- Ngươi còn mạnh miệng!
Điền Vân tức giận hướng Hoa Phong lên tiếng, tha cho một mạng liền nghĩ rằng không dám chém giết sao.. Bất quá Hoa Phong nhanh như vậy liền có thể đứng dậy, khiến hắn có chút nghi hoặc.
- Hàn cô nương, là hắn muốn chết! Không phải chúng ta không giữ lời!
Vương Đông triệt để động sát tâm, tiểu tử này hôm nay nhất định phải chết. Theo hắn là do đối phương tự tạo nghiệt, liền không thể trách ai.
“ Hắn gạt ta! Tức chết mà”
Hàn Băng Linh đâu còn tâm trạng để ý đến việc Vương Đông có giữ lời hứa hay không, nàng hiện tại rốt cuộc cũng hiểu ra Hoa Phong lý do vì sao không kiên quyết ngăn cản mình rồi. Hắn là đang dụ hoặc nàng mắc bẫy, cấp độ vô sỉ là của hắn sâu không lường được. Thế nhưng lời đã nói ra không thể nuốt trở lại.
- Ngu ngốc! Óc chó!
Hoa Phong vẻ mặt khinh miệt nhìn hai tên kia lên tiếng.
- Ngươi là muốn chết!!!
Vương Đông, Điền Vân bị mắng, sắc mặt đen như đít nồi, phẫn nộ gằn giọng.
- Chỉ có óc chó mới dám đánh chủ ý lên người nàng!
- Chỉ có óc chó mới cho rằng trước mặt ta có thể sống đến ngày mai!
Hoa Phong vẫn như cũ trào phúng.
- Tốt! Để ta xem ngươi làm cách gì để bọn ta không thấy ngày mai!
Vương Đông hai mắt phun lửa, sát khí đậm đặc lên tiếng.
- Chết!
Hoa Phong không nói thêm một lời nào, chỉ phun ra chữ chết. Thân ảnh hắn tại chỗ biến mất.
Keng
Keng
Tiếng binh khí va chạm vang lên, tia lửa văng tung tóe.
- Thật nhanh!
Hai người Vương Đông không ngờ phản ứng đi trước suy nghĩ, đón đỡ được nhất kiếm tất sát của Hoa Phong.
Bọn họ đâu còn thái độ mắt cao hơn đầu như vừa rồi, mà một trận kinh hãi thật sâu. Đối phương xuất thủ nhanh đến độ khủng bố.
- Tam Sinh Ánh Nhật!
Không để cho bọn họ kịp phản ứng, Hoa Phong xuất ra bảy mươi hai tuyệt kỹ chém ra một kiếm. Kiếm quang mang theo khí tức nóng rực, như muốn thiêu đốt linh hồn bá đạo quét qua.
Khoảng cách cực kỳ gần, mặc dù nội tâm chấn động đầy khiếp sợ, nhưng hai tên kia cũng là một thiên tài, phản ứng lần nữa đi trước suy nghĩ, vận chiêu thức đón đỡ một kiếm của đối phương.
Oanh
Ba kích giao cùng một chỗ, tạo nên thanh âm trầm thấp, thế nhưng giao thủ quá gần, sóng xung kích liền bị ba người cản lại.
Hoa Phong bị đẩy lùi ba bước, hai người Vương Đông bị đánh bay miệng phun máu tươi, bị thương không nhẹ.
- Chết đi!
Hoa Phong mặt không đổi sắc thân ảnh lại biến mất.
Keng
Keng
Nhất kích tất sát lần thứ hai bị cản lại, khiến Hoa Phong có chút kinh ngạc, bất quá kiếm không ngừng tay chém ra.
- Quang Minh Tinh Hoa.
Ly Nhẫn kiếm toàn thân đỏ rực chém bay đầu đối phương, khí tức thiêu đốt vạn vật khiến bọn chết ngay lập tức không kịp la hét. Vương Đông, Điền Vân hai thiên tài bị chém giết một cách không thể kháng cự.
Hoa Phong xuất thủ quá nhanh một kiếm tiếp một kiếm, giết một cách vô cùng chóng vánh.
Thế nhưng bốn kiếm mới thành công đắc thủ, dù không phải toàn lực nhưng cũng là năm thành, làm Hoa Phong thực sự thanh tỉnh, càng thấm thía câu nói của sư tôn.
“ mặc dù ngươi lĩnh hội tam sinh đại đạo, thế nhưng còn quá nhỏ yếu, cho nên không được phép khinh thường anh hùng thiên hạ” . Hoa Phong cuối cùng triệt để lĩnh hội câu nói này.Thiên tài rốt cuộc không phải hư danh, sỡ dĩ hắn một kiếm chém giết Điệp Hàn Thương, là do đối phương quá khinh thường hắn, bằng không liền không dễ dàng như vậy.
- Vô sỉ!
Ngay lúc Hoa Phong đang thấu triệt đạo lý không được phép xem thường, dù chỉ là con kiến, Hàn Băng Linh tức giận nhịn không nổi liền mắng.
Hắn mạnh đến mức khủng bố, lại để cho nàng phải chịu ủy khuất, hơn nữa còn vì hắn bi thương, đây là vô sỉ bực nào.
- Ta hết cách rồi!
Hoa Phong hướng Hàn Băng Linh bộ dạng vô tội nói.
- Đây là cách của ngươi! Đồ vô lương tâm!
Hàn Băng Linh càng thêm tực giận, tiếp tục mắng.
- Nàng không định nuốt lời a!
