thành người thực vật.
Theo mấy người này, nếu đã là người thực vật, tên kia ắt hẳn phải nằm im mới đúng.
Nhưng không, hắn không những nằm im mà ngược lại chạy rất nhanh, còn thuấn di mà chạy.
Hai sự tình kinh thế hãi tục tập trung cùng một người, như vậy không phải càng khẳng định, đối phương chắc chắn có bí mật kinh thiên.
- Đuổi theo! Ta không tin hắn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta!
Mấy võ giả tới trước nhất, cũng là những người nhận định Hoa Phong có bí mật, không do dự chia ra truy đuổi.
Có tên còn tự tin cho rằng, Hoa Phong bị bắt chỉ là vấn đề thời gian, bí mật sớm muộn cũng sẽ tới tay.
Theo tên này, đã không nhìn thấy thì thôi, một khi nhìn thấy, Thiên Địa cảnh làm sao thoát khỏi tay hắn, cho dù là biết thuấn di.
“ muốn bắt ta, dễ vậy sao?”
Hoa Phong từ trong một hốc cây đi ra, nhìn theo mấy người kia, nội tâm một trận cười lạnh.
Hắn sau một lần thuấn di, nhân cơ hội bọn họ dừng lại vì khó tin, ngay lập tức tàng hình ẩn nấp.
Nhưng hắn cũng là thập phần vận khí, nếu không liền bị tóm gọn.
Nói hắn vận khí là do địch nhân nhất thời ham tài mà bỏ qua lục soát phạm vi gần. Bằng không với đẳng cấp của họ, thuật ẩn mình của Hoa Phong chẳng khá hơn, trò trốn tìm của lũ trẻ.
“ Thật nhiều”
Tự đắc không được bao lâu, Hoa Phong phát hiện bên ngoài đang tới vài chục khí tức nguy hiểm.
Cảm nhận nguy hiểm, hắn không tiếp tục đắc thắng, mà nhanh chân trốn chạy.
Hoa Phong không chọn Hồng Minh thành làm nơi mượn truyền tống trận, mà đi tìm một thành thị khác tương đương.
Hồng Minh thành đã bị phong tỏa, hắn không ngu đến nổi tới nơi đó tìm chết.
Tiết Mộc Sâm Lâm có cả thảy bốn hướng, đông, tây, nam, bắc.
Ở cửa nam là hướng về Nam Bình trấn, Hồng Minh thành.
Ba cửa còn lại, dẫn đi đến thôn trấn thành thị nào, Hoa Phong vô pháp biết.
Tình cảnh không cho phép đắn đo, hắn rất nhanh hướng cửa tây mà đi.
Do không muốn làm kinh động nhiều người, dẫn đến đám người Lương Gia chú ý.
Hoa Phong bất đắc dĩ độn thổ mà đi.
Dưới lòng đất sâm lâm, đặc biệt là khu cấm địa trung tâm yêu thú rất nhiều. Nhưng có Tiểu Giác đi cùng liền không có gì đáng ngại. Do vậy Hoa Phong một đường cấp tốc đi nhanh.
- Hắn chạy thoát! Không ngờ chạy thoát?
Trong khi Hoa Phong đổi hướng trốn chạy, đám người Lương Gia dù tới trước hay sau cũng là một trận đen mặt.
Mấy người tới trước chủ ý tham lam không nói. Mấy chục người tới sau liền âm trầm cực độ.
Bọn họ theo lệnh cao tầng truy bắt nghịch tặc, nhưng không ngờ để đối phương chạy thoát. Ngay cả khí tức linh hồn cũng hoàn toàn mất đi dấu vết, không thể tiếp tục truy tung.
Trong suy nghĩ của bọn họ, mấy chục Hải Dương cảnh bắt không nổi một Thiên Địa cảnh, chuyện như này là bực nào sỉ nhục. Nếu đồn ra ngoài còn mặt mũi nào lăn lộn.
Mất mặt là một chuyện, thất trách nhiệm vụ là lại là chuyện khác.
Nhiệm vụ thất trách, chắc chắn khi trở về sẽ bị trách phạt một trận.
- Nhất định phải tìm cho ra hắn!
Không cam lòng chịu sỉ nhục cùng trách phạt, một tên bất ngờ gằn giọng.
- Đúng vậy, nếu tìm không ra hắn, ta không mang họ Lương!
Theo tên kia lên tiếng, đám người cũng là hùa theo, bọn họ quyết định truy bắt Hoa Phong tới cùng. Không chết không thôi.
Rất nhanh mấy chục người mấy chục hướng tản ra, khiến hiểm địa vốn chẳng mấy bình yên lại thêm một hồi náo loạn.
...
Hoa Phong mang theo Tiểu Giác một đường liên tục thuấn di, ý định càng sớm rời khỏi hiểm địa càng tốt, bởi vì hắn có cảm giác nguy hiểm vẫn luôn thường trực, không rời một tấc.
Hoa Phong cực lực rời xa nguy hiểm, nhưng đúng lúc này.
- Nghịch tặc to gan! Giết người Lương Gia còn không mau bó tay chịu trói!
Trên đỉnh đầu hắn đột nhiên vang lên giọng nói rét lạnh, nghe ra mười phần sát khí.
Hoa Phong cảm nhận không sai chút nào, hắn rốt cuộc bị địch nhân tìm đi ra tung tích.
Nói là tung tích, nhưng hai bên chỉ cách nhau chưa đầy năm trăm thước. Một trên mặt đất, một dưới lòng đất.
Khoảng cách năm trăm thước đối với bọn họ mà nói, không tính là khoảng cách.
- Muốn ta chịu trói, đuổi kịp rồi tính!
Hoa Phong giọng điệu khinh thường, trực tiếp phản bác.
Lời nói của hắn ẩn chứa khiêu khích cực lớn. Nhưng đối phương dùng cách thức thần không biết quỷ không hay áp sát, khiến hắn cực kỳ kinh hãi.
Chiêu trò của cường giả, rốt cuộc không phải thứ như hắn có thể đoán định.
Bất quá lời nói đi đôi với hành động, vừa lên tiếng phản bác, Hoa Phong lập tức bỏ chạy.
- Không ngờ thuấn di!
Tên này cũng bị Hoa Phong làm cho há mồm, trợn mắt.
Nhưng phản ứng của hắn nhanh hơn rất nhiều. Hoa Phong vừa thuấn di, hắn cũng gần như cùng lúc đuổi theo.
Hai người dưới lòng đất một đuổi một chạy, như hai con chuột chũi.
Bất quá đối diện Hải Dương cảnh truy đuổi, tình cảnh Hoa Phong là hết sức nghuy hiểm, như chỉ mành treo chuông.
Tốc độ của hắn lúc này hơn xa thời điểm trốn chạy tông chủ các tông ngay sau Thiên Địa hội. Nhưng võ giả Lương Gia còn nhanh hơn hắn rất nhiều, cực kỳ nhanh, hơn xa đám tông chủ tứ đại lục, thậm chí có mấy lần áp sát Hoa Phong, khiến hắn phải dùng chiêu trò hiểm hiểm không bị tóm gọn.
Tuy nhiên nếu không thể tạo bất ngờ, hắn cũng không trụ được bao lâu.