Đối diện một lần tám đạo công kích kinh thiên vĩ địa, Trần Phi Long sắc mặt không đổi, toàn thân bất giác bộc phát khí thế khủng bố.
Khí thế vừa ra, Trần Hiên Viên bên cạnh lập tức bị đánh bay.
Những võ giả khu trung hạ, ở gần hắn nhất, bị khí thế bất ngờ đánh úp, toàn bộ nổ tan xác, máu thịt bầy nhầy.
Gần một vạn người, cứ như thế bị đánh chết.
- Kim Quang Hộ Thể!
Không quan tâm lắm người chết là bao nhiêu, Trần Phi Long sau một trận bùng nổ khí thế, liền gằn giọng quát lớn.
Binh
Binh
Binh
...
Trần Phi Long vừa dứt lời, tám đạo công kích, lập tức nối đuôi nhau đánh lên người hắn.
Một tràng thanh âm trầm đục, cũng theo đó vang lên.
Công kích đánh trúng mục tiêu, không có lập tức tiêu tán, sóng xung kích tạo thành dư ba, càn quét xung quanh một trần bừa bãi.
Chính vì bị dư ba càn quét, màlại có thêm vài vạn người, bị vạ lây mà chết.
Đánh đến lúc này, võ giả ở khu trung hạ, đã là một trận hỗn loạn.
Để tránh làm pháo hoa bất đắc dĩ, tất cả đều bỏ chạy ra xa.
Do lượng người quá đông, không ít người bị dẫm đạp đến sứt đầu mẻ trán.
Cũng may ở hội trường, võ giả tu vi thấp nhất cũng là Thiên Địa cảnh, thể chất đều khá cường đại, cho nên không có ai bị dẫm chết.
Thế nhưng điều quan trọng nhất, cũng là khiến người khiếp sợ nhất, lại phải nói đến Trần Phi Long
Hắn không bị đánh chết như trong tưởng tượng, mà vẫn phong đạm vân khinh, quét mắt đám người trên cao đầy khinh miệt.
- Kim quang tự phát!
- Không đúng! Là ngươi tự kích phát!
Lê Thanh Hà người đi đầu xuất thủ, sắc mặt lúc này đang vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm Trần Phi Long, lên tiếng.
Hay nói đúng hơn hắn là nhìn vòng kim tráo màu vàng, đang bao bọc đối phương mà nói chuyện.
Tám đạo công kích vừa rồi, là bị cái vòng này ngăn cản, nếu không Trần Phi Long không chết cũng mất nửa cái mạng.
Tuy nhiên cái nguyên nhân chính, khiến Lê Thanh Hà đen mặt, là bởi vì có kim quang hộ thể, Trần Phi Long liền là một đối thủ cực kỳ khó đối phó.
Tất cả các siêu cấp thế lực đều biết, môn nhân trực hệ Trần Gia, có một bí pháp hết sức biến thái, tự xưng là kim quang hộ thể, nhưng người khác lại gọi nó là kim quang tự phát.
Sỡ dĩ gọi tự phát, là bởi vì cái bí pháp này, thường hay bộc phát lúc bọn họ gặp nguy hiểm, hoặc không có lực phản kháng.
Kim quang hộ thể tuy rằng biến thái, nhưng lại không thể duy trì quá lâu, bằng không hậu quả phải gánh chịu là rất khủng khiếp.
Có điều kim quang hộ thể của Trần Phi Long, không phải là kim quang tự phát, mà là kim quang kích phát.
Kim quang kích phát, là do hắn chủ động thi triển đi ra.
Kim quang tự phát và kim quang kích phát, giống nhau ở chỗ, đều có lực phòng ngự vô kiên bất tồi.
Nhưng khác nhau ở chỗ, tự phát sẽ bị phản phệ, còn kích phát thì không.
Tự phát có giới hạn thời gian, kích phát là vô hạn.
Trần Phi Long có thể tự mình kích phát kim quang hộ thể.
Hắn liền được bảo vệ vô thời hạn, với khả năng phòng ngự của nó, đồng nghĩa hắn chân chính ở thế bất bại.
- Lê Thanh Hà! Kiến thức của ngươi cũng là rất không tồi!
- Nếu đã biết đây là kim quang do ta tự mình kích phát! Còn không quỳ xuống xin tha?
- Cả các ngươi nữa, ta không biết làm sao các ngươi vào được đây?
- Nhưng các ngươi dám lừa ta!
- Mà những kẻ lừa ta nhất định phải chết!
- Có điều chết khó coi hay chết dễ dàng, còn phải xem thái độ của các ngươi?
Trần Phi Long liếc mắt Lê Thanh Hà, kế tiếp quét mắt bảy người còn lại, ba nữ, bốn nam.
Vừa nói vừa hất hàm, bộ dạng cực kỳ tự đắc.
Bảy người này và cả Lê Thanh Hà, tu vi cùng hắn đồng dạng, đều là Tiên Thiên cảnh đỉnh phong.
Trước khi chưa luyện được, tự mình kích phát kim quang hộ thể, chiến lực của hắn, so mỗi người trong bọn họ có vài phần thua thiệt.
Nhưng hiện tại gộp chung tất cả, cũng nhất định bị hắn chém giết.
Đám người này đáng chết, là do dám hùa nhau gài hắn vào tròng, cố tình diễn trò, để hắn nói ra bí mật, cùng âm mưu của Trần Gia.
Có điều bọn họ biết thì đã sao, biết xong rồi chết, xem như cũng là một ân huệ.
Trong mắt Trần Phi Long, tất cả ai có mặt tại hội trường, đều là người chết.
Bất quá trước khi để bọn họ chết, hắn phải đòi lại những sỉ nhục mà đám người Lê Thanh Hà, đã không ít lần ban tặng.
Nghĩ tới bộ dạng quỳ xin tha của bọn họ, Trần Phi Long nội tâm một trận phấn khích.
...
- Kim quang hộ thể!!!
Trông thấy cái kim tráo màu vàng bảo vệ Trần Phi Long, Hoa Phong lập tức há mồm không thể tin nổi.
Cách đây vài ngày, hắn đã từng tao ngộ qua cái vòng tròn này, đó là thời điểm giao chiến cùng đại đương gia, một trong hai thủ lĩnh của Thiết Huyết Thần Sa.
Hắn đã lĩnh giáo qua khả năng phòng ngự của nó, có thể nói là vô kiên bất tồi, không gì phá được.
Điều khiến hắn không thể tin, đó là cái vòng kim tráo, rõ ràng là bí pháp của đám sơn tặc khét tiếng tàn bạo.
Nếu đã là bí pháp của sơn tặc, không lý nào người của Trần Gia, một siêu cấp thế lực cũng có.
Hơn nữa người thi triển lại là cường giả Tiên Thiên cảnh.
Sau khi khiếp sợ, Hoa Phong rất nhanh tổ hợp lại vấn đề, suy tính một hồi, hắn liền đưa ra một cái kết luận kinh người.
Hai thủ lĩnh của Thiết Huyết Thần Sa, chắc chắc chắn cùng Trần Phi Long có quan hệ không tầm thường.
Còn về quan hệ như thế nào, hắn là vô pháp biết.
- Kim quang hộ thể là bí pháp bảo mệnh của Trần Gia!
- Đây là một bí pháp truyền thừa, chỉ có tộc nhân có huyết mạch trực hệ mới có!
- Trần Phi Long là một trong số đó!
Liêu Phương một bên nói.
Hắn giống như là một hướng dẫn viên cho Hoa Phong vậy.
Cái gì đối phương không biết, liền không ngần ngại giải thích, dù trong mọi hoàn cảnh.
- Huyết mạch trực hệ!!!
Hoa Phong mồm lại tiếp tục há to, nội tâm một trận kinh đào hãi lãng.
Hai người bị hắn và Tiểu Giác vây giết, là tộc nhân trực hệ của trần gia. Cái này chân chính là một tin tức khiến hắn chấn động.
(Huyết mạch trực hệ, tỷ như hắn, con trai gia chủ, hoặc Hoa Hùng cháu ruột gia chủ, gọi là trực hệ.)
Thủ lĩnh Thiết Huyết Thần Sa, là người thuộc cao tầng Trần Gia, chuyện này quá không thể tượng tượng.
Nhưng nếu sự thật là như vậy, thì Thiết Huyết Thần Sa không đơn giản chỉ là một đám sơn tặc.
Và hắn cũng không thể giết xong liền hết chuyện.
Đại họa có thể ập tới bất cứ lúc nào, bởi vì chết đi con cháu trực hệ, Trần Gia nhất định không bỏ qua.
Trần Gia một khi phát động đều tra, thủ đoạn của siêu cấp thế lực, không phải là thứ hắn có thể nghĩ tới.
Cho nên nói tử vong treo đỉnh đầu, không phải nói chơi.
- Ngươi có chuyện gì?
Liêu Phương một bên thấy Hoa Phong bộ dạng thất thố, liền nghi hoặc.
- Không có gì!
Hoa Phong phất tay. Hắn tuyệt đối không để Liêu Phương biết chuyện này.
Bởi vì biết sẽ làm liên lụy đến bằng hữu mà thôi.
- Trần Phi Long ngươi đang quá tự đề cao chính mình!
- Ngươi cho rằng tự kích phát kim quang, là đệ nhất thiên hạ?
Một một trong ba nữ nhân Tiên Thiên Đỉnh cảnh phong, hướng Trần Phi Long trào phúng.
Trong mắt nữ nhân này, đối phương chỉ ở thế bất bại, chứ không đủ lực để đánh bại bất kỳ một ai, trong số tám người có tu vi cùng hắn tương đương.
Cho nên nói có thể chém giết bọn họ, lại còn muốn quỳ xin tha, là bực nào mộng tưởng.
- Hoàng Thiên Tuyết, ngươi là đang mạnh miệng hay là thật sự ngu ngốc?
- Muốn thoát khỏi tay ta còn phải xem đây là nơi nào?
Trần Phi Long cười lạnh đáp trả.
Ở chỗ này là dị không gian, muốn thoát ra ngoài trừ khi đánh bại hắn.
Bằng không sẽ bị hắn mài mòn cho đến chết.
Dù là bảy người luân phiên triền đấu, cũng không thay đổi được kết cục, bởi vì nơi này không có linh khí.
Mà đã không có linh khí, chân khí tiêu hao muốn phục hồi là không thể, về phần dựa vào đan dược hay linh thạch, thì không cần phải nói, vì những thứ này không phải vô cùng vô tận.
- Ta chưa từng thử qua sự lợi hại của kim quang kích phát!
- Hôm nay là cơ hội rất tốt để xem xem, có lợi hại như lời đồn!
Một hắc y trung niên, trong nhóm tám người hướng Trần Phi Long híp mắt nói.
Người này biểu tình ngưng trọng, nhưng khẩu khí không hề cho thấy điều đó.
Hắn biết nếu không đánh bại Trần Phi Long, tất cả đều phải chết.
Trần Phi Long hiện tại, miễn nhiễm thất bại. Tuy nhiên theo hắc y trung niên, không gì là không thể.
- Đặng Hàn! Ngươi sẽ là người chết sau cùng!
- Ta sẽ cho ngươi biết cái gì là sống trong sợ hãi!
Trần Phi Long đưa mắt về phía hắc y trung niên, điềm nhiên nói.
Tròng mắt không che giấu tia tàn tộc.
- Giang huynh! Liễu cô nương, hai người phụ trách ngăn dư ba ảnh hưởng đám hậu bối, người trong hội trường!
- Chuyện còn lại giao năm người chúng ta! Ta không tin hắn thật sự bất bại!
Lê Thanh Hà hướng một nữ nhân thanh y và một trung niên cẩm bào nói.