Hoa Phong có chút thấp thỏm nói.
- Ta không nuốt lời chuyện đó, nhưng chuyện này là không thể bỏ qua!
Nghĩ đến Hoa Phong có thê tử Hàn Băng Linh cực kỳ khó chịu, nhưng con đường tu luyện dài không biết bao nhiêu năm, hắn có một hai thê tử nàng miễn cưỡng có thể chấp nhận, vốn là không dễ dàng như thế, nhưng đối phương là gian xảo dùng khổ nhục kế, tránh ải.
Thế nhưng để nàng nghẹn khuất, liền không dễ dàng bỏ qua.
- Ta phải làm gì mới được!
Hoa Phong điệu thấp nói, trước mặt Hàn Băng Linh hắn không nổi lên chút tâm tư đùa giỡn nào.
- Hứa với ta đưa ta trở về! Tuyệt đối không được nuốt lời!
Hàn Băng Linh đang muốn trừng phạt Hoa Phong một trận, thế nhưng nghĩ đến cái gì, liền nhìn xa xăm nói.
Nàng từng suy nghĩ tự bản thân có thể trở về, Nhưng sau khi tiến cấp Thiên Địa cảnh, liền biết là không thể, đó là trực giác.
Kẻ duy nhất có thể làm được, có lẽ là tên vô sỉ đáng hận mà cũng đáng yêu trước mặt.
Nhưng nàng là sợ hắn sau này mạnh lên, nữ nhân xinh đẹp vây quanh, bỏ quên mất nàng, cho nên mới đưa ra yêu cầu như vậy, đồng thời cũng là định ước kiếp này thuộc về hắn.
- Đơn giản như vậy?
Hoa Phong thập phần nghi hoặc.
- Đơn giản như vậy thôi! Ngươi có chịu hứa hay không?
Hàn Băng Linh không nói về nhà là nhà nào, ý định muốn trả thù Hoa Phong một trận.
- Tất nhiên là hứa!
Hoa Phong không tin tưởng cho lắm, bất quá chấp nhận ngay, một vạn linh thạch truyền tống trận mà thôi.
- Ngươi muốn lấy bao nhiêu thê tử!
Hàn Băng Linh không lập tức cho Hoa Phong biết đâu là nhà. Mà chuyển qua vấn đề khác.
Hoa Phong đưa lên ba ngón tay.
- Ba người!!!
Hàn Băng Linh bộ dạng lúc này hệt Lãnh Yên Yên vậy, cực kỳ không muốn đồng ý.
- Có thể không?
Hoa Phong cười khổ nói.
- Có thể! Nhưng chỉ ba người không hơn!
Hàn Băng Linh cắn răng chấp nhận, ở nơi mà mỹ nhân như cỏ dại gặp mưa rào, hắn chỉ lấy ba vợ là phi thường tốt rồi.
- Ngươi biết cái này không!
Ngay lúc Hoa Phong cho rằng vấn đề đã hết, Hàn Băng Linh tháo vật bảo mệnh của mình, nhìn Hoa Phong lên tiếng, hai mắt ý cười nồng đậm, cũng may Hoa Phong không bắt gặp, bằng không lại chấn động một hồi.
- Bảo bối gì a?
Hoa Phong nhìn đồ vật bọc trong tấm vải, hiếu kỳ nói.
Hàn Băng Linh chậm rãi mở tấm vải bên ngoài, cố gắng làm thật chậm.
- Cờ đỏ sao vàng....!
Vật kia hoàn toàn hiện thân, Hoa Phong hơi ngẩn ra một chút, sau đó vô thức thốt lên, cái vật này chỉ cần nhìn là biết, quốc kỳ Việt Nam, không thể khác được.
Hoa Phong nội tâm một phen kinh đào hải lãng, toàn thân còn cứng hơn cả bị tử lôi đánh trúng khi độ kiếp.
- Là cờ đỏ sao vàng!
Trông thấy Hoa Phong bộ dạng thất thố, Hàn Băng Linh một trận vui vẻ, những chuyện không tốt liền biến mất sạch sẽ.
-Ở đâu nàng có vật này?
Hoa Phong run run nhìn Hàn Băng Linh nói. Hắn mơ hồ biết được nhưng không chắc chắn.
- Đây là nhà ta!
Hàn Băng Linh mắt đẹp khẽ chớp đáp lại.
- Nhà! Nàng là người Việt Nam!
Hoa Phong lại bị một phen chấn động.
- Nàng làm sao biết ta từ đây xuống? ta chưa nói với bất kỳ ai!
Hắn thập phần khó hiểu, tiểu yêu nữ này làm sao biết, đây là bí mật lớn nhất của hắn, chưa từng tiết lộ.
- Ngươi nhớ Hàn Tín không?
Hàn Băng Linh cười giải thích.
- Nàng cũng muốn về!
Hoa Phong rốt cuộc hiểu nguyên nhân, kế tiếp hướng nàng hỏi lại.
- Ngươi có thể đưa ta về không?
Hàn Băng Linh gật đầu, kế tiếp lo lắng nói.
- Ta nhất định sẽ đưa thê tử trở về!
Hoa Phong thập phần kích động, có đồng hương là có người chia sẻ, lại còn là thê tử mình nữa chứ, đây là thập phần tốt.
- Ta đồng ý làm thê tử ngươi hồi nào?
Hàn Băng Linh đỏ mặt phản bác, bất quá không đợi nàng nói tiếp, Hoa Phong liền ôm lấy nàng xoay vòng tròn vô cùng phấn khích.