Lê Thanh Hà không những muốn chém giết Trần Phi Long, mà còn muốn bảo vệ những người còn lại.
Võ giả tại hội trường với hắn chỉ là kiến hôi, bình thường sống hay chết, không cần quá quan tâm.
Nhưng với tình hình hiện tại, nếu có thể đánh bại Trần Phi Long, mà vẫn giữ được mạng của bọn họ, là chuyện phi thường tốt.
Không vì gì khác, chỉ vì bọn họ chính là nhân chứng tốt nhất để vạch tội Trần Gia.
Không những vậy, bọn họ tuy tu vi kiến hôi, nhưng ai cũng có tông môn gia tộc. Gần một trăm vạn người, chí ít cũng là vài chục vạn thế lực.
Bị vài chục vạn thế lực chỉ trích, lẫn chống đối, đến lúc đó Trần Gia sẽ ôm một đống lớn phiền phức.
- Ta đã nói không một kẻ nào có thể sống sót!
- Thì tất cả đều phải chết!
Trần Phi Long nhe răng trợn mắt, nghiến răng quát lớn.
- Vậy ngươi đi chết trước đi!
- Các vị ra tay!
Lê Thanh Hà thần sắc dữ tợn, dẫn đầu xuất thủ.
Không để hắn cô đơn, năm người khác, cũng đồng loạt hướng Trần Phi Long phát động công kích.
Sáu người đồng thời xuất thủ, tạo ra các loại binh quang, với thanh thế hủy thiên diệt địa.
Nơi công kích đi qua, không gian lập tức bị cắt vụn, tạo ra vô số vết nứt đen ngòm.
Sáu cường giả liên thủ là vô cùng khủng bố.
Binh
Binh
Binh
Một loạt thanh âm trầm đục lần nữa vang lên, công kích của sáu người đủ để diệt thần sát phật, lại không làm Trần Phi Long rơi một cọng tóc.
- Đánh hay lắm! Đánh hay lắm!
- Đám phế vật các ngươi chỉ nhiêu đó bản lĩnh!
Trần Phi Long sau đợt công kích liền một trận cười to, ẩn hàm khinh thường và tự đắc.
- Tiếp tục ra tay!
Bị đối phương chọc tức, Lê Thanh Hà sắc mặt âm trầm, lạnh nhạt lên tiếng.
Kế tiếp cả sáu người lại tiếp tục công kích.
Binh
Binh
Binh
...
- Lát nữa nếu có cơ hội ngươi lập tức mang theo ta bỏ chạy!
Hoa Phong đang nhìn chằm chằm trận chiến, đột nhiên lên tiếng. Hắn là đang nói với Liêu Phương.
- Ngươi là ý gì?
Liêu Phương đang tập trung quan sát chiến cuộc, nghe Hoa Phong nói liền giật mình, sau đó là một trận khó hiểu.
Hiển nhiên, nếu có cơ hội, hắn sẽ toàn lực đem theo đối phương chạy trốn, tuyệt đối không bỏ lại.
Theo Liêu Phương, Hoa Phong là đang nghi ngờ tình bằng hữu của mình.
- Dị không gian chúng ta đang ở ắt hẳn là đồ đi mượn!
- Nếu ta đoán không sai, truyền tống trận là nơi Trần Phi Long đang đứng!
Hoa Phong lên tiếng đáp lại, nhưng lại đi lạc chủ đề.
- Ngươi định làm gi?
Liêu Phương đột nhiên đứng phắt dậy, hướng Hoa Phong dò hỏi, biểu tình trên mặt là một trận khiếp sợ.
Hoa Phong nói chuyện dù rất khó hiểu, nhưng Liêu Phương lại không cho là như vậy, hắn mờ hồ cảm nhận đối phương có gì không đúng.
- Liều mạng!
Hoa Phong gằn giọng.
Hắn vừa nói hết câu, Thanh Phong kiếm lập tức xuất hiện trên tay